Tái Giá

Chương 37




Khi công ty ngừng hoạt động, Trương Hoa lại cảm thấy rất nhẹ nhõm. Mặc dù gần hết số tiền kiếm được trong mấy năm qua đều đổ vào công ty, nhưng mỗi tối nằm trên giường, anh lại cảm thấy hoàn toàn thoải mái.

Bao nhiêu lâu nay, Trương Hoa đã dần quen với môi trường xa hoa và công việc tất bật, cũng dần dần quen với sự kính trọng và ngưỡng m

ộ của người khác, thậm chí đã quen với sự cạnh tranh trong công việc. Giờ đột nhiên quay trở lại với cuộc sống bình thường, anh mới phát hiện bản thân mình thực sự vẫn thích cuộc sống yên bình hơn.

Nghĩ đến Lí Dương Uy và Kỉ Oanh, trong lòng Trương Hoa chợt thoáng rung động. Bản thân anh luôn đi tìm một cuộc sống bình yên nhưng thực tế lại từng bước đẩy cuộc sống vốn bình yên của mình sang một trạng thái đối lập. Trương Hoa không hiểu rõ vấn đề nằm ở đâu, nên trách Trần Dĩnh hay là trách bản thân mình, hay trách cái xã hội này?

Về chuyện lỗ tiền, Trương Hoa không mấy để tâm. Ít nhất bản thân anh cũng có ưu thế hơn so với những thanh niên đang lăn lộn ở thành phố này, đó là anh có nhà. Cho dù thật sự không một xu dính túi, cùng lắm là anh đi tìm việc làm ở một công ty nào đó, sống cuộc sống giống như trước đây.

Có lẽ con người khi rơi vào những trạng thái đặc biệt thường có những suy nghĩ đặc biệt. Dạo này ở nhà, Trương Hoa thỉnh thoảng nghĩ, nếu phục hôn với Trần Dĩnh, ba người sống bên nhau chắc cũng sẽ hạnh phúc. Lí Dương Uy có thể chấp nhận quá khứ của Kỉ Oanh, tại sao mình lại không thể tha thứ cho quá khứ của Trần Dĩnh?

Mấy hôm nay Cổ Vân Vân lại liên lạc với Trương Hoa nhiều lần, muốn rủ anh ra ngoài ăn cơm, nhưng Trương Hoa đều thẳng thừng từ chối. Nghĩ kĩ lại Trương Hoa mới phát hiện bản thân mình cũng thật giả tạo. Lúc còn làm việc ở công ty điện tử Triết Đông, để giành được sự kính trọng của nhiều người, anh đã cố tình không làm rõ mối quan hệ của mình với Cổ Vân Vân trước mặt mọi người. Hiện giờ đã nghỉ việc rồi, anh hoàn toàn không đếm xỉa đến những chuyện này, thậm chí còn

Chỉ có điều, cuối cùng Trương Hoa cũng khẳng định được một điều, đó là anh không hề có bất cứ tình cảm gì với Cổ Vân Vân. Nghĩ đến đây, anh lại cảm thấy áy náy với cô.

Nghĩ đến những gì Ngô Tĩnh từng nói trước đây: Không yêu, không hận sẽ có thể trở thành bạn bè với Trần Dĩnh. Nhưng hiện giờ nghĩ đến những chuyện quá khứ của Trần Dĩnh, anh vẫn cảm thấy đau lòng, có lẽ vì cả yêu và hận vẫn còn tồn tại.

Trương Hoa không thể không khẳng định bao lâu nay, tình yêu của anh dành cho Trần Dĩnh vẫn không phai nhòa.

Trương Hoa không hề nghĩ đến việc điều chỉnh lại kế hoạch phát triển công ty, cũng không có ý định từ bỏ công ty để đi tìm công việc mới. Trông thâm tâm anh dường như vẫn đang chờ đợi Trần Dĩnh biết tin công ty mình ngừng hoạt động.

Trương Hoa không biết tại sao anh vừa không muốn để Trần Dĩnh biết, lại vừa hi vọng cô biết. Vì vậy khi Trần Dĩnh đến gõ cửa, Trương Hoa ra mở cửa nhìn thấy cô, phản ứng hết sức bình thản. Anh biết Trần Dĩnh chắc chắn đã biết chuyện, Lâm Lam dù gì cũng là người mới, Trần Dĩnh lại không phải quá ngốc nghếch. Nếu Trần Dĩnh có nghi ngờ, chỉ cần hỏi vài câu sẽ khiến Lâm Lam nói ra sự thực.

