Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 102: Xử Lí Nam Vĩ Và Phó Từ




“Tả Bách Hợp, em là người anh yêu, đồng ý với anh, trở thành bạn gái của anh nhé!” Lúc này Phong Ninh đã thay áo sơ mi trắng, hiển nhiên cậu ta đã tắm rửa qua rồi, một đầu tóc dài buột lại, cậu ta cũng không phải dạng học sinh tuấn tú, do tuổi còn nhỏ nên dưới cằm ẩn ẩn màu xanh xanh râu chưa mọc, không giống như vài năm sau bộ dạng thành thục ổn trọng khiến cho người khác an tâm, mà ngược lại làm cho người ta buồn cười, ngay cả cách ăn mặc chẳng ra gì cũng khiến người khác muốn cười rộ lên, cậu mặc quần đáy dài người trẻ tuổi Hán tộc yêu thích nhất thời đó, nhìn phía trên có chút dáng vẻ lưu manh, Bách Hợp nhíu lông mày nhìn lên nhìn xuống đánh giá cậu ta vài lần, vô cùng miễn cưỡng nhẹ gật đầu: “Được thôi.”

“Anh…” Phong Ninh há to miệng đang muốn nói tiếp, lại không ngờ rằng Bách Hợp đã đồng ý, cậu ta thoáng chốc ngây người mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Bách Hợp có chút bất ngờ. Tại buổi biểu diễn nhạc Phong Ninh quen biết Tả Bách Hợp, lúc ấy trường học tổ chức một số hoạt động, cậu ta ôm ghi-ta đứng giữa sân khấu gào thét đến quỷ khóc thần sầu, cái thời kỳ này đang là thời kỳ bốc đồng, có rất nhiều bạn học cũng hùa theo cùng một chỗ ồn ào, có người đi theo cậu ta cùng gào thét, có người thì há mồm cười to, lúc hiện trường ồn ào náo nhiệt duy chỉ có mình Tả Bách Hợp đang yên lặng ngồi nghe cậu ta hát, lúc ấy Phong Ninh tựa như đã tìm được tri kỷ, liền xác định người con gái của mình chính là cô.

Bỏ ra thời gian vài ngày tìm được tư liệu Tả Bách Hợp, Phong Ninh liền triển khai hành động đeo đuổi, ngoại trừ trong trường học làm ra những hành động lãng mạn mà cậu học được trên ti vi ra, hôm nay cậu ta còn nhờ người chuyển đàn ghi-ta đến dưới lầu Bách Hợp đang ở, lại không nghĩ rằng Bách Hợp giội ngay thùng nước lạnh xuống, hành động theo đuổi không thuận lợi như trong tưởng tượng, ở độ tuổi này Phong Ninh rất háo thắng bởi vậy càng kiên định chinh phục Bách Hợp, tưởng rằng cô giội nước mình muốn theo đuổi cô thì phải tốn rất nhiều công sức hơn, không nghĩ tới vừa mở miệng mình còn chưa kịp hứa hẹn viễn cảnh tương lai, chưa kịp đọc thơ tình thì Bách Hợp đã đồng ý rồi.

“Em đồng ý à?” Phong Ninh ngẩn ngơ, không có như tưởng tượng của mình tình cảm dâng trào, không có như tưởng tượng khi Bách Hợp nghe xong bài thơ tình sẽ cảm động nhào vào ngực cậu nói nào là ‘tất cả đều nghe theo cậu’, thậm chí nét mặt cô còn vô cùng bình tĩnh, Phong Ninh có chút sốt ruột, từ trong túi áo sơ mi của mình móc ra tờ giấy: “Anh còn chưa đọc thơ mà em đã đồng ý rồi?”

Bách Hợp cau mày, nhìn thấy bộ dạng cậu ta nhíu mi sầu khổ, vẻ mặt khó hiểu lại mơ hồ có chút bộ dáng phiền muộn hụt hẫng, cô đưa tay qua giành lấy tờ giấy trên tay cậu ta, đây là một bảng kế hoạch kỹ càng. Mở đầu là liệt kê hết những trình tự Phong Ninh phải làm ngày hôm nay, đầu tiên là hát tình ca làm cảm động trái tim của cô, phía sau ghi chú các hạng mục đại biểu tâm tình của Bách Hợp, tỷ như là ‘thẹn thùng trốn đi’ hoặc là ‘mừng rỡ chạy xuống lầu’, còn có ‘cự tuyệt’, nhưng ở dòng cự tuyệt lại mở ngoặc ra ‘không có khả năng’ phía sau còn thêm dấu chấm than ‘!’. Ôi, thằng nhóc này thiệt là tự tin đấy.

Phía sau các lựa chọn còn ghi chú bước tiếp theo cậu ta phải làm như thế nào, tỷ như nếu mình đồng ý yêu cầu của cậu ta, sau đó buổi tối sẽ hẹn mình đi ngắm sao, hoặc nếu như cự tuyệt lại dùng phương thức đọc thơ tình để theo đuổi tiếp. Nhưng bởi vì hành động giội nước của Bách Hợp làm cho kế hoạch cậu ta bị đảo lộn cả.

