Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 4: Lý Mỵ Nương




Tề Tiểu Tô bị mấy người kia lôi lôi kéo kéo, đẩy thẳng vào nhà vệ sinh. Trong nhà vệ sinh đã không còn ai nữa rồi, sau khi tan học có trực nhật quét dọn một chút nên cũng không hôi thối lắm, nhưng lôi nhau vào nhà vệ sinh nói chuyện, suy cho cùng cô cũng vẫn cảm thấy có gì đó kỳ cục. Cô vốn không muốn vào nhưng vẫn bị nhiều người thế này xô đẩy vào trong. Lúc này, cô mới phát hiện đẳng cấp mà Hệ thống Tiểu Nhất xếp cho cô, cấp yếu như gà.

Thì ra cô yếu thật.

“Các người muốn làm gì?” Tề Tiểu Tô nhìn mấy nữ sinh vây quanh mình, đều là người lạ cả. Nhưng có hai ba người cô cảm thấy hơi quen quen, hẳn là luôn đi bên Hoàng Vũ Chân. Hoàng Vũ Chân là hoa khôi của trường, bình thường cô có nhìn thấy cũng sẽ nhìn cô ta thêm vài cái.

Hoàng Vũ Chân luôn để tóc xõa chấm vai, mặc đồng phục trường, nhưng đồng phục của bọn họ đều đã sửa lại hết rồi, rất vừa người. Dáng người Hoàng Vũ Chân vốn rất nóng bỏng, thân trên nảy nở, vòng eo thon thả, đôi chân thẳng tắp, toàn thân đều tràn ngập hơi thở của tuổi thanh xuân. Ngũ quan của cô ta cũng rất đẹp, hơi giống con lai.

Có điều, hiện giờ sắc mặt của cô ta nhìn Tề Tiểu Tô lại vô cùng phẫn nộ.

“Làm gì à? Tề Tiểu Tô, loại học sinh cá biệt kéo lùi thành tích cả lớp, lại quê mùa cục mịch như mày mà cũng dám gạ gẫm Chu Thuần à?”

Hoàng Vũ Chân không nói gì, người vừa nói là một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa cao đứng bên cạnh cô ta, nói xong, cô ta còn đưa tay ra đẩy vai cô một cái.

Cái đẩy này của cô ta khiến lửa giận của Tề Tiểu Tô bùng lên, lồng ngực như bị nhét một ngọn lửa vào, nhưng lúc này, cô quá yếu thế, chỉ có thể tạm thời nén giận xuống.

“Tao không gạ gẫm Chu Thuần.” Cô tức giận nói.

Tóc đuôi ngựa hừ một tiếng: “Mày không gạ gẫm à? Vậy trưa nay mày chạy lên lớp 12-1 làm cái chó gì? Lên tận cửa dụ dỗ người ta còn dám nói không nữa à? Mày mặt dầy vừa thôi chứ?”

“Đúng thế, Tề Tiểu Tô, lẽ nào không có ai nhắc nhở mày làm người phải biết mình là ai sao? Cóc nhái như mày mà xứng với Chu Thuần à?”

“Chu Thuần là của Vũ Chân, mày biết chưa?”

Bảy tám người nhao nhao nói, bao nhiêu câu chửi khó nghe nhất cũng đều chửi ra hết, Tề Tiểu Tô sa sầm mặt không để ý tới chúng, chỉ nhìn Hoàng Vũ Chân chằm chằm.

“Hoàng Vũ Chân, mày thích Chu Thuần thì đi mà cưa anh ấy, mày làm thế này thì hay ho gì?” Ý của cô rất đơn giản, thích thì tự đi mà cưa cẩm.

Nhưng Hoàng Vũ Chân nghe câu này lại giống như cô đang cố tình giễu cợt cô ta vậy. Có ai không biết cô ta vẫn luôn theo đuổi Chu Thuần chứ? Nhưng từ lớp 10 đến lớp 12, đã 3 năm rồi mà Chu Thuần vẫn luôn lạnh lùng với cô ta! Nếu cưa được thì cô ta còn cần phải nói gì nữa sao?

Giờ có phải con ranh nhà quê này ỷ vào việc mình gạ gẫm Chu Thuần thành công nên mới quay ngược lại giễu cợt cô ta không?

Nghĩ vậy, Hoàng Vũ Chân điên tiết, “Con nhà quê, mày đắc ý cái gì hả? Chẳng qua mày cũng chỉ dụ Chu Thuần mua cho mày được vài quyển sách thôi mà? Mày đừng tưởng rằng thế này có nghĩa là mày đã hẹn hò được với anh ấy. Chu gia là gia đình thế nào, loại nhà quê như mày lại là gia đình thế nào? Chẳng qua chỉ là một con nhóc quê mùa do hai kẻ quê mùa xúi quẩy chết yểu sinh ra mà thôi!”

Mắt Tề Tiểu Tô lập tức nheo lại.

Cô vốn luôn nghĩ dù sao mình cũng là người 23 tuổi rồi, đừng so đo với đám học sinh trung học này làm gì, nhưng đối phương thực sự đã chọc giận cô.

Chửi cô cũng được thôi, nhưng nếu chửi bố mẹ cô thì không được!

Giọng cô lạnh hẳn đi, “Thế nên là, Hoàng Vũ Chân, bây giờ mày định đến để nói cho tao biết rằng, mày thua một con nhà quê như tao, nên cảm thấy mặt mũi bị ném cả vào toilet rồi sao? Có phải vì phát hiện ra rằng Chu Thuần thà ở bên một con nhà quê, cũng không muốn gần con cáo hoa như mày, nên mày mới tổn thương đến cả tim cả phổi không?”