Nghĩ đến đây, Trương Hoa hoài nghi không biết có phải mình đã cố ý để Lâm Lam đến làm việc cho Trần Dĩnh là vì muốn Trần Dĩnh dễ dàng biết chuyện anh đã từ bỏ công ty hay không?

Trần Dĩnh nhìn thấy Trương Hoa liền nói: “Anh vẫn đang ngủ à?”

Trương Hoa cười cười: “Đâu có, anh chỉ chưa thay đồ ngủ ra thôi mà!”

Trần Dĩnh vào nhà, lại vào trong phòng xem rồi nói: “Cũng may, chưa đến mức tồi tệ như em tưởng tượng!”

Trương Hoa đi vào trong phòng theo, nói: “Chắc em biết chuyện rồi hả?”

Trần Dĩnh ngoảnh đầu lại nhìn Trương Hoa, cũng mỉm cười nói: “Anh có thể bình thản nói ra như thế, xem ra tâm trạng cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm!”

Trần Dĩnh ngồi xuống giường, đột nhiên phát hiện có mấy bức ảnh của con gái trên đầu giường, vội hỏi: “Em nhớ trước khi đi đã thu dọn hết rồi cơ mà, anh lấy ở đâu ra thế?”

Trương Hoa cười ngại ngùng: “Nhân lúc em không để ý anh đã lén lấy mấy tấm đấy!”

Trần Dĩnh trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Tiếp theo anh định thế nào?”

“Anh vẫn chưa nghĩ xong, đột nhiên muốn nghỉ ngơi một chút, bây giờ mới cảm thấy hơn một năm nay mình quá mệt mỏi, cũng không rõ là tại sao lại mệt mỏi!”

“Công ty có hoạt động trở lại không?”

Trương Hoa châm một điếu thuốc rồi nói: “Anh vừa muốn bỏ hẳn, lại vừa không muốn bỏ, như vậy hơi mâu thuẫn!”

Trần Dĩnh đến gần giật điếu thuốc khỏi tay Trương Hoa rồi dụi tắt: “Đừng hút nữa! Chắc ngoài em ra chẳng ai dám vào phòng anh mất, trong phòng toàn mùi thuốc lá thôi!”

Trương Hoa chỉ cười không nói gì. Trần Dĩnh ngồi xuống bên cạnh anh, nói: “Anh đóng cửa hẳn công ty đi!”

Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh một lát rồi hỏi: “Tại sao?”

“Em vốn dĩ không thích quản lý, vẫn thích làm những việc đơn giản hơn. Giờ anh quản lý cửa hàng hoa đi, như thế em sẽ có nhiều thời gian chăm sóc Tỉnh Tỉnh!”, nói rồi Trần Dĩnh bổ sung thêm: “Anh có kinh nghiệm quản lý hơn em mà!”

Trương Hoa lại trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu lên nhìn Trần Dĩnh: “Em nghĩ giờ anh đến quản lý cửa hàng hoa có thích hợp không? Có thể người khác không nghĩ gì nhưng đối với anh chắc chắn sẽ thấy rất áp lực. Vấn đề này đến nghĩ anh cũng chưa từng nghĩ!”

“Sao phải để ý xem người khác nhìn nhận thế nào? Cửa hàng hoa vốn là do anh bỏ vốn mở ra, anh đến làm quản lý cũng là điều đương nhiên, cứ nói với người ngoài là trước em quản lý thay anh thôi!”

Trương Hoa đứng dậy, cười nói: “Vậy anh nói thế này với em nhé, dù gì anh cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, sự thất bại của công ty vẫn không thể đánh mất niềm tin của anh, cho dù phải lựa chọn con đường sinh t̀n ở tương lai như thế nào anh cũng sẽ không để lần thất bại này làm ảnh hưởng đâu!”