Kế tiếp, Phong Ninh lại chuẩn bị kế hoạch tiếp, đầu tiên là lẻn vào ký túc xá nữ tìm cách đọc thơ tình cho Bách Hợp nghe, tiếp theo Bách Hợp vì cảm động mà nhào vào lồng ngực cậu, tiếp theo nữa là đi ngắm sao.

“Em xem, anh đều lên kế hoạch cả rồi, rất có thành ý đấy!” Phong Ninh ngồi xổm trước mặt Bách Hợp, tức giận bất bình chỉ vào bảng kế hoạch liệt kê trên giấy, những cái này đều là phương pháp tán gái được đúc kết từ những người bạn của cậu ta đó. Kết quả chuẩn bị cả buổi, ngoại trừ ca hát ra, các kế hoạch khác còn chưa thực hiện, lúc hát tình ca còn bị giội thùng nước: “ Bà bác dưới ký túc xá còn cười anh này.”

Gương mặt thời niên thiếu của Phong Ninh so với người trong trí nhớ của Tả Bách Hợp nhìn thấy nhiều năm sau không có chút cảm giác trầm ổn tỉnh táo nào, ngược lại mang theo tuổi trẻ nổi loạn, tướng mạo cậu ta cũng không phải đẹp trai, không có khí chất xuất trần thoát tục. Lúc này ngồi xổm trước mặt Bách Hợp, tay áo sơ mi xắn lên ôm chặt cánh tay lộ ra cơ bắp, nhìn rất mạnh mẽ.

Bách Hợp nhét tờ giấy lại tay Phong Ninh, thuận tay đẩy cậu ta một cái, ra hiệu cậu ta ngồi cách xa chút: “Vậy làm lại từ đầu, dựa theo tờ giấy mà đọc, em nghe.”

“…” Phong Ninh nắm tay biểu lộ ngốc trệ nhìn chằm chằm vào cô, Bách Hợp ngồi đợi có chút kinh ngạc nhìn cậu ta: “ Còn muốn đọc không?”

“Không đọc nữa, dù sao em là bạn gái của anh rồi, em đã đồng ý rồi đấy, buổi tối chúng ta đi ngắm sao đi.” cô không giống như trong tưởng tượng sẽ nhào vào lòng cậu, thậm chí lúc Bách Hợp đáp ứng làm bạn gái của cậu không hề có một tí mắc cỡ thẹn thùng trên mặt, trong lòng Phong Ninh mất mát một tí rất nhanh liền phấn chấn trở lại. Bách Hợp  cũng không phải là Tả Bách Hợp trong kịch tình ngàn theo trăm thuận Phong Ninh, hai người đều là học sinh trung học, Phong Ninh ham chơi bốc đồng, tính cách bá đạo, Tả Bách Hợp thuận theo ý cậu ta cùng cậu ta trốn học, lúc ấy Tả Bách Hợp xem tình yêu to bằng trời, cuối cùng thi rớt, sau khi thi rớt nhà họ Tả không có khả năng xuất tiền cho cô học lại một năm nữa, Phong Ninh bởi vì gia thế quyền quý cậu ta có rất nhiều lựa chọn, cuối cùng vào trường quân đội, đối với một năm hoang đường kia cũng không có ảnh hưởng, thậm chí trong cuộc đời cũng không có tí gợn sóng, nhưng đối với Tả Bách Hợp thì ảnh hưởng cực lớn đấy.

Lúc này Bách Hợp cũng không định sẽ ngu ngốc như nguyên chủ, tuy nói muốn hoàn thành tâm nguyện được yêu đương đến nơi đến chốn của nguyên chủ, nhưng cũng không nhất định phải theo khuôn mẫu, tất cả mọi việc đều chìu ý Phong Ninh, ít nhất phải đảm bảo dù sau này có chia tay Phong Ninh đối với cô cũng không ảnh hưởng gì. Bởi vậy buổi chiều lúc Phong Ninh ở dưới ký túc xá đợi cô, Bách Hợp lề mà lề mề chuẩn bị cả buổi, sau đó vác theo cái túi to đùng đi xuống lầu.

Trong kịch tình Triệu Bách Hợp đối với ngày này ấn tượng vô cùng sâu sắc, cũng là ngày hôm nay Phong Ninh hát tình ca cho cô nghe, tuy lúc ấy còn trở ngại do thiếu nữ rụt rè không đồng ý nhưng trong lòng lại rất xúc động.Ngày đó chạng vạng sau khi cơm nước xong xui Phong Ninh hẹn cô ra sân vận động gặp mặt, chưa kịp hỏi cô đã suy nghĩ xong chưa, lúc ấy Phong Ninh thiếu niên khí thịnh không có tính nhẫn nại, kết quả Tả Bách Hợp trên đường đi đến chỗ hẹn trời đột nhiên đổ mưa to, hai người bị ướt như chuột lột, cuối cùng Phong Ninh dùng tay thay cô che mưa, tình cảnh này làm đả động tâm hồn thiếu nữ, tại hôm đó cô đã đồng ý yêu cầu của Phong Ninh, đã trở thành bạn gái của cậu ta.

