Tái Giá

Chương 48




Trần Dĩnh nói với lái xe địa chỉ xong liền hỏi Nhã Vận: “Em có mệt không?”

Nhã Vận nói: “Không mệt, em muốn về nhà chơi với cháu, cứ nghĩ được nghỉ hè rồi là em không thấy mệt chút nào!”

“Mẹ chuẩn bị để em ra ngoài rèn luyện hè này đấy!”

“Cũng được thôi, nhưng em phải ở nhà chơi với cháu vài ngày trước đã!”

Bố mẹ Trương Hoa nghe thấy tiếng xe taxi liền từ trong nhà đi ra. Con gái nhìn thấy Trần Dĩnh liền vội vàng vùng ra khỏi tay bà, liêu xiêu chạy đến chỗ mẹ. Trần Dĩnh vội vàng ôm ghì lấy con.

Bố Trương Hoa xách đồ đạc của Nhã Vận từ trên xe xuống. Mẹ Trương Hoa nói: “Mau vào nhà ăn cơm, cơm canh nguội hết cả rồi!” Nhã Vận nói: “Để em bế Tỉnh Tỉnh cho!”, nói rồi liền bế bằng được Tỉnh Tỉnh từ tay Trần Dĩnh, sau đó chạy ù vào nhà.

Buổi tối có thêm Nhã Vận nên trong nhà đông vui hẳn. Bữa tối, cả nhà quây quần ngoài phòng khách vừa ăn vừa xem ti vi vừa nói chuyện. Nhã Vận vừa trêu Tỉnh Tỉnh vừa nói với mẹ: “Có phải có con về là nhà ta càng thêm đông vui không?”

Mẹ Trương Hoa nói: “Bây giờ không có con ở nhà cũng vẫn vui!”

“Xem ra có thêm một đứa bé thành ra địa vị của con bị hạ thấp rồi!”

Mẹ Trương Hoa nói: “Mẹ thật chẳng thích công việc hiện giờ của anh trai con, chẳng biết làm cái gì mà ngày nào cũng bận rộn, mấy tháng liền cũng chẳng thấy nó vác cái mặt về!”

Nhã Vận liền nói: “Đàn ông mà, bận một chút cũng tốt, không bận thì làm sao kiếm ra tiền?”

Trần Dĩnh nói: “Công ty của anh ấy mới hoạt động, vì vậy dạo này tương đối bận, sau này sẽ đỡ hơn!”

Mẹ Trương Hoa nói: “Nó mở công ty riêng à? Sao không nói với bố mẹ một tiếng? Mở lúc nào thế?”

Nhã Vận nói: “Anh cả là thế mà, có chuyện gì cũng tự mình quyết định, không muốn bàn bạc với người khác, nhưng dù sao mở công ty riêng cũng tốt hơn là đi làm thuê cho người khác!”

Mẹ Trương Hoa nói: “Mẹ thấy anh trai con chẳng để bố mẹ yên lòng gì hết, đang yên đang lành đi mở công ty làm gì, nhìn hai đứa các con đi, đứa thì mở cửa hàng hoa, đứa thì mở công ty, sau này làm gì còn thời gian mà trông nom con cái!”

Trần Dĩnh nói: “Bên chỗ con cũng khá rảnh rỗi, không có nhiều việc, hơn nữa con đang chuẩn bị đóng cửa một cửa hàng rồi!”

“Mẹ thấy như thế cũng tốt, thực ra chỉ làm một cửa hàng cũng được, đâu phải là không sống được!”

Nhã Vận liền nói: “Suy nghĩ của mẹ lạc hậu quá, hiện giờ ai ai cũng tìm cách kiếm tiền, thế mà mẹ lại mong kiếm ít một chút!”

“Mẹ thấy có tiền chưa chắc đã là chuyện tốt!”

Nhã Vận thở dài: “Khoảng cách thế hệ đây mà!”

“Cái con ranh đừng có đầu độc mẹ toàn những tư tưởng lăng nhăng, ở trường chịu khó mà học hành, sau này ra trường kiếm được công ăn việc làm ổn định là mẹ mừng rồi!”

“Trước mắt con vẫn chưa nghĩ ra lý tưởng cho tương lai của mình, nhưng chắc chắn không phải là một công việc ổn định!”

“Con cố tình chọc tức mẹ phải không?”

