Tác Giả Cũng Đến Cướp Nữ Chủ

Chương 13: Lần Đầu, Quái Vật Hút Dương Khí (Edited 1)




Trong buối chụp hình lần này, phong cách thời trang của Dương Nặc mang đậm nét hoài cổ nhưng không kém phần cá tính.

Đặc biệt ở chỗ, nhà thiết kế là người có tiếng tâm, những trang phục của bà tuy mang chất cổ điển nhưng rất được hoan nghênh trong và ngoài nước, mà lần này Dương Nặc không chụp một mình, hôm nay anh sẽ chụp chung với một siêu người mẫu được đông đảo các bạn trẻ yêu thích.

Khi Dương Mộ Anh thấy người mẫu chụp chung với Dương Nặc, trong đầu của cô lặp tức xuất hiện hai chữ. – Đau đầu.

Mới tiễn bước một thanh mai trúc mã, nay lại xuất hiện một tiểu thụ. Cô không nghĩ sức hút của Dương Nặc mãnh liệt đến mức ngay cả tiểu thụ trong truyền thuyết cũng xuất hiện.

Dương Mộ Anh có chút hiểu biết về Như Tử Kỳ, năm nay 17 tuổi, là ngôi sao thời trang nổi tiếng ở Canada, cậu ta vào nghề năm 8 tuổi, tham gia không ít cuộc thi người mẫu nhí và giành được giấy chứng nhân Top Model Kids.

Như Tử Kỳ được các fan nữ yêu thích bởi gương mặt có vài phần giống con gái, đôi mắt đen sáng, môi đỏ hồng chúm chím cùng làn da trắng bóc. Với ngoại hình điển trai, trắng trẻo, cao ráo, mang theo sự ngây ngô đáng yêu khiến biết bao cô gái phải mất hồn.

Sau khi Như Tử Kỳ trưởng thành, sự nghiệp ngày càng phát triển, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, cậu ta không những đoạt nhiều giải thưởng, còn vinh dự nằm trong danh sách mười người mẫu hot nhất thế giới, với tần suất xuất hiện trên các phương tiện truyền thông nhanh đến chóng mặt.

Lần này cậu ta về nước với hai mục đích, một là được nhà thiết kế trang phục mời đến tham gia buổi chụp hình, hai là vì được công ty Duyệt Duyệt mời đến buổi sinh nhật của Dương Nặc với danh nghĩa là khách mời.

Dương Mộ Anh nhìn bộ dạng Như Tử Kỳ như thỏ con nhìn Dương Nặc, cô thở dài trong lòng.

Nếu đổi lại là cô gái có tính cách giống Niim Lee hay Tạ Thiên Mỹ, cô còn có thể đối phó nhưng Như Tử Kỳ là một đứa trẻ tốt, luôn gây được thiện cảm tốt với những người hâm mộ, tính tình hiền lành, dễ hòa đồng với đồng nghiệp, bảo cô làm sao xuống tay cho đành?

Dương Nặc từ xa đã nhìn thấy Dương Mộ Anh, anh nói gì đó với Như Tử Kỳ rồi đi tới trước mặt cô, rất tự nhiên nắm lấy tay cô kéo tới chỗ mấy người Như Tử Kỳ, vui vẻ nói.

“Chị Mộ Anh, đây là Như Tử Kỳ, còn đây quản lý của cậu ấy, Thẩm Thiên Thanh.”

Thẩm Thiên Thanh nhìn cô cười dịu dàng. –“Mấy năm không gặp, em càng lúc càng xinh đẹp.”

Dương Mộ Anh mỉm cười bắt tay anh ta. –“Anh cũng ra dáng một người đàn ông rồi đấy, chú Thẩm vẫn khoẻ chứ? Mấy ngày trước, em có nghe nói chú ấy bị thương ở chân, em đã muốn đến thăm nhưng bận quá không đi được.”

Thẩm Thiên Thanh. –“Chỉ bị trật chân, bác sĩ bảo tịnh dưỡng vài ngày sẽ khỏi.”

