Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 8: Luyện Khí Tầng Một




Nếu theo đúng yêu cầu của Hệ thống Tiểu Nhất thì Tề Tiểu Tô phải sống như một cô công chúa hiện đại, giống như những gì cô nhìn thấy trên truyền thông vậy, gần như mười hạng toàn năng, tinh lực dồi dào, cái gì mà đấu kiếm, cưỡi ngựa, trượt tuyết, bơi lội, lái máy bay, chuyện gì cũng tinh thông, hơn nữa còn xinh đẹp hơn người, làm đám người phàm trần hâm mộ, ghen tị, đố kỵ, bái phục chết đi được.

Nhưng sao cô cứ cảm thấy…

“Thần thiếp không làm được đâu!”

Giọng nói bình thản không gợn sóng của Hệ thống Tiểu Nhất lập tức vang lên: “Thần thiếp, cách xưng hô này không phù hợp ở đây, cô là một trong những đối tượng xem mặt mà bản Hệ thống chọn cho chủ nhân, và cũng rất có khả năng sẽ trở thành bà chủ tương lai của bản Hệ thống, tuy hiện giờ cô vẫn còn hơi đần độn một chút, yếu ớt một chút, nhưng thân phận coi như cũng đoan chính một chút.”

“Chờ chút, chờ chút!” Hình như Tề Tiểu Tô nghe thấy thứ gì đó hơi có vấn đề, vội ngắt lời nó: “Cậu có thể giải thích cho tôi nghe một chút không, chủ nhân của cậu á? Lẽ nào không phải nên là tôi sao? Cái gì mà đối tượng xem mặt cậu lựa chọn cho chủ nhân, lại còn là “một trong”? Còn nữa, chủ nhân của cậu ở đâu?”

Lẽ nào cô là ký chủ của Hệ thống nhưng không có nghĩa là cô trở thành chủ nhân của Hệ thống ư? Lúc trước cô cũng nghe Hệ thống Tiểu Nhất nói chủ nhân gì gì đó, nhưng luôn không có cơ hội hỏi.

“Từ lúc bản Hệ thống xuất xưởng đã ràng buộc trọn đời với Thiếu soái rồi, Thiếu soái mới là chủ nhân của bản Hệ thống. Cô đừng quan tâm đến quá nhiều chuyện linh tinh, bây giờ có biết cô cũng không gặp được Thiếu soái, nên cứ bắt đầu cường hóa cơ thể theo phương pháp mà bản Hệ thống vừa nói với cô đi!”

Tề Tiểu Tô: “…”

Cô cứ coi như hệ điều hành của Hệ thống bị trục trặc là được rồi, một cái Hệ thống thôi mà, lẽ nào còn thật sự có thể giúp chủ nhân tìm đối tượng xem mặt nữa à? Đùa cái quái gì thế!

Cái kế hoạch cường hóa gì gì kia cũng đã đủ khiến cô đau đầu lắm rồi, đầu tiên là về ẩm thực, phải phối hợp một cách nghiêm ngặt, dinh dưỡng cân đối, chủng loại đa dạng, hơn nữa phải tuyệt đối sạch sẽ, vệ sinh, nguyên liệu chế biến phải là đồ thiên nhiên không hóa chất, tươi mới, chất lượng cao…

Sau những điều kiện này, cô tổng kết lại thành một kết luận, đó là: Tốn kém!

Giờ cô làm gì có điều kiện kinh tế như thế chứ?

Còn một điểm nữa, đó là phải cường hóa thể trạng, thể năng, vấn đề này cũng có một phương pháp huấn luyện của Hệ thống. Hệ thống Tiểu Nhất liệt kê cho cô vài cách tăng cường sức khỏe, trong số đó, thứ duy nhất cô đọc mà hiểu được, đó là - chạy bộ.

Còn lại những cách khác như HIIT gì gì đó, cô hoàn toàn không hiểu gì luôn!

“Tốt nhất là đi đến phòng tập gym có điều kiện tốt nhất.” Hệ thống Tiểu Nhất nói.

“Vâng vâng vâng, vậy tôi sẽ tìm thời gian đi hỏi giá cả của phòng tập gym trong thành phố.” Cô biết ngay mà, chi phí của mấy phòng tập gym đó cực kỳ đắt đỏ, nếu theo yêu cầu cao của Hệ thống Tiểu Nhất, cái gì cũng phải tốt nhất thì cô cảm thấy việc này hoàn toàn là đốt tiền!

Tiền tiền tiền, muốn mạng của cô luôn hay sao thế?

Thế nhưng đối với sự mạnh mẽ sau khi cường hóa mà Hệ thống Tiểu Nhất nói thì cô lại cảm thấy vô cùng hứng khởi, nếu như không bị ức hiếp nữa, lại bảo vệ chính mình an toàn thì ai mà không tình nguyện chứ? Cô cũng không muốn cứ yếu ớt mãi thế này, giống như lúc trước Trần Đông đánh cô, mà cô muốn đáp trả cũng không phải đối thủ của Trần Đông, như thế ấm ức lắm.

Có điều, dù có kế hoạch rồi, nhưng hiện giờ cô cũng chỉ có thể nhịn đau đi tắm rửa một cái, rồi vào tự xoa thuốc thôi. Vừa nãy, lúc ôm quần áo vào phòng tắm thì nhìn thấy Trần Đông đã vào bếp nấu cơm, không ngờ lại không hề gọi cô ra nấu…

Có vấn đề.

“Tiểu Tô, ra ăn cơm.” Tề Tông Bình gõ cửa, lại còn là chủ gia đình tự đến gọi cô ra ăn cơm nữa, đây là chuyện 5 năm rồi mới có một lần đấy.

Tề Tiểu Tô sẽ không để dạ dày của mình chịu uất ức, cô đi ra mở cửa, Tề Tông Bình khẽ mỉm cười với cô, “Thím cháu làm món cá sốt cà chua cháu thích nhất đấy, mau ra ăn đi.”

“Thế ạ?” Tề Tiểu Tô đi lướt qua người ông ta, đột nhiên Tề Tông Bình giữ cánh tay cô lại, “Tiểu Tô.”

Tề Tiểu Tô giằng ra, nhưng lại không giằng thoát được, trong lòng cô rất ấm ức, lại một lần nữa cảm thấy mình thực sự quá quá yếu.

“Chú hai, chú làm gì thế?”

“Tiểu Tô, đã lâu lắm rồi cháu không về thăm bà ngoại đúng không? Lúc nào sắp xếp thời gian đi, chú hai mua ít quà cáp, cháu về thăm nhà ông bà chút.”

Tề Tông Bình nói câu này cũng không sợ Tề Tiểu Tô nghi ngờ, trên thực tế, lúc trước Trần Đông thường xuyên bảo cô tới nhà ông bà ngoại ở mấy ngày, để trò chuyện bầu bạn với hai cụ, nhưng mà, mục đích thì chính họ mới là người rõ nhất.

Tề Tiểu Tô nhìn ông ta, thoáng ngớ người, cô nhất thời không hiểu được vì sao Tề Tông Bình lại nói mấy lời này. Thực ra, lúc trước, mỗi lần họ bảo cô tới nhà ông bà ngoại, cô đều cho rằng họ chê cô ở nhà này nhìn chướng mắt, có thể không nhìn thấy thì tốt nhất là không nhìn thấy.

Nhưng hiện giờ, Trần Đông hẳn đang nghĩ cách để lợi dụng cô đi bệnh viện chăm người ốm, làm sao lại để cô đi được?

“Là thế này, Tiểu Tô à…” Tề Tông Bình vẫn giữ tay cô, không thả ra, đè thấp giọng xuống nói với cô: “Bà ngoại họ Trần của cháu nằm viện rồi, cháu cũng biết tính cách của thím hai cháu rồi đấy, bà ấy muốn bảo cháu vào viện chăm sóc bà cụ Trần. Chú hai cảm thấy chuyện này sẽ ảnh hưởng đến việc học của cháu, hơn nữa sức khỏe cũng cháu cũng không phải khỏe khoắn gì lắm, nếu cứ vất vả như vậy lỡ bệnh thì làm thế nào? Nhưng trước giờ thím hai của cháu có bao giờ chịu nghe khuyên bảo đâu, chú hai cũng không muốn cãi cọ với bà ấy, chi bằng mấy ngày này cháu qua nhà bà ngoại cháu ở đi, vừa khéo tránh mặt được chút. Cháu thấy thế nào?”

Trước giờ Tề Tông Bình chưa từng bình tĩnh, nhã nhặn nói với cô dài như thế này bao giờ, điều này khiến Tề Tiểu Tô ngẩn người rất lâu, đến khi ngồi xuống bàn ăn rồi, cô vẫn còn có chút khó hiểu.

Ông ta đang làm cái quỷ gì vậy?

Bữa cơm tối nay, trong lòng mỗi người đều mang ý đồ riêng, lại vô cùng hỗn loạn.

Tề Đan Thần luôn nhìn cô trừng trừng rất hung ác, Tề Đan Dương vẫn như trước, cô chỉ vừa định hướng đũa về phía món mà nó thích, nó sẽ lập tức dùng đũa đập vào đũa cô. Lúc trước Tề Tông Bình luôn không để ý, nhưng hôm nay lại mắng Tề Đan Dương, kết quả là Tề Đan Dương tức tối, ném đũa xuống rồi chạy ra khỏi nhà.

“Tiểu Dương còn nhỏ, Tiểu Tô, mày lớn nhất, chẳng lẽ không nên nhường nó một chút sao?” Trần Đông lườm cô một cái.

Tề Tiểu Tô gắp một miếng cá to, chậm rãi nói: “Tề Đan Thần nói cháu không có tư cách làm chị chúng nó.”

“Sao lại nói thế được? Tiểu Thần, con thật sự nói như thế à?” Tề Tông Bình lập tức nhìn về phía con gái mình, lại ra vẻ như muốn bênh vực Tề Tiểu Tô vậy.

Tề Đan Thần cắn môi dưới: “Con nói thế thì đã sao?”

“Xin lỗi đi!” Tề Tông Bình lạnh giọng nói.

“Xin lỗi ạ? Không bao giờ! Con cũng không ăn nữa!”

Vành mắt Tề Đan Thần đỏ ửng, trừng trừng nhìn bố ruột của mình một cái đầy oán trách, cũng ném bát ném đũa đi mất, “Mẹ, con đi chơi với bạn cùng lớp, tối con ở nhà nó luôn!” Nói xong, con bé đóng cửa rầm một tiếng, bỏ đi.

Chị em Tề gia đã sớm bị bố mẹ chiều hư hỏng rồi, Tề Tiểu Tô cũng đã quá quen với biểu hiện này của chúng nó từ lâu, nhưng điều khiến cô cảm thấy không quen nhất là Tề Tông Bình.

“Ông xã, ông làm gì vậy?” Tuy Trần Đông cũng loáng thoáng biết được chồng mình có dự định gì, nhưng bà ta lại cảm thấy không cần phải dỗ dành Tề Tiểu Tô như vậy, còn bắt hai đứa con nhà mình chịu uất ức nữa.

Tề Tông Bình cũng hơi bực bội, lúc trước ông ta không cảm thấy có gì không ổn, nhưng hiện giờ hai đứa con làm lỡ hết việc của ông ta thế này, không diễn kịch theo hướng ông ta vạch sẵn, ông ta mới cảm thấy, hai đứa con này bị chiều hư thật rồi.

Tề Tiểu Tô không để ý đến họ nữa, ăn no xong lập tức muốn về phòng, nhưng Trần Đông gọi cô lại.

“Tiểu Tô, bà ngoại mày nằm viện rồi, mày đi thăm bà cùng thím đi.”

Bà ta vẫn tính để Tề Tiểu Tô đi chăm sóc mẹ bà ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.