Biết rõ hôm nay trời sẽ mưa, lúc Bách Hợp đi ra ngoài đương nhiên phải đem theo dù rồi, còn mang một đôi xăng-đan, lúc đi xuống lầu Phong Ninh cũng là lần đầu tiên đợi bạn gái trên mặt người trẻ tuổi lộ ra nét không kiên nhẫn, nhìn thấy Bách Hợp lâu như vậy mới đi xuống đưa tay nghĩ muốn kéo Bách Hợp qua, Bách Hợp nhanh tay nhét cái túi của mình qua, cậu ta ngẩn ngơ, hơn nữa ngày mới nhăn nhó cầm lấy, lại ngó xung quanh một lượt hiển nhiên là có chút xấu hổ.

“Em làm gì mà xuống chậm như vậy?” Đây là mối tình đầu của Phong Ninh, đối với kinh nghiệm yêu đương bằng không, vì vậy đối với việc đợi bạn gái điểm này còn chưa nhẫn nại, mãi đến vài năm sau cậu ta thành thục ổn trọng rồi mới đem tính nhẫn nại này dùng trên người Trần Lạc Lạc. Tuy Bách Hợp muốn hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ nhưng không muốn mình thiệt thòi, nghe xong cô ngẩng đầu liếc cậu ta một cái:

“Bận chuẩn bị một số đồ.”

Thiếu niên 17 tuổi thế nhưng dáng người cũng đã vô cùng cao lớn rắn chắc, cao hơn Tả Bách Hợp gần 30cm, lúc này cô ngẩng đầu híp mắt, đầu tóc dài đen thẳng cột thành đuôi ngựa phái sau, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt sạch sẽ trẻ trung của cô, đôi mắt trong veo nhìn thấy đáy, nhìn thấy bên tai Phong Ninh dần dần đỏ lên, nhịp tim cũng bắt đầu càng lúc càng nhanh, thậm chí cũng không dám nhìn thẳng vào Bách Hợp.

Ngay từ đầu Phong Ninh nhìn trúng Tả Bách Hợp bởi vì cô rất yên tĩnh, thế nhưng dù da mặt cậu dày ở trước mặt Tả Bách Hợp bá đạo bốc đồng như thế nào cũng chưa từng có qua cảm giác hoảng hốt không dám nhìn mặt cô như vậy. Phong Ninh lúc nhỏ trong nhà chính là tiểu ma vương không sợ trời không sợ đất, cậu ta từ nhỏ đánh nhau chưa từng bị thua, trong một năm này do bận rộn học nhạc không có thời gian gây chuyện, nhưng nếu có tụ tập đánh nhau cậu ta cũng sẽ không thua, nhưng bây giờ dưới ánh mắt soi mói của Bách Hợp, cậu ta lại cảm thấy có chút hoảng hốt, mặt của cô gái trắng loáng  giống như trứng gà bóc vậy, lúc trước cậu chỉ cảm thấy cô thuận mắt lại chưa từng nhìn kỹ qua, lúc này cô đang nghiêng đầu nhìn về phía mình, dường như trong lúc cậu không phòng bị mạnh mẽ chạm vào tim cậu, hình ảnh ấn tượng an tĩnh lúc đầu của Tả Bách Hợp trong lòng cậu thoáng chốc đã đổi thành hình ảnh cô đang nghiêng đầu nhìn này.

Ngón tay Phong Ninh giật giật có chút muốn đưa tay chạm vào mặt cô, vừa mới bởi vì đợi cô cả buổi mà có chút không kiên nhẫn lúc này đã sớm không cánh mà bay. Dường như muốn che dấu nội tâm bối rối của mình, thò tay nắm lấy tay Bách Hợp: “Đi thôi, đi thôi, con gái đúng là phiền phức.”

Phong Ninh dáng cao chân dài, bước chân bước rất dài, sức lực lại lớn, Bách Hợp có chút buồn bực sức lực của mình không bằng cậu ta, Bách Hợp bị cậu ta kéo một cái lảo đảo, vô ý thức thò tay bấm véo cậu một cái.

“Đi chậm một chút, en không theo kịp.” Phong Ninh lần này cỗ cũng bắt đầu đỏ lên, cậu lầm bầm trong miệng cài câu, đôi chân mày đậm cau lại, chỉ là bước chân đã từ từ chậm lại.

Xe mô tô đã dựng ngoài trường, trên đầu xe đã treo đầy dụng cụ âm nhạc. Buổi sáng Bách Hợp mới phá hỏng hết một bộ, buổi chiều cậu ta liền có bộ mới, những dụng cụ này cũng không rẻ, vậy mà trên mặt cậu ta cũng không biểu lộ ra vẻ đau lòng, có thề nhìn ra được gia thế của Phong Ninh không đơn giản.

Nhìn thấy ánh mắt Bách Hợp đang nhìn xe mô tô, Phong Ninh thừa cơ quay đầu lại từ trong túi lấy ra tờ giấy, Bách Hợp sáp lại gần lên tiếng: “Anh lại chuẩn bị kế hoạch à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.