Thẩm Thiên Thanh là con trai thứ ba của Thẩm Tuyền, hai người có vài lần tiếp xúc, tình tình hợp nhau nên có chút thân thiết. Thẩm Thiên Thanh vào nghề trước cô, địa vị hiện giờ cũng khá cao nhưng không phải dựa vào Thẩm Tuyền, mà tự anh ta đi lên nhờ vào thực lực của mình, điều này khiến Dương Mộ Anh rất khâm phục.

Hai người đang trò truyện vui vẻ, Dương Nặc tò mò nhìn hai người, anh nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, nhịn không được, cười gượng nói với hai người trước mắt.

“Chị Mộ Anh, hai người quen nhau sao?”

“Anh Thiên Thanh là con trai thứ ba của chú Thẩm Tuyền, lúc trước bọn chị có gặp qua vài lần.” – Dương Mộ Anh dừng một chút, nhìn phía dàn cảnh đã làm xong, cô nói tiếp.

“Đến giờ rồi, cậu đi thay quần áo đi, Thanh Tâm và tiểu Hạ đi cùng cậu ấy.”

“Vậy còn chị?” – Dương Nặc nhìn cô lo lắng hỏi.

Dương Mộ Anh không nhìn ra điểm khác thường ở anh, cô vô tâm nói. –“Tôi có vài chuyện cần bàn với anh Thiên Thanh, cậu đi nhanh đi.”

Thẩm Thiên Thanh là người có kinh nghiêm sâu sắc, cô muốn học hỏi từ anh ta một chút về các vấn đề giao tiếp, hơn thế nữa là muốn kéo gần quan hệ bạn bè với anh ta, cô sẽ không bỏ qua bất cứ điều gì có lợi cho con đường sự nghiệp của Dương Nặc sau này.

Dương Nặc nghe xong, mặt bí xị, anh không nói một câu, xoay người rời đi. Bên Thẩm Thiên Thanh cũng phân phó trợ lý cùng người make up, sau đó tiếp tục nói chuyện với Dương Mộ Anh.

Buổi chụp hình diễn ra không được xuông sẻ cho lắm, bởi Dương Nặc luôn thiếu tập trung, không những nhiếp ảnh gia thiếu kiên nhẫn, ngay cả các nhân viên dàn dựng cảnh cũng phát rầu. 

Trịnh Thanh Tâm cùng Hạ Thư Trang gấp đến phát khóc, hôm nay các cô đâu có cho Dương Nặc ăn cái gì bậy bạ, vì sao biểu tình trên mặt anh ta cứ như ăn phải ruồi nhặng thế này?

Từ lúc chụp hình, Dương Nặc bị mất tập trung là do mỗi lần “Vô tình” nhìn thấy Dương Mộ Anh cười nói vui vẻ với Thẩm Thiên Thanh, anh không biết vì sao cảm xúc của mình bị chi phối mỗi khi thấy Dương Mộ Anh thân thiết với anh ta, cũng không biết cảm xúc khác thường này xuất hiện từ lúc nào nhưng anh biết rõ mình rất chán ghét cái cảm giác ấy.

Buổi chụp ảnh lần này chia làm hai phần, một là mỗi ngôi sao sẽ chụp một bộ ảnh riêng cho mình không quá hai mươi ảnh, hai là bộ ảnh chụp chung cũng trong phạm vi hai mươi ảnh, mỗi một tấm ảnh sẽ là một bộ trang phục, mỗi người phải thử gần hai mươi bộ cho phần chụp của mình, vì thế tổng thời gian dành cho một người mất gần hai tiếng đồng hồ.

Rốt cuộc, Dương Nặc chụp xong phần của mình, nhưng anh lại mất hơn hai tiếng, may mắn là biểu hiện trong các bức ảnh rất tốt nên không ai có dị nghị, tiếp theo là phần chụp của Như Tử kỳ, chàng trai này cũng không kém Dương Nặc, ban đầu còn thất thần, sau lại xuông sẻ, trái ngược với Dương Nặc, từ đầu tới cuối, nhiếp ảnh gia không lộ một phần sắc mặt không vui nào trước biểu hiện của Như Tử Kỳ.