Cáo hoa…

Không ngờ cô lại dám mắng ngược lại, còn chọc tức người ta thế này, khuôn mặt Hoàng Vũ Chân như rúm ró lại, “Đánh nó cho tao! Đánh mạnh vào! Lột quần áo nó ra, ấn nó vào trong bồn cầu!”

Mấy nữ sinh kia lập tức cùng xông lên đánh về phía Tề Tiểu Tô. Trước giờ con gái đánh nhau quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy dạng như cào mặt, túm tóc, cấu véo thôi.

Nhưng Hoàng Vũ Chân lại ác độc hơn nhiều, còn nhỏ tuổi như vậy mà đã muốn lột quần áo cô ra, ấn cô vào bồn cầu! Đừng nói hiện giờ cô và Chu Thuần không có gì với nhau, mà kể cả cô với Chu Thuần có gì với nhau thật thì cũng làm gì đến lượt cô ta đến đây mạt sát, sỉ vả người ta thế này chứ?

Tề Tiểu Tô lập tức hô to, quyết định dốc sức phản kháng lại, cô đạp mạnh một cú về phía Hoàng Vũ Chân, sau đó bất chấp tất cả, lao về phía cửa toilet.

“Á! Mẹ kiếp, mày dám đạp tao!” Hoàng Vũ Chân bị cô đạp trúng bụng, liền ôm bụng gập người xuống, đau đến rúm ró mặt mũi. Tề Tiểu Tô làm gì có thời gian để ý đến cô ta, lập tức chạy vọt qua.

Nhưng những người khác nhanh chóng túm được cô lại, có người kéo tay, có người kéo quần áo, có người túm chặt lấy tóc cô, ép cô ngửa đầu ra phía sau, trên đầu vô cùng đau nhức. Nhưng đây vẫn không phải là điều khiến cô phẫn nộ nhất, điều khiến cô phẫn nộ nhất là mấy nữ sinh này thật sự bắt đầu kéo rách quần áo cô ra.

Hoàng Vũ Chân vừa chống tay vào tường đứng dậy, vừa lấy điện thoại ra, “Mau lột sạch quần áo nó đi, tao chụp cho nó mấy bức ảnh đăng lên mạng, để xem sau này nó còn mặt mũi nào mà đi quấn lấy Chu Thuần nữa không.”

“Ừ, hai đứa chúng mày, giữ nó lại!”

“Lột áo nó hay lột quần nó?”

Một mình Tề Tiểu Tô phải chống lại bảy người, toàn thân đã sớm vô cùng thảm hại rồi, đồng phục bị xé toạc ra, cô hét to một câu: “Cứu tôi với! Có ai không?”

“Kêu đi, kêu nữa đi. Chúng tao cố tình bảo bọn nó níu chân mày đến tận giờ này, mọi người đều về sạch rồi, còn ai đến đây được nữa?” Có người cười khẩy một câu, rồi lại cấu cô một cái thật mạnh, móng tay như cắm cả vào trong da thịt cô vậy.

Chết mất, mẹ nó chứ, đau vãi!

Tề Tiểu Tô cũng cố gắng dốc hết sức lực toàn thân, không phòng thủ nữa, mà dùng hai tay cùng lúc kéo tóc hai người trước mặt, dùng sức kéo mạnh họ về phía đối phương, cốp một tiếng, trán hai người va mạnh vào nhau, mắt hoa hết cả lên, trước mắt còn nhòe đi.

Nhưng lập tức có người đập mạnh vào ngực cô, đau tới mức cô không nhịn được, buột miệng chửi thề.

“Tao nhớ kỹ chúng mày rồi. Tốt nhất là chúng mày giết chết tao đi, nếu không, để tao đi được ra ngoài, tao sẽ báo cảnh sát. Tao mới lớp 11, tao không sợ. Chúng mày lớp 12 rồi, bà mày nhất định sẽ làm ầm lên cho chúng mày trượt Đại học hết!”

Cô gào lên một tiếng, thực sự là vì cô cảm thấy quần áo của cô sắp bị xé tung hết cả rồi, nếu thực sự bị chụp ảnh nude, thì kiếp này cô còn sống tử tế làm sao được nữa?

Đánh rắn phải đánh dập đầu.

Bất kể thế nào, thi Đại học cũng là cửa ải lớn nhất của họ hiện giờ, thế nên câu nói vừa rồi của Tề Tiểu Tô vẫn khiến động tác của họ hơi khựng lại.

Tề Tiểu Tô lập tức nói tiếp: “Tao biết gia cảnh nhà Hoàng Vũ Chân rất tốt, chúng mày có người nhà như thế sao? Chẳng lẽ, đến lúc đó, bố nó còn phải chịu trách nhiệm sắp xếp cho cả lũ chúng mày vào một trường Đại học tốt hết à?”

Kế ly gián này cũng đánh trúng chỗ đau của mấy nữ sinh kia. Bọn chúng liền dừng tay.

Lúc này, Tề Tiểu Tô lại nghe thấy giọng nói bình thản không chút gợn sóng của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên: “Hướng 1 giờ phía trước, cố gắng dốc toàn lực xông ra, chạy lên tầng 3, có thể thoát nguy hiểm.”

Giờ thì Tề Tiểu Tô cũng không có thời gian mà nghi hoặc vì sao nó không để cô chạy nhanh xuống lầu, ngược lại còn bắt cô chạy lên tầng 3 nữa, cô biết rõ, mình chỉ có thể tạm thời ngăn họ lại thôi, cơ hội chạy thoát sẽ qua đi trong chớp mắt!

Vì thế, cô lập tức dốc sức lao về phương hướng mà Tiểu Nhất chỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.