Tà Vương Triền Ái, Bách Biến Độc Phi

Chương 10: Là Rượu Vang Sao?




Chỉ tầm khoảng chừng nửa tháng, Tấn Thành đã dần khôi phục phồn hoa của ngày xưa.

Vào tháng chạp, tia nắng ban mai yếu ớt, gió thổi lạnh rung, người qua đường hối hả.

Trước sạp hàng hoành thánh, nam tử trung niên tay cầm cán gỗ cán đi cán lại lớp màn bên ngoài làm bột.

Dáng người ông ta hơi gầy, làn da hơi đen, còn có chút thô ráp, mặc trên người một bộ y phục cũ bạc màu, động tác thuần thục nhanh nhẹn, nước chảy mây trôi. Lớp màn bên ngoài lau kỹ đến mỏng như cánh ve, dùng đũa kẹp nhân thịt của bánh vào trong, tiện tay gói thành hình đỉnh vàng đẹp mắt.

Gói xong hoành thánh liền cho vào nồi lớn, nước đang sôi sùng sục, tiện thể cho bánh chín nổi lên cùng nhau.

Muôi lớn múc một cái, hoành thánh cùng nước chảy vào trong chén, rải một lớp hành lá lên, nóng hổi, thoáng chốc mùi hương lan tỏa bốn phía.

”Mẫu thân, ta đói.”

Tiêu Ngư nghe thanh âm, nghiêng đầu nhìn nam hài tử mình đang dắt tay.

Thấy hắn mi thanh mục tú, ngày thường trắng trắng mập mập, dáng dấp nho nhỏ, giờ đây lại chải thành hai búi tóc, buộc dây đỏ lên đầu, còn mặc một bộ váy rách nát. Trông như tiểu cô nương, nhưng lại không ảnh hưởng đến sự đáng yêu của hắn. Tuổi nhỏ như vậy, giả thành tiểu cô nương ngược lại rất ra dáng, thanh âm ngọt ngào mềm mại, để người ta nhìn cũng sẽ không hoài nghi.

Mà một nam hài tử bốn tuổi, nửa tháng trước vẫn là tiểu Hoàng Đế Ngụy Quốc Triệu Hoằng, kim tôn ngọc quý, đứng trên vạn người.

Tiêu Ngư biết mặc dù hắn mới bốn tuổi, lại vô cùng hiểu chuyện, mấy ngày nay đều ngoan ngoãn khéo léo. Nhưng bây giờ trên người nàng không có đồng nào, có thể ăn màn thầu đã không tệ. Huống hồ toàn Tấn Thành đều đang truy lùng họ.

”Hoằng Nhi ngoan.” Tiêu Ngư thấp giọng trấn an, kéo tay nhỏ mập mạp của hắn chuẩn bị trở về.

Trước mắt họ đang tạm cư tại miếu hoang, trong ngực nàng cất hai cái màn thầu đủ cho họ ăn một ngày. Sức ăn của tiểu hài tử nhỏ, khẩu vị của nàng cũng không lớn, ngược lại không bị chết đói.

Mắt Triệu Hoằng như một cặp nho đen nhìn Tiêu Ngư, ngửi mùi thơm kia liền mấp máy cái miệng nhỏ nhắn trắng bệch. Hình như rất muốn ăn, cuối cùng lại không khóc không nháo, gật đầu, theo Tiêu Ngư trở về.

Thấy chủ quán kia thương tiếc nhìn đôi mẹ con này, thở dài nói: “Thôi, vị phu nhân này ngồi lại đi.” Nói xong thì múc hai bát hoành thánh để trên bàn, nói với Tiêu Ngư: “ Nhân lúc còn nóng ăn đi. Một phụ đạo nhân gia* một mình dẫntheo hài tử thật không dễ dàng, hoành thánh này ta không lấy tiền.”

Phụ đạo nhân gia: Phụ nữ chuẩn mực đạo đức

Tiêu Ngư sững sờ, cúi đầu nhìn tiểu gia hỏa bên cạnh. Biết hắn theo nàng trốn đông trốn tây đã nửa tháng, chưa được ăn món gì ngon, lại ngoan ngoãn khéo léo không khóc không nháo, thì không do dự nữa, nói với chủ quán: “Đa tạ đại ca.”

Cái bàn trong quán nhỏ ven đường, người đến người đi, tất nhiên sẽ không thể nào sạch sẽ được.

