Tái Hôn Với Chồng Cũ

Chương 47




“Tân hoan hiện tại của hắn ta lớn lên có chút giống anh a, bất qua không nhiều người biết chuyện này, vì ổn định sự nghiệp của Ca Trần, ở bên ngoài Ca Trần cùng Tô Khải Trình luôn đóng vai tình lữ thân mật, nhưng thực tế Tô Khải Trình sớm đã ném Ca Trần rồi! Một ngày không có sự ưu ái của Tô Khải Trình, Ca Trần cũng không nổi được mấy năm nữa, hình tượng của cậu ta bị hạn chế, tuổi cũng đã lớn, không có khả năng cả đời đóng vai mỹ nam vô tội.”

Trần Minh Húc nói xong thì lắc đầu, làm người chủ trì nhiều năm, loại chuyện này hắn gặp không ít.

Đại lão bản vui vẻ thì phủng ngươi, mất hứng rồi thì không để ý đến ngươi, một ít ngôi sao có thực lực sau khi rời đi vẫn có thể sống rất tốt, mà có một số vì tự thân hạn chế đổi hình tượng cùng một ít nhân tố khác mà dừng lại không tiến.

Cái gọi là ưu ái có thể là bởi vì một chuyện nhỏ mà thích ngươi, cũng có thể đột nhiên vì câu nói đầu tiên của ngươi mà không có tình cảm, hay có thần tượng mới xuất hiện, hay theo tuổi tăng dần mà thẩm mỹ cũng thay đổi.

Đủ loại nguyên nhân, nói ngắn lại chỉ có một câu, tiền ăn được từ ưu ái đó không thể ăn được cả đời.

Ưu ái đến nhanh đi cũng nhanh, huống chi hiện nay cái gọi là ngôi sao thần tượng nổi tiếng, đa phần đều đến từ độ tuổi học sinh, là huân sinh thì sẽ có bao nhiêu tài chính cùng thời gian mà đến ủng hộ ngươi?

Cuối cùng vẫn phải dựa vào hình tượng của mình trong mắt công chúng, cùng với thực lực hàng thật giá thật của bản thân.

Trần Minh Húc dùng kinh nghiệm nhiều năm đến xem, hắn cũng không xem trọng phát triển phía sau của Ca Trần, trừ phi Ca Trần nguyện ý đổi hình tượng.

Chỉ là mỹ thiếu niên phải đổi hình tượng như thế nào, phải đổi theo phương hướng nào? Thành công thì vạn phần tốt, không thành công thì bát cơm có thể đã bị mất hơn phân nữa.

“Giống tôi?” Đường Phong chỉ vào chính mình, không phải đâu.

Trần Minh Húc cố sức gật đầu: “Bất quá không phải cái loại giống về ngoại hình, mà là khí chất cùng tính cách, tôi đã từng gặp người kia, là một ngôi sao phim truyền hình, lớn lên không sai, được xưng là dân quốc đệ nhất tiểu sinh, đại khái anh có thể ngẫm ra là loại hình gì rồi, ôn nhuận, nho nhã, lại có chút hàm súc và vân vân.”

Ôn nhuận, nho nhã lại có chút hàm súc?

Đường Phong không cảm thấy mình là loại hình nam nhân này, cậu cười lắc đầu: “Cậu có hay không đã lầm rồi, tôi có chỗ nào giống một nam nhân hủ nho chứ?”

“Không cần phủ định, kỳ thật chỉ nhìn từ bề ngoài thì anh cũng có phong vị dân quốc, chỉ bất quá càng nghiêng về hiện đại một ít.” Đưa mắt đánh giá nam nhân, Trần Minh Húc vừa nói vừa gật đầu, tuy rằng Đường Phong có một ít vị đạo cổ điển, nhưng mặc tây trang lại càng thêm anh tuấn mê người.

Đường Phong từ chối cho ý kiến, cậu mới không tin Tô Khải Trình sẽ thích cậu, cái này căn bản là do Trần Minh Húc cảm thấy cậu tốt, cho nên cũng cho rằng Tô Khải Trình sẽ thích cậu.

Cậu chỗ nào có vạn người mê như vậy a, dù cho vị dân quốc đệ nhất tiểu sinh kia có khí chật giống cậu, nói không chừng là vì Tô khải Trình còn ghi hận việc cậu đánh hắn trước kia, cho nên cố ý tiếp cận một người có khí chất tương tự để nâng cao sĩ khí.

Đường Phong cảm thấy loại khả năng sau so với loại trước càng có khả năng gấp trăm lần.





Trải qua thương nghị, Đường Phong cùng Lục Thiên Thần quyết định đi tàu chở khách định kì đi du ngoạn, xuất phát từ C thị, qua Tam Á, lại đi một vòng.