Không ai chán ghét cái đẹp cả nhưng Như Tử Kỳ lại mang một dáng vẻ thánh thiện của một thiên thần nhỏ bé, khiến ai ai nhìn thấy anh chàng cũng muốn được nâng niu chiều chuộng và bảo vệ, có lẽ vì thế mà nhiếp ảnh gia có thể tỏ ra mất kiên nhẫn với Dương Nặc nhưng Như Tử Kỳ lại không.

Buổi chụp ảnh tạm gián đoạn, nhiếp ảnh gia cho mọi người nghỉ giải lao hai mươi phút, các nhân viện tranh thủ đi ăn trưa, mấy người Dương Mộ Anh cũng đi dùng chút gì đó.

Dương Mộ Anh lấy canh cá bí đao cho Dương Nặc, anh vui vẻ nhận lấy uống ngon lành. Việc Dương Mộ Anh tự tay nấu canh cho anh uống, anh rất cảm động, khi hỏi chị ấy tại sao lại đối tốt với anh như vậy, cô lại trả lời anh một câu cho có lệ.

“Cha tôi thích uống canh, tết sang năm, tôi sẽ về nước N nên muốn tranh thủ nâng cao tài nghề.”

Dù trong lòng cảm thấy mất mát, không biết tại sao anh vẫn muốn níu léo một tia hy vọng? Mong chờ hỏi.

“Vì sao lại là em, chị có thể bảo chị Thanh Tâm cùng tiểu Hạ thử giúp mà.”

Lúc đó cô ấy chỉ thở dài, tỏ vẻ bất lực nói. –“Ai bảo sở thích ăn uống cùng khẩu bị của cậu lại giống cha tôi, cậu cố chịu đựng làm vật thí nghiệm đi.”

Tuy rất tức giận nhưng anh chỉ biết nghiến răng tiếp tục uống canh, ai bảo canh của chị ấy uống ngon như vậy?

Thu hồi suy nghĩ, Dương Nặc uống hết chén canh, chợt, Như Tử Kỳ xuất hiện trước mặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên tay cầm hộp quà hơi to, đưa đến trước mặt anh, giọng nói nhỏ nhẹ dễ thương.

“Tuy ... tuy có hơi sớm một chút ... nhưng em muốn ... muốn tặng anh món quà này ... chúc ... chúc anh ... chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Ngày mai sẽ rất bận rộn, Dương Nặc ắt hẳn không có thời gian nói truyện cùng cậu nên cậu quyết định tặng quà trước.

Dương Nặc vui vẻ nhận lấy, còn không quen lên tiếng cảm ơn. Mặt Như Tử Kỳ đỏ đến có thể nhỏ ra nước, cậu luống cuống tay chân đi về phía Thẩm Thiên Thanh đang trầm mặt nhìn Dương Nặc, trong mắt ẩn chứa tia sắc bén chỉ có Dương Mộ Anh nhận ra.

Cô híp mắt, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt, cô dù là trùng sinh nhưng những việc xảy ra với Dương Nặc trong kiếp trước, cô không rõ ràng cho lắm. Bất quá, binh đến tướng chặn, nước đến đất dìm, đi bước nào tính bước đó vậy.

... ...... ...... ...... ........

Sau khi kết thúc buổi chụp ảnh, mấy người Dương Mộ Anh tiếp tục bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật của Dương Nặc.

Tối đó, Dương Nặc đã bay một chuyến đến Thượng Hải để tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cùng 1000 fan tại một nhà hát lớn, vì trước đó, anh chàng không ngại ngần hứa với các fan ở Thượng Hải nên bây giờ phải bay sang bên đây thực hiện lời hứa.

Trong buổi tiệc, anh trổ hết tài ca hát lẫn vũ đạo, khiến người hâm mộ được một phen mãn nhãn, còn được thưởng thức màn cởi áo của anh qua màn chiếu.

Kết thúc tiệc sinh nhật, mọi người lại bay về Bắc Kinh chuẩn bị cho một màn tiếp theo. 