Gỗ làm thành bàn nhỏ, bốn cái ghế con cũng vậy, ở trong mắt người khác, đã được cho là ‘sang trọng’. Tiêu Ngư cúi đầu, thấy cái ghế cách mình không xa dính một ít mỡ đông, thì nhăn đôi mày đẹp tinh tế, dẫn Triệu Hoằng ngồi vào một bên khác.

Ngồi xuống, đập vào mặt là lớp da mỏng của hoành thánh cùng mùi thịt thơm lừng.

Bất giác Tiêu Ngư cũng nuốt một ngụm nước bọt.

Thân thể nhỏ mập mạp của Triệu Hoằng ngồi thẳng, hai cái đùi ngắn ngủn, lúc ngồi còn không tới, lại vô cùng ngoan ngoãn, thành thành thật thật buông thõng. Sau đó mắt đen lúng liếng nhìn vào chén hoành thánh đang tỏa ra mùi thơm kia, nhìn thoáng qua Tiêu Ngư, thanh âm ngọt ngào gọi nàng: “Mẫu thân...”

Đây cũng là nguyên nhân khiến Tiêu Ngư thích hắn. Tiểu gia hỏa thật sự coi nàng thành mẫu thân mà kính trọng.

Tiêu Ngư đưa tay sờ lên đầu hắn, nói “Ăn đi”, lúc này tiểu gia hỏa mới cong môi cười một tiếng, cầm muỗng ăn từng ngụm từng ngụm một.

Nhìn Triệu Hoằng trước mặt vô cùng bẩn nhưng không chịu chút tổn hại nào, Tiêu Ngư không khỏi nhớ tới phủ Hộ Quốc Công... Cũng không biết hiện tại phụ thân, nương cùng huynh trưởng của nàng như thế nào?

Tiêu gia phủ Hộ Quốc Công, là hoàng thân quốc thích số một số hai Tấn Thành. Tổ tiên Tiêu gia có tòng long chi công*, sau đó lại thay mặt Hoàng Đế lập nhiều chiến công hiển hách, một trăm năm nay, địa vị Tiêu gia ở Hoàng Thành ngày càng thuận buồm xuôi gió. Sau đó Tiêu gia lại liên tiếp có hai Hoàng Hậu, có địa vị này mới càng thêm cường thịnh. Có thể nói, ngoại trừ hoàng gia, không ai ở Đại Ngụy tôn quý hơn Tiêu gia.

Tòng long chi công: Công lao phò trợ vua lên ngôi.

Về phần hai vị Hoàng Hậu này, vị thứ nhất là cô cô nàng, mười lăm tuổi vào cung, phu thê ân ái cùng Hoàng Đế, sinh hạ Thái Tử Triệu Dục, là một Hoàng Hậu hiền đức sau này.

Mà vị thứ hai, chính là nàng. Lục cô nương Tiêu gia phủ Hộ quốc công, Tiêu Ngư.

Tiêu Ngư là nữ nhi duy nhất của vợ cả, địa vị cao quý, bởi vì lúc nhỏ người yếu nhiều bệnh, mới lấy đại một cái tên. Đó là dựa vào suy nghĩ tên xấu dễ nuôi.

Nàng vừa ra đời đã là đích nữ phủ Hộ Quốc Công được sủng ái như Công Chúa, đúng lúc lại là thời kỳ cường thịnh của phủ Hộ Quốc Công, nàng lại là độc nữ, ăn mặc ngày thường so với nữ nhi hoàng gia còn tinh tế hơn. Thời điểm nàng mười tuổi, cùng Thái Tử biểu ca Triệu Dục định hôn ước; mười bốn tuổi cập kê, gả cho Triệu Dục vừa đăng cơ không lâu làm Hậu.

Mặc dù thuở nhỏ nàng và Triệu Dục là thanh mai trúc mã, nàng một mực chỉ xem hắn là biểu ca. Nhưng nàng thân là nữ nhi Tiêu gia, từ lúc bắt đầu đã biết mình phải gả vào hoàng cung.

Gả ai cũng là gả? Huống chi Triệu Dục xem nàng như thân muội, luôn nói sẽ chăm sóc nàng chu toàn. Nàng từ nhỏ được nuông chiều đã quen, không chịu tý khổ cực nào, không có chức nào hợp với nàng hơn là Hoàng Hậu. Vả lại Thái Hậu nương nương là cô mẫu nàng, tất nhiên sẽ trông nom nàng. Trong cung, nàng không cần kiêng kị bất luận kẻ nào. Có thể nói, chỉ cần nàng không phạm phải sai lầm ngập trời, đời này sẽ phú quý an nhàn hơn bất kỳ nữ nhân nào trên đời.