Sau sáu ngày bảy đêm thì trở lại Tam Á, lại ngồi máy bay từ Tam Á trở về S thị, thời gian vừa đủ.

Trong trí nhớ của Đường Phong số lần cậu ngồi ca-nô cũng không nhiều, phần lớn thời gian đi ra bên ngoài cũng là tham gia các loại lễ trao giải điện ảnh hay tuyên truyền phim các loại, thời gian căn bản đều ngồi máy bay ít khi ngồi thuyền.

Chiếc thuyền chở khách định kì bọn họ lựa chọn có số lượng phòng ở không đồng cấp bậc có thể tính đến hàng nghìn, tổng cộng có thể cung cấp nơi dừng chân cho hơn hai nghìn khách nhân.

Phương tiện trên du thuyền này có thể so với khách sạn năm sao, nơi này có phòng tiệc đứng, có phòng cơm Tây, hành lang rượu, phòng dịch vụ xì gà, bể bơi, sòng bạc, phòng tập thể thao, chỗ vui chơi dành cho thiếu nhi, phòng game, phòng cứu thương, phòng khiêu vũ, cùng một rạp chiếu phim xa hoa xinh đẹp.

Trên du thuyền chỉ có một ít dịch vụ công cộng là miễn phí, những thứ khác đều phải trả tiền.

Lục Thiên Thần chọn một phòng tổng thống đôi xa hoa, phòng của bọn họ ở tầng cao nhất, có sân thượng với bể bơi tư nhân rộng rãi, còn có quầy bar cùng nhà hàng riêng. “Ân…Tôi cho rằng phòng đôi có nghĩa là hai giường hay hai phòng ngủ riêng.” Khi bọn Đường Phong đi vào, cậu phát hiện tuy rằng phòng rất lớn nhưng chỉ có một chiếc giường siêu lớn đủ cho bốn năm người trưởng thành ngủ phủ kín cánh hoa hồng.

Lục Thiên Thần phân phó thủ hạ đem hành lí cất kỹ, vẫy tay để cho một đám bóng đèn mau tránh ra. Những bóng đèn rất thức thời khi rời đi cũng đem cửa đóng lại.

Đường Phong đứng bên giường tiện tay nhặt lên một cánh hoa hồng đỏ, nâng mặt hướng Lục Thiên Thần lắc lắc cánh hoa: “Thoạt nhìn như là phòng dành cho tuần trăng mật.”

“Không phải thoạt nhìn giống, nó vốn là như vậy.”

Lục Thiên Thần tiện tay đem áo khoác cởi ra ném qua một bên, trong phòng chẳng những có hoa hồng còn chuẩn bị champagne, hắn mở champagne rót cho mỗi người một ly, dịch thể màu vàng lắc lư trong ly thủy tinh không ngừng bắn lưu quang ra bốn phía.

“Tuần trăng mật…” Đường Phong nhìn Lục Thiên Thần đi tới, cậu đưa tay tiếp nhận ly rượu rồi nhẹ hớp một ngụm, hướng nam nhân mỉm cười: “cùng anh?”

“Không được sao?” Lục Thiên Thần hỏi lại.

Đường Phong xoay người nhìn chiếc giường lớn phủ kín hoa hồng: “Tôi nghĩ tôi cần một chiếc giường thuộc về riêng mình.”

Cậu nhớ rõ lúc cùng thương lượng với Lục Thiên Thần, chỉ nói đến nghỉ ngơi giải sầu, không hề nhắc đến vấn đề tuần trăng mật hay gì khác.

“Chờ một chút, chẳng lẽ anh cho là tôi đồng ý cùng anh đi du ngoạn thì có nghĩa chúng ta có thể ở trong hành trình làm vài chuyện thân mật?”

Khẽ nhíu mày, Đường Phong hoài nghi nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, đây không phải lần đầu tiên bọn họ đơn độc ở cùng nhau, một tháng không có Charles bọn họ đều ở chung một phòng, hai chiếc chăn cách nhau khoảng một thước, thế nhưng cho tới bây giờ cũng ko có phát sinh bất cứ chuyện gì.

Đường Phong thậm chí cũng đã quen với phương thức ở chung như vậy, hiện tại Lục Thiên Thần lại đột nhiên lãng mạn lần nữa, ngược lại khiến cậu cảm thấy có chút là lạ.

“Phim của cậu đã quay xong, không phải sao?”

“Cái đó và công việc của tôi không có quan hệ trực tiếp.” Đường Phong ngồi lên giường, tiện tay đem ly rượu để qua một bên.

Lục Thiên Thần nhìn vào đôi mắt nam nhân, thanh âm ôn hòa. “Tôi nghĩ đến cậu sẽ thích.”

