Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 46: Vườn Cây




Cuối cùng lại là Tô Vận Đạt cắn răng chịu đựng tỏ ý không muốn xuống núi.

Anh ta đã nghỉ việc rồi, nếu vừa tới đây còn chưa sờ được hòn đá nào đã bỏ về thì sau này biết phải làm sao? Lẽ nào lại phải tìm việc mới sao?

Cơ hội tốt như vậy, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua.

Nếu nói trước ngày hôm