Khi máy bay đáp xuống sân bay Bắc Kinh cũng gần năm giờ sáng, ai nấy đều uể oải ngáp lên ngáp xuống, vậy mà Dương Nặc rất có tình thần, từ lúc lên xe đã không ngừng đăng hình lên weibo ảnh chụp trong buổi party, còn nhắn tin cảm ơn mọi người đã yêu mến anh như thế nào.

Dương Mộ Anh thấy anh vui vẻ, cô mở laptop nhìn những tấm ảnh trong buổi tiệc sinh nhật, cùng với dòng tin nhắn gửi cho người hâm mộ.

“Quãng thời gian tươi đẹp nhất của tôi, chính là khi được ở bên cạnh các bạn.”

Cô nhìn anh, không biết anh đã ngủ từ lúc nào, lúc ngủ anh rất ngoan, chỉ im lặng nằm đó, có vẻ hôm nay anh thật sự vui, vì thế dù đang ngủ, bên môi vẫn nở nụ cười. Dương Mộ Anh nhìn anh thật lâu, thầm nói trong lòng.

“Quãng thời gian tươi đẹp nhất của em, là khi được ở bên cạnh anh.”

Chiếc xe chở mấy người Dương Mộ Anh đến sân vận động Bắc Kinh, bọn họ đến phòng nghỉ ngủ một lát, khi tỉnh dậy cũng gần chín giờ, mọi người ăn uống qua loa rồi đi đến trung tâm sân vận động.

Nhân viên hậu trường đã dàn dựng xong khán đài, dàn nhạc cũng được chuẩn bị chu đáo, Dương Nặc chỉ cần tập dợt cùng các vũ công là được.

Màn đêm nhanh chống buông xuống, đèn sân khấu đã mở, người hâm mộ kéo đến càng lúc càng đông, buổi tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu.

Đứng trong hậu đài, Dương Mộ Anh chăm chú nhìn Dương Nặc đang nhảy mở màn cùng các vũ công, dưới ánh đèn mờ ảo, anh vẫn toả sáng trên sân khấu, từng động tác, nụ cười, ánh mắt đều hút hồn, bên dưới khán đài, các fan hâm mộ reo hò không ngừng.

Sau ngày hôm nay, tên tuổi của anh sẽ vươn lên một bậc, sang năm, thành tựu càng đạt nhiều kết quả tốt, có điều, ngày gặp lại hai người đó cũng đã đến, cô rất mong Dương Nặc sẽ không làm cô thất vọng, và đây cũng là thử thách nhỏ của cô dành cho anh.

“Em rất để ý đến Dương Nặc.”

Bên tai vang lên tiếng nói của Thẩm Thiên Thanh, không biết anh ta đứng bên cạnh cô từ lúc nào.

Dương Mộ Anh không nhìn Thẩm Thiên Thanh, ánh mắt vẫn dán vào người Dương Nặc, nhẹ giọng. –“Em là quản lý của cậu ta.”

Thẩm Thiên Thanh cười nhạt. –“Cách em để ý cậu ta không nằm trong giới hạn của người quản lý.”

Dương Mộ Anh không phản bác, cô bình thản nói. –“Không phải anh cũng thế sao?”

Cách Thẩm Thiên Thâm nhìn NHư Tử Kỳ ẩn chứa thứ tình cảm cô không khó nhận ra, cô không bài xích tình yêu đồng tính, mỗi người có cuộc sống và cách yêu khác nhau, cuộc đời ngắn ngủi, có thể yêu thì cứ yêu thôi.

Thẩm Thiên Thanh trầm mặt, một lúc sau mới lên tiếng. –“Em không phải là anh, em không hiểu được đâu.”

Dương Mộ Anh cười trào phúng. –“Có người đã từng nói với em. ‘Điều gì cũng vậy, có bắt đầu thì sẽ có kết thúc. Quan trọng là khi bắt đầu có nhau, nhưng tới lúc kết thúc có còn nắm tay nhau?’.”

Cô nhìn vẻ mặt Thẩm Thiên Thanh. –“Muốn yêu nhưng cứ lo sợ dư luận phản đối, sợ bắt đầu không tốt đẹp và kết thúc chỉ có đau lòng, sao không nghĩ thoáng một chút? Cứ xem những cảm giác đó chỉ như một chút hương vị được thêm vào tình yêu đi.”