Không ngờ thời gian làm mẫu nghi thiên hạ còn chưa bắt đầu, đêm đại hôn, Hoàng Đến biểu ca đột nhiên băng hà.

Trong vòng một đêm, nàng thành quả phụ tôn quý nhất Đại Ngụy.

Triệu Dục tuổi còn trẻ, chỉ để lại hoàng tự duy nhất là Triệu Hoằng, cũng coi như có người kế tục.

Bởi vì không có tư tình nam nữ với Triệu Dục, nên sau khi hắn băng hà, nàng thu thập rất nhanh tâm tình phụ tá tiểu Hoàng Đế, buông rèm chấp chính.

Sau đó tring lúc nàng vừa vịn tay Triệu Hoằng ngồi lên long ỷ, giang sơn đã dần dần bất ổn.

Phản quân Tiết Chiến thế như trẻ che công thành đoạt đất, sau nửa năm, liền công phá Đế Đô Tấn Thành, tiếp theo xưng đế, đổi quốc hiệu thành Tề.

... Khí số Đại Ngụy đã hết, chính thức thay đổi triều đại.

Lúc Tiêu Ngư còn trong cung, thì nghe nói Tiết Chiến trời sinh tính cách hung tàn, thích nhất là sát phạt cướp giật. Lúc phản quân công phá cửa cung, nàng liền mang theo ma ma thiếp thân và Triệu Hoằng cùng nhau từ mật đạo lén chạy khỏi Hoàng Cung. Đáng tiếc nửa đường chia nhau đi lại lạc mất ma ma thiếp thân, chỉ còn lại nàng và Triệu Hoằng sống nương tựa lẫn nhau.

Chưa đến nửa tháng, dù bọn họ chưa bị thị vệ tuần tra bắt được, nhưng vì cửa thành đóng kín không cách nào ra khỏi thành. Với lại từ nhỏ nàng đã được nuông chiều, không hiểu chút nào về kế sinh nhai, Triệu Hoằng lại mới bốn tuổi, hai người không biết gì tụ lại một chỗ lánh nạn, xém chút chết đói.

Hoành Thánh da mỏng nhân mềm, nước dùng đậm đầ, mùi thơm lan tỏa khắp miệng.

Một bát hoành thánh vào trong bụng, Tiêu Ngư chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái hẳn, tay chân bị đông cứng đến lạnh buốt cũng dần dần khôi phục một chút ấm áp.

Thấy Triệu Hoằng cũng đã ăn xong hoành thánh, còn chép chép miệng, bộ dạng rất thỏa mãn.

Tiêu Ngư cảm thấy cũng có chút cảm khái.

Triệu Hoằng là hài tử do một nô tỳ ấm giường của Triệu Dục sinh ra trước khi thành thân với nàng. Bởi vì việc này, cô mẫu nàng Tiêu Thái Hậu còn cảm thấy thẹn với nàng, nghĩ gả nàng vào Hoàng Cung sinh thật nhiều để đền bù tổn thất. Nhưng Tiêu Ngư biết, Hoàng Đế biểu ca đối xử với nàng tốt, nhưng cũng là Hoàng Đế, ngày sau không thể thiếu tam cung lục viện, trước kia nàng đã nghĩ thông suốt. Vì có Triệu Hoằng, Hoàng Đế biểu ca sẽ tồn tại một chút áy náy với nàng, với nàng mà nói thì không phải là chuyện xấu.

Nửa tháng đã qua, nàng và Triệu Hoằng sớm chiều ở chung, Triệu Hoằng thông minh nhu thuận, xem nàng như thân mẫu, tự nhiên nàng cũng yêu thích.

Ăn hoành thánh xong, Tiêu Ngư cám ơn chủ quán. Lúc này Triệu Hoằng ăn no rồi, nở một nụ cười ngọt ngào vui vẻ, ánh mắt của hắn cong cong như vầng trăng khuyết, ngây thơ hỏi: “Mẫu thân, bây giờ chúng ta đi đâu? Đi tìm ngoại tổ phụ sao?”

Hài tử quan trọng nhất là bụng, ăn no rồi sẽ không có chuyện gì.

Ánh mắt Tiêu Ngư có chút dừng lại. Tất nhiên không thể đến Tiêu gia.

Sau khi tân đến lên ngôi, đem một số trung thần Đại Ngụy không chịu quy thuận chém chết hết, chỉ còn một số đã thần phục y hoàn toàn. Mà Tiêu gia phủ Hộ Quốc Công họ, đời đời trung lương, hiện tại tân đế chỉ phái người bao vây phủ Hộ Quốc Công, chưa từng động vào một phân hào nào trong phủ.