“không sai, tôi rất thích kinh hỉ anh cho tôi, thế nhưng…” Đường Phong có chút ngửa đầu nhìn đối phương, “Anh hiểu chưa, tôi không có ý tứ gặp gỡ với bất luận kẻ nào, anh đột nhiên nhận thức như vậy khiến tôi có chút… không quá thích ứng.”

Cậu ăn ngay nói thật.

Lục Thiên Thần sẽ bởi vì vậy mà tức giận sao?

Sẽ tức giận thì không là Lục Thiên Thần.

“Vì sao không muốn, tuổi của cậu còn rất trẻ, tôi cũng còn trẻ, chúng ta đều là người lý trí, hợp cùng một chỗ, không thích thì có thể xa nhau.”

Lục Thiên Thần ngồi xuống cạnh Đường Phong, thanh âm của hắn giống như gió biển thổi ngoài thuyền trong cái lành lạnh mang theo ôn nhu nhẹ nhàng, hoặc giống như giọng hát của nhân ngư ở sâu trong biển rộng, không ngừng đầu độc lòng người: “Không đi nếm thử, vĩnh viễn không biết được đáp án.”

“Anh thực sự định ở cùng tôi?” Đường Phong cường điệu hỏi một câu.

“Tôi là người hiểu cậu rõ nhất, Đường Phong.” Lúc nói những lời này, Lục Thiên Thần bất tri bất giác đã cầm lây bàn tay của cậu, hai mắt của hắn nhìn chăm chú vào Đường Phong, không quá mức thâm tình đến mức làm cho cảm thấy quá giả tạo, cũng không đạm mạc đến mức làm cho ngươi cho rằng đây là vui đùa thuận miệng nói ra.

Đã bao nhiêu lâu không có bị người tỏ tình ngay trước mặt như vậy?

Hình như là chuyện của nhiều năm trước rồi, lần đó người kia nói không khác với Lục Thiên Thần lắm.

Không, thậm chí so với Lục Thiên Thần nói càng dễ nghe hơn một chút, hi vọng trong thời gian hữu hạn có thể bồi cậu đi tới cuối cùng, Fiennes ngay lúc đó không có khả năng không dao động.

Cậu không muốn cô độc chết đi, nếu có người bồi bên người luôn luôn là tốt nhất.

Tuy rằng cậu vẫn là cô độc một mình ly khai, cũng không biết có phải là ông trời nghe được nguyện vọng của cậu hay không, cho nên cho cậu một sinh mệnh hoàn toàn mới.

Cậu sẽ không bởi vì lừa dối cùng phản bội liến từ nay về sau không hề tinh tưởng cái gọi là tình yêu chỉ là cậu đối với tình cảm cho tới bây giờ đều rất nghiêm túc, so với bất kì ai đều nghiêm túc hơn.

Hợp thì cùng một chỗ, không hợp thì xa nhau.

Lời này nói thật lý trí, nhưng đến lúc thật sự động tình thì có mấy người có thể tiêu sái bứt ra mà rời đi?

Nam nhân hướng về phía sau ngã xuống, mùi hương hoa hồng quanh quẩn bên chóp mũi thật lâu không tiêu tan, cậu nhẹ nhàng hướng Lục Thiên Thần ngoắc một ngón tay: “Hiện tại không phải lưu hành sống thử sao, chúng ta cũng tới thử một lần là được rồi, sáu ngày bảy đêm này chúng ta coi nó như trải nghiệm, qua mấy ngày này, anh cùng tôi hẳn là đều sẽ có lựa chọ của riêng mình.”

Đường Phong vừa nói xong liền cảm giác được Lục Thiên Thần mạnh mẽ nắm chặt tay cậu, lực đạo lớn đến mức cậu cũng đã cảm thấy đau rồi.

Lục Thiên Thần xoay người một cái liền đã đặt trên người nam nhân, Đường Phong có thể cảm giác được nhiệt độ cùng tiếng thở dốc ồ ồ truyền đến từ trên người đối phương một cách rõ ràng.

Trời a, người này là dục cầu bất mãn sao?

“Sáu ngày bảy đêm, có đúng hay không là từ giờ trở đi?” Hai tay đặt hai bên giam lấy thân thể Đường Phong, Lục Thiên Thần nhìn chằm chằm vào mắt nam nhân.

Đường Phong suy nghĩ một chút, theo lý mà nói hẳn là tính, vì vậy cậu gật đầu.

Ngay lúc cậu vừa gật đầu thì Lục Thiên Thần liền ôm lấy cậu, dáng dấp thật nhiệt tình lại vội vàng, hoàn toàn không có một chút lãnh tĩnh cùng trẫm ổn bình thường.

Có cần phải vội vã như vậy không a?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.