Trần Dĩnh nói: “Thấy anh thế này em cũng yên tâm hơn nhiều rồi! Thế tạm thời không nói đến những chuyện này nữa, chỉ có điều em vẫn hi vọng anh sẽ cân nhắc chuyện quản lý cửa hàng hoa. Cứ coi như là nghĩ cho Tỉnh Tỉnh, dù gì như vậy em sẽ có nhiều thời gian dành cho con hơn!”

Trương Hoa mỉm cười: “Để một thời gian nữa rồi tính! Trần Dĩnh, em có thấy anh rất giả tạo không?”

Trần Dĩnh ngạc nhiên hỏi: “Tại sao anh lại hỏi thế?”

“Đột nhiên anh cảm thấy bản thân mình rất giả tạo, hơn nữa khả năng cũng rất tầm thường, trước đây anh cứ tự cho rằng mình rất giỏi giang, rời khỏi Cổ Triết Đông rồi mới phát hiện mình chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường, có thể làm việc ở một vị trí bình thường sẽ thích hợp hơn!”

Trần Dĩnh chăm chú nhìn Trương Hoa một lát rồi khẽ nói: “Anh vẫn là anh thôi, không có gì thay đổi cả, cái cảm giác này thật là tuyệt!”

Trần Dĩnh kéo Trương Hoa ngồi xuống, nói: “Hay là chúng ta tranh thủ thời gian đưa Tỉnh Tỉnh về nhà bố mẹ một hôm đi, cứ coi như là để thư giãn đầu óc, anh cứ ở nhà như thế này, tư tưởng khó mà thoáng ra được!”

“Cũng được, thời gian em tư sắp xếp đi!”

“Thế thì ngày kia nhé, vừa hay vào cuối tuần”.

“Cũng được”.

Trần Dĩnh đứng lên nói: “Thế thôi em về cửa hàng trước đây, ban ngày nếu anh rảnh thì dẫn Tỉnh Tỉnh ra ngoài chơi nhé, lâu lắm nó không được gặp bố, nhớ anh lắm đấy!”

Trần Dĩnh đi rồi, Trương Hoa cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Anh dọn dẹp qua nhà cửa, thay quần áo rồi đến nhà trẻ đón Tỉnh Tỉnh. Lúc buổi chiều, đang cho con gái đi chơi thì Cổ Vân Vân gọi điện đến, Trương Hoa nói thẳng với Cổ Vân Vân là mình đang cho con gái đi chơi.

Trương Hoa không biết rằng hành động của anh mấy hôm nay đã khiến Cổ Vân Vân bắt đầu bất an, đặc biệt là hôm nay sau khi anh nói dẫn con gái ra ngoài chơi. Hoặc cũng có thể đó không phải là sự bất an mà chỉ là tâm trạng hết sức phức tạp, một cảm giác phản cảm và bực bội đối với sự tồn tại của mẹ con Trần Dĩnh bên cạnh Trương Hoa. Trong mắt Cổ Vân Vân, sở dĩ sau khi Trần Dĩnh chuyển ra ngoài ở, Trương Hoa vẫn không đến bên cô là bởi vì mẹ con Trần Dĩnh vẫn còn ở trong thành phố này.

Nghiêm Lộ đứng trong văn phòng của Cổ Triết Đông, nghĩ ngợi rất lâu rồi nói: “Chủ tịch Cổ, hồi đầu ngài đã hứa chỉ cần tôi làm cho Trương Hoa ra đi thì sẽ để tôi phụ trách cả bộ phận đào tạo, tại sao tôi chưa quản lý được bao lâu đã giáng tôi xuống, để một người mới lên thay tôi quản lý?”

Cổ Triết Đông ngẩng đầu nhìn Nghiêm Lộ, mỉm cười nói: “Ban nãy đã nói rất rõ với cậu rồi, công ty luôn đề cao quan điểm kẻ mạnh là kẻ chiến thắng, người nào thích hợp với vị trí nào sẽ được đưa vào vị trí ấy!”

“Nhưng ban đầu chủ tịch đã hứa với tôi rồi mà!”

“Cậu phải hiểu đây là một xã hội cạnh tranh; còn nữa, lời hứa miệng không có nghĩa là phải thực hiện từ đầu đến cuối không bao giờ thay đổi!

Cuối cùng Nghiêm Lộ cũng lấy hết dũng khí nói: “Nếu như người ngoài biết được Trương Hoa là vì chủ tịch mới ra đi, tôi tin sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của chủ tịch!”