Cô dựa vào ghế, thoải mái nói. –“Tình yêu không mùi vị thì chẳng khác nào như một nồi canh nhạt nhẽo, đã thế thì không cần yêu làm gì, giống như con ốc sên, vì đã có lớp vỏ bảo vệ, nên tình yếu đối với nó còn không quan trọng bằng cái vỏ ốc, vậy cứ để nó cô đơn sống hết quãng đời của nó trong vỏ có ốc đó đi, anh nói, có phải rất tốt hay không?”

Thẩm Thiên Thanh không trả lời cô, anh lạnh nhạt chuyển đề tài. –“Còn em, không phải cũng nằm trong cái vỏ ốc đó sao?”

Dương Mộ Anh phì cười. –“Anh không hiểu em rồi. Những thứ không thuộc về em, dù có dùng cách gì, em cũng sẽ nắm giữ cho bằng được, nhưng em sẽ không làm tổn thương người mình yêu, chí ít, em thích mọi thứ tiến triển từ từ, những thứ hoa thơm cỏ lạ gì đó, coi như là thứ hương vị cần bổ sung cho nồi canh của em.”

“Một nồi canh, nấu lâu như vậy, em không sợ mọi thứ trong nó sẽ nát nhừ hết sao?” – Thẩm Thiên Thanh không cho là đúng, nói.

“Vậy theo anh, cứ nằm trong vỏ ốc, quan sát con mồi, đợi khi con mồi bị người khác bắt mất, mời chậm chạp bò ra khỏi vỏ ốc, lại chậm chạp bò từ từ chạy theo bắt con mồi lại hay sao?” – Dương Mộ Anh không nhân từ mỉa mai.

“Khụ ... con mồi của anh rất biết nghe lời.” – Thẩm Thiên Thanh ho nhẹ, che giấu tâm tình phức tạp.

“Nhưng mà con mồi của anh đang ngấm nghía nồi canh của em.” – Cô nhìn anh ta, trong mắt loé tia nghiêm túc.

“Em cảnh cáo anh, nếu anh dám động đến nồi canh của em, em sẽ khiến coi mồi của anh chán ghét anh suốt đời.”

“Em dám.” – Thẩm Thiên Thanh quát lớn, thu hút không ít ánh mắt nhìn về phía hai người bọn họ. Anh ta lấy lại bình tĩnh, không tình nguyện nói.

“Chỉ cần nồi canh của em an phận, anh sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.”

“Câu này là em nói với anh mới đúng.”

Thẩm Thiên Thanh xoa huyệt thái dương, anh là đàn ông, không nên tranh cãi với phụ nữ, nhất là phụ nữ khi yêu điên cuồng.

... ...... ...... ...... .......

Tiệc sinh nhật kết thúc, lúc đầu tinh thần mọi người còn căng thẳng, nay đã có thể buông xuống.

Vương Nghiêm đưa bọn họ về chung cư, sau đó mới đưa Hạ Thư Trang về nhà, cũng không biết Trịnh Thanh Tâm lên cơn gì, cô nàng nói muốn ăn khuya nên đi lên xe Vương Nghiêm. 

Dương Mộ Anh không quản, khi cô cùng Dương Nặc về phòng của anh, vừa mở cửa thì Dương Thiệu Minh trên tay cầm theo pháo bông dạng que bất ngờ nhảy ra, hại cô giật cả mình. 

Dương Nặc đỡ được cô, nhìn Dương Thiệu Minh lên tiếng trách cứ. –“Em muốn hù chết người sao?”

Dương Thiệu Minh bĩu môi. –“Có như vậy cũng sợ, người gì đâu ...”

Dương Mộ Anh rời khỏi vòng tay của anh, cô ổn định nhịp đập, liếc xéo Dương Thiệu Minh. –“Cậu còn chưa dọn đi?”

Dương Thiệu Minh xù lông. –“Hôm nay sinh nhật của anh tôi, tôi đương nhiên phải đến chúc mừng.” 

Thấy Dương Mộ Anh còn muốn nói, cậu ta không kiên nhẫn nói tiếp. –“Chị an tâm, tôi dọn ra rồi, không khiến anh trai mất hình tượng đâu.”