Trần Dĩnh vội chen vào: “Nhã Vận bây giờ vẫn còn nhỏ, chuyện công việc để vài năm nữa hãy bàn, đâu cần phải bàn vấn đề này vội!”

Mẹ Trương Hoa thở dài: “Vốn cứ tưởng các anh chị lớn rồi tôi sẽ bớt phải lo, nào ngờ càng lớn càng phải lo thế này!” Nhã Vận vỗ vai mẹ rồi nói: “Mẹ yên tâm, con gái mẹ sẽ không khiến mẹ phải lo lắng đâu!”

Mẹ Trương Hoa ôm cháu nội đứng dậy nói: “Tôi bế Tỉnh Tỉnh đi ngủ đây, các anh các chị muốn làm gì thì làm, tôi cũng chẳng hơi đâu mà quản lý, hiện giờ tôi chỉ gửi gắm hi vọng vào Tỉnh Tỉnh thôi!”, bố Trương Hoa cũng theo vào phòng.

Trần Dĩnh nói: “Nhã Vận, sau này đừng nói như thế với mẹ, tư tưởng của người già đều như vậy, cứ thuận theo ý mẹ một chút!”

Nhã Vận nói: “Em biết mẹ vì muốn tốt cho chúng ta cả thôi, nhưng tư tưởng của mẹ đích thực là tư tưởng của thời đại cũ!”

“Hôm nay em mới về chắc mệt rồi, mau đi ngủ sớm đi!”

Nằm trên giường, Trần Dĩnh nghĩ: Tất cả các bà mẹ đều như nhau, ai cũng hi vọng con cái lớn lên có công ăn việc làm ổn định. Rồi lại nghĩ, mẹ mình chẳng phải cũng lo lắng cho mình như thế sao? Mẹ chắc chắn cũng từng hi vọng cô có công ăn việc làm ổn định, được hạnh phúc, nhưng tình trạng hiện giờ của cô liệu có khiến mẹ cô an lòng không?

Nghiêm Lộ thấy Trương Hoa bước vào liền đứng dậy nói: “Anh Hoa tìm em có việc gì vậy?”

Trương Hoa ngồi xuống ghế, cười nói: “Không có việc gì, chỉ tìm cậu ra ngoài nói chuyện thôi!”

Nhân viên phục vụ đến gần hỏi hai người dùng trà gì? Trương Hoa nói: “Cho tôi cốc trà xanh là được rồi!”

Nghiêm Lộ nói: “Tôi cũng

Nhân viên phục vụ vừa định đi, Trương Hoa lại nói: “Cho tôi hai lon bia đi!”

Trương Hoa thấy Nghiêm Lộ không nói gì liền lên tiếng: “Cậu vẫn còn áy náy à?”

Nghiêm Lộ nói: “Chỉ cần nhìn thấy anh Hoa là em lại thấy xấu hổ!”

“Còn nhớ trước đây có xem một bản tin thời sự, nói về một nhà từ thiện đột nhiên bị bắt giữ, bởi vì hai mươi năm trước ông ta từng là tội phạm giết người bị truy nã”.

“Phạm nhân giết người trở thành nhà từ thiện ư?”

“Sau khi ông ta bị bắt, có người hỏi ông ta vấn đề này, ông ta nói kể từ sau khi phạm tội giết người, lương tâm cảu ông ta luôn bị giày vò, mặc dù bao nhiêu năm nay đều không bị bắt, thậm chí cuộc đời còn biến ông tra thành một người giàu có nhưng lương tâm của ông ta vẫn không thể nào thanh thản được, đành phải liên tục làm từ thiện để bù đắp lại lỗi lầm của mình!”

Trương Hoa lại tiếp tục: “Về sau gia đình người bị hại đã ra mặt xin tha tội cho ông ta, bởi vì ông ta đã nhiều lần giúp đỡ gia đình bị hại này. Từ đó có thể thấy, chỉ cần không phạm cùng một sai lầm lần thứ hai và thật tâm hối cải thì sẽ được mọi người tha thứ!”

Nghiêm Lộ cúi đầu ngẫm nghĩ. Trương Hoa nói: “Thực ra lúc còn trẻ mà phạm sai lầm cũng là một việc tốt, chỉ cần bản chất không xấu thì càng có lợi cho sự phát triển trong tương lai”.

Nghiêm Lộ ngẩng đầu nhìn Trương Hoa, nói: “Cám ơn anh Hoa!”

Nhân viên phục vụ mang trà và bia vào, Trương Hoa mở bia, rót cho Nghiêm Lộ rồi rót cho mình, nói: “Không nói những chuyện này nữa, chúng ta cạn ly trước đã!”

Nghiêm lộ hỏi: “Công ty anh Hoa hiện giờ ra sao rồi?”

“Chuyện lần trước coi như có được có mất, nhờ đó mà tôi tìm được phương hướng phát triển mới, vì vậy sự việc bao giờ cũng có tính hai mặt”.

“Thế thì tốt quá, như thế em cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút!”

Trương Hoa cười nói: “Không cần thiết phải áy náy mãi chuyện này, gặp bất cứ chuyện gì cũng phải nhìn thẳng về phía trước, chúng ta vẫn còn trẻ, tương lai còn dài, cuối cùng là đúng hay sai thì chỉ đến khi kết thúc cuộc đời mới biết được!”

“Đi theo anh Hoa đúng là em đã học được rất nhiều thứ. Có những điều nói ra có thể anh sẽ nghĩ em nói dối, nhưng thực chất hồi đó em rất muốn tách riêng ra làm ăn với anh!”

Trương Hoa cười nói: “Tôi cũng không dài dòng nữa, nếu cậu cảm thấy Trương Hoa tôi đáng tin cậy thì qua công ty tôi cùng làm, tôi vẫn tin tưởng cậu như trước, kể cả khả năng làm việc cho đến nhân phẩm”.

Nghiêm Lộ cúi đầu trầm ngâm hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Nhân phẩm và thái độ rộng lượng của anh khiến cho em thật lòng khâm phục, em cũng không nói nhiều làm gì, sau này em sẽ chứng minh bằng hành động thực tiễn!”

Nghiêm Lộ nói xong liền nâng cốc lên: “Em mời anh một ly!”

Về đến nhà, nằm dài ra giường, Trương Hoa vừa hút thuốc vừa nghĩ ngợi. Nghiêm Lộ sau này thế nào còn chưa biết, nhưng có thể khẳng định là trong thời gian ngắn nhất định cậu ta sẽ bán mạng làm việc, có được điều này là đủ rồi, thời gian đầu mới thành lập rất cần những người như vậy, dù gì cậu ta cũng có kinh nghiệm, có cậu ta ở bên cạnh phụ tá, bản thân anh cũng sẽ càng tự tin hơn trong việc đào tạo. Còn về Đặng Quang Phi, tạm thời chưa có tác dụng gì, cũng không cần thiết phải lôi cậu ta về. Biết đâu đợi đến một ngày nào đó mình cần đến cậu ta, cậu ta lại chủ động đến tìm mình.

Ngô Tĩnh nói có lý lắm, là doanh nghiệp hay là công ty đều không cần người tốt, mà là cần người thích hợp. Cái chữ “thích hợp” này bao hàm cả vị trí khác nhau, thời gian khác nhau và môi trường khác nhau. Người tốt chưa chắc đã làm được việc, nhưng người thích hợp chắc chắn sẽ làm được việc.

Trần Dĩnh ăn sáng xong liền chuẩn bị về thành phố, mẹ Trương Hoa nhìn cô lưu luyến không nỡ rời xa con gái, ngẫm nghĩ rồi nói: “Dĩnh à, trưa nay mẹ định cho Tỉnh Tỉnh sang nhà cô thằng Hoa chơi, nếu như con rảnh thì đi cùng nhé, con với Tỉnh Tỉnh vẫn chưa đến đó lần nào!”

Nhã Vận nói: “Đúng đấy, cùng đi đi, càng đông càng vui mà!”

Trần Dĩnh gật đầu: “Vâng ạ! Để con gọi điện qua cửa hàng hoa một cái đã!”

Trần Dĩnh gọi điện xo gọi cho Trương Hoa, nói: “Tạm thời em chưa về thành phố, hôm nay em đi với mẹ sang nhà cô, anh viết hết những chi phí trong mấy ngày nay vào một cuốn sổ, đợi khi nào em về sẽ làm sổ sách tiếp nhé!”

Trương Hoa hỏi: “Tỉnh Tỉnh cũng đi à?”

Trần Dĩnh cười nói: “Đương nhiên rồi, chẳng nhẽ mọi người đi hết, bỏ nó ở nhà một mình à?”

“Anh biết rồi, gặp cô thì nói dạo này anh bận quá, không thể về thăm cô được!”

“Ok!”

Buổi chiều từ nhà cô về, Trần Dĩnh vẫn cứ ở trong một ảo giác, đó là cô và Trương Hoa vẫn chưa hề ly hôn. Bởi bố mẹ Trương Hoa đều không nói với họ hàng thân thích rằng hai người đã ly hôn, vì vậy tất cả mọi người trong nhà cô đều đối đãi Trần Dĩnh như là con cháu trong nhà.

Chỉ cần ở những nơi đông người, Nhã Vận đều gọi Trần Dĩnh là chị dâu. Vì vậy tất cả những thứ này đều khiến Trần Dĩnh cảm thấy một cảm giác hạnh phúc mờ nhạt, cũng lại có một tâm trạng hết sức mâu thuẫn.

Trần Dĩnh biết tất cả những gì đang diễn ra lúc này đều là vì con gái, nếu cô không sinh đứa con này ra thì tình hình sẽ ra sao? Giả sử gia đình Trương Hoa đều không thích đứa bé này thì sẽ ra sao? Giả sử một ngày nào đó họ hàng thân thích đều biết cô và Trương Hoa đã ly hôn rồi thì sẽ thế nào? Giả sử họ hàng thân thích đều biết chuyện của cô thì sao?... Trần Dĩnh không dám nghĩ tiếp, cũng không muốn nghĩ tiếp, chỉ sợ càng nghĩ nhiều sẽ càng lo lắng nhiều.

Buổi tối, Trần Dĩnh ở trong bếp giúp mẹ rửa rau, Nhã Vận đang chơi với Tỉnh Tỉnh ở ngoài phòng khách. Mẹ Trương Hoa hỏi: “Bây giờ con có ở cùng với thằng Hoa không?”

Trần Dĩnh không biết trả lời ra sao, đành cúi đầu không nói. Mẹ Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh rồi ngoảnh đầu lại tiếp tục thái rau, vừa thái vừa lẩm bẩm: “Chẳng có đứa nào làm mình yên tâm được!”

Trần Dĩnh càng không biết phải mở miệng thế nào.

“Bây giờ thời tiết nóng nực, đợi sau này trời mát mẻ, con nói với bố mẹ con nếu rảnh thì qua bên này chơi! Họ có mỗi mình con là con gái, Tỉnh Tỉnh lại ở bên này, chắc là cô đơn lắm!”

“Dạ vâng

“Bây giờ Tỉnh Tỉnh có mẹ chăm, con cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, khi nào về thì để ý đến chuyện ăn ở, sinh hoạt của nó một chút, công việc tử tế thì không làm, cứ phải tự mở công ty, ở một mình có khi ăn uống cũng chẳng đầy đủ, tiền có kiếm ra không còn chưa biết, chỉ sợ ốm lăn ra đấy!”

Trần Dĩnh vâng dạ nói: “Hình như anh ấy thường xuyên thức khuya, sau này con sẽ để ý hơn!”

Mẹ Trương Hoa nói: “Ở cùng với nhau thì tốt biết mấy, đằng này cứ phải đứa thì mở cửa hàng, đứa thì mở công ty!”

“Cửa hàng hoa cũng không nhiều việc lắm, con thường sang bên công ty anh ấy giải quyết việc tài vụ”.

“Như thế thì tốt quá rồi, thằng Hoa chẳng mấy khi để tâm đến chuyện tiền bạc, thường xuyên bị thua thiệt, con giúp nó quản lý tiền bạc thì mẹ yên tâm hơn rồi!”

“Con chỉ tạm thời giúp anh ấy quản lý tài vụ thôi, sau này anh ấy sẽ tìm nhân viên tài vụ riêng”.

“Tìm cái gì mà tìm, tìm người ngoài quản lý tiền bạc thì làm sao mà yên tâm được?”

Trần Dĩnh cười nói: “Tài vụ không phải là quản lý tiền mặt, chỉ là làm sổ sách thôi mẹ ạ!”

Mẹ Trương Hoa nói: “Mẹ không biết mấy chuyện ấy, nói chung cảm thấy có người của mình ở bên cạnh vẫn hơn, tránh bị lừa gạt!”

“Mẹ, Trương Hoa đâu có ngốc, sao lại bị lừa chứ?”

“Thôi bỏ đi, chuyện của các con mẹ chẳng sức đâu mà quản, giờ mẹ chỉ cần lo cho Tỉnh Tỉnh thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.