Cổ Triết Đông vẫn mỉm cười nói: “Bây giờ tất cả những người trong ngành đều biết rõ Trương Hoa phản bội tôi, còn nữa, tất cả mọi người đều biết tôi là người coi trọng nhân tài, sao có thể từ bỏ một nhân tài do chính tay mình đào tạo chứ?”

Nghiêm Lộ đứng đó im lặng không nói gì. Cổ Triết Đông liền nói: “Thực ra cậu nên lo lắng cho bản thân thì hơn, ngộ nhỡ người trong ngành biết cậu vì muốn thăng tiến mà tìm cách đẩy Trương Hoa đi, vậy thì cậu chẳng còn đất dụng võ trong cái ngành này nữa đâu! Cậu nghĩ người trong ngành sẽ tin lời cậu hay là tin lời tôi?”, im lặng một lát, Cổ Triết Đông nói tiếp: “Vì vậy cậu nên cảm ơn vì tôi đã để cho cậu một vị trí trong công ty!”

Lúc ra khỏi văn phòng Cổ Triết Đông, Nghiêm Lộ mới biết mình đã bị ông ta lợi dụng, bây giờ còn bị ông ta khống chế, xem ra đã đến lúc mình cần phải ra điNghiêm Lộ về văn phòng, nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng cảm thấy tất cả đều là vì mình quá ích kỉ và tham lam.

Trương Hoa ôm con gái vào văn phòng Trần Dĩnh, Lâm Lam vội đứng lên chào: “Giám đốc Trương”, sau đó nói: “Xin lỗi anh, em đã nói sự thực cho chị Dĩnh nghe rồi ạ!”

Trần Dĩnh nói: “Không phải lỗi tại em, cho dù chị hỏi mà em không nói thì chị vẫn biết sự thật thôi!”

Trương Hoa cũng nói: “Không sao đâu, sớm muộn gì cũng biết mà!”, nói rồi đưa mắt nhìn khắp văn phòng: “Cũng không tồi, mặc dù không to lắm nhưng rất ấm cúng!”

Trần Dĩnh thu dọn đồ đạc của mình rồi nói với Trương Hoa: “Chúng ta đi thôi!”, sau đó ngoảnh đầu lại nói với Lâm Lam: “Em cũng nghỉ sớm đi!”

Trần Dĩnh thấy ánh mắt của Lâm Lam cứ chăm chú nhìn Trương Hoa đang bế con, biểu cảm trên mặt rất phức tạp.

Về đến nhà, Trương Hoa nói để anh nấu cơm. Lúc ăn cơm, Trần Dĩnh nói: “Anh cảm thấy Lâm Lam đối với anh thế nào?”

“Sao em đột nhiên hỏi chuyện này?”

“Có thể anh không để ý, nhưng em có thể cảm nhận được cô ấy đang thầm ái mộ anh!”

Trương Hoa cười: “Anh là một người đã từng ly hôn, lại có con riêng, hơn nữa mới mở công ty đã thất bại rồi, có gì đáng để ái mộ chứ?”

“Ái mộ có rất nhiều dạng, có thể cô ấy sẽ nghĩ đó là tình yêu, nhưng em biết đó tuyệt đối không phải tình yêu, đó là một thứ tình cảm biến dạng, là một sự sùng bái mù quáng!”

Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh hồi lâu, dần dần hiểu ra ý của cô. Trần Dĩnh lại nói tiếp: “Đợi đến khi cô ấy hiểu ra đâu mới là hạnh phúc thực sự mà mình đang có được, cô ấy mới hiểu thứ tình cảm mơ hồ ngày hôm nay thật nực cười. Nếu vì thứ tình cảm mơ hồ này mà để xảy ra một số sai lầm, sau này cô ấy sẽ vô cùng hối hận vì những sai lầm ngày hôm nay!”

Trương Hoa nghĩ ngợi rất lâu, cuối cùng bình thản hỏi: “Em đang nói mình pha

Trần Dĩnh đặt đũa xuống: “Em có hơi buồn, chỉ hi vọng những cô gái mới tốt nghiệp như cô ấy sẽ không đi theo vết xe đổ của em!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.