Nói xong, Dương Thiệu Minh cười thầm trong lòng, tuy không được cùng phòng với anh trai, nhưng làm hàng xóm cũng không tệ nha, cậu phải năn nỉ dữ lắm, Duyệt Khải Phàm mới bằng lòng cho cậu một căn hộ ở chung cư Phượng Hoàng, dù cậu ở dưới bọn họ một tầng, cậu cũng mãn nguyện.

Dương Thiệu Minh mặc kệ Dương Mộ Anh, cậu kéo tay anh trai vào trong, bắt đầu cắt bánh kem chúc mừng sinh nhật. Dương Nặc không muốn bỏ lại Dương Mộ Anh, anh nhìn cô cười dịu dàng.

“Dù gì cũng không biết chị Thanh Tâm khi nào mới trở về, chị ở nhà một mình còn không bằng qua đây chung vui với bọn em.”

Dương Mộ Anh vui vẻ đi vào, Dương Thiệu Minh cằn nhằn vài câu nhưng không dám làm ra mặt, hôm nay sinh nhật anh trai, cậu muốn anh trai vui vẻ nên xem Dương Mộ Anh như người vô hình.

Thổi nến, cắt bánh ... sau khi làm xong thủ tục, đến lượt tặng quà. Dương Thiệu Minh cầm một hộp quà lớn tặng cho Dương Nặc.

“Chúc anh sinh nhật vui vẻ, muốn gì được nấy, sự nghiệp phát triển, thành công mọi mặt.”

Dương Nặc xoa đầu em trai, nhận lấy món quà, lập tức mở ra ngay. Đó là một chiếc áo măng tô màu đen, kiểu dáng hiện đại nhìn rất bắt mắt.

Dương Nặc vui vẻ nhận lấy, Dương Thiệu Minh cười tít mắt, nhìn sang Dương Mộ Anh, thấy cô không có hành động gì, cậu cau mày, không vui nói.

“Chị không mang theo quà sao?”

“Thiệu Minh, không được vô phép.” – Rồi nhìn cô với ánh mắt áy náy.

Dương Thiệu Minh bĩu môi. –“Người gì đâu kì cục.”

Dương Mộ Anh không để tâm đến cậu ta, cô lấy túi xách, đứng dậy. –“Cũng khuya rồi, tôi về đây, ngày mai buổi sáng không có lịch trình, đến 11 giờ mới có, vì vậy cậu có thể ngủ nướng rồi đó.”

“Để em tiễn chị.” –Dương Nặc gật đầu, cười tươi nói.

Hai người đi ra tới cửa, Dương Mộ Anh nhìn Dương Thiệu Minh bận rộn dọn dẹp. Xong, cô có chút chột dạ ngước nhìn Dương Nặc, không đợi anh lên tiếng, cô lấy từ trong túi xách ra một chiếc khăn choàng màu trắng, trong ánh mắt ngạc nhiên của anh, tự tay choàng lên người của anh. Cười khẽ, nói.

“Đây là sinh nhật đầu tiên tôi làm quản lý cho cậu, dù có bận rộn cũng phải chuẩn bị chút quà chứ? Tuy nó không đáng giá nhưng mong cậu đừng chê.”

Chỉnh trang xong, cô ngước mặt nhìn anh, trong đôi mắt anh lấp lánh tia sáng khiến cô mê mẫn, còn có nụ cười tươi như ánh mặt trời ấm áp, anh đang rất vui, cô có thể nhìn ra được.

Chợt, không tự chủ được bản thân, cô nắm lấy hai đầu khăn choàng, kéo mạnh xuống, cùng lúc đó nhón chân, khẽ hôn lên môi anh, chỉ là một cái hôn nhanh chống nhưng cũng khiến tim cô đập loạn xạ.

Khi làm xong chuyện xấu, Dương Mộ Anh không dám nhìn Dương Nặc, cô xấu hổ cúi đầu nói . –“Sinh Nhật Vui Vẻ.”

Sau đó, cấm đầu bỏ chạy về phòng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.