Dù như thế, nàng cũng không thể về lại Tiêu gia.

Nàng không đơn thuần là nữ nhi Tiêu gia, còn là Thái Hậu Đại Ngụy, trong tay nàng có huyết mạch cuối cùng của Đại Ngụy. Toàn thành đều đang lùng bắt, nếu họ không may bị bắt, thì chỉ có một con đường chết.

Gió lạnh thổi khiến người ta run lẩy bẩy. Tiêu Ngư nắm tay tiểu hài tử, chuẩn bị trở về miếu hoang mấy ngày nay đang ở tạm để tránh gió. Mấy người mở cửa thành ngày đó, có ý định lén chuồn đi tìm nghĩa huynh của nàng là Vệ Đường.

Bỗng sau lưng truyền đến tiếng vó ngựa “ lộc cộc”, nghe tin chiến trận, số lượng ngựa còn không nhiều. Trong lòng Tiêu Ngư cả kinh, nắm tay Triệu Hoằng thật chặt, cúi đầu xuống một chút.

”Dừng lại.”

Sau lưng truyền tới một thanh âm, thô kệch mà trầm thấp, ăn nói mạnh mẽ.

Tiêu Ngư ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đi lên phía trước, vô thức bước nhanh hơn.

”Dừng lại!”

Lại thêm một tiếng.

Tim Tiêu Ngư đập bang bang trong lồng ngực, trong đầu bỗng nhiên nghĩ đến một ít chuyện.

Nữ quyến Hoàng Gia bị bắt, nếu như dung nhan xuất sắc chút, mười phần tám là không thoát khỏi vận mệnh bị lăng nhục. Tiêu Ngư cũng biết, một số nàng muốn giữ trinh tiết, thì có thể tự vẫn, tránh khỏi việc bị đám loạn thần tặc tử kia vũ nhục. Nhưng ngày phản quân công phá cửa cung, nàng tận mắt nhìn thấy cô mẫu nàng rút kiếm tự vẫn, máu tươi ba thước... Cô mẫu làm Hậu hơn mười năm, có thể thịnh sủng không suy, không thể bỏ được dung mạo tuyệt sắc này. Dù sống đẹp đến đâu, thì chết cũng chỉ là một thi thể lạnh băng, máu me đầm đìa, dữ tợn đáng sợ.

Chính mắt thấy cô mẫu chết, nên nàng không có dũng khí tự vẫn.

... Nàng sợ chết, nàng phải sống tiếp.

Tiêu Ngư càng chạy càng nhanh, đến khi bản năng chạy cuối cùng cũng hết, thở hồng hộc. Mà tiếng vó ngựa đuổi theo sau lưng vẫn không mất, càng đuổi càng gần.

Lúc Triệu Hoằng trong tay ‘bụp’ một tiếng ngã xuống đất, nàng đưa tay định đỡ hắn. Thì dưới nách của nàng xuất hiện một bàn tay màu lúc mạch rắn chắc vươn ra, trực tiếp nắm ngang hông của nàng, dễ dàng nhấc người nàng lên.

Bay lên trời.

Cánh tay rắn chắc kia làm dưới ngực nàng đau đớn, hoành thánh vừa mới ăn vào bụng đều muốn phun ra. Cả người nàng bị xách lên lưng ngựa, không ngừng đụng vào lồng ngực của người sau lưng, lồng ngực đó cứng như đá, đụng vào đầu khiến nàng hoa mắt chóng mặt. Eo bị cánh tay sắt giữ chặt, không thể động đậy.

Ngay sau đó, cảm giác được thân thể của nam nhân nhích lên trước, hơi thở cực nóng phả vào tai nàng, là hơi thở cực bá đạo của một nam nhân, khiến người ta không rét mà run.

”Tiêu Thái Hậu, ngươi còn muốn chạy đi đâu?”

Nam nhân khổng vũ hữu lực*, giọng điệu tựa như núi cao áp bức người khác. Bởi vì đang ở trong ngực của y, cơ hồ Tiêu Ngư có thể cảm giác được lồng ngực y chuyển động khi nói chuyện.

Khổng vũ hữu lực: rất mạnh mẽ, tràn trề sức lực.

”Hồi cung.” Nam nhân kia lại nói.

Đây là câu nói sau cùng mà Tiêu Ngư nghe được trước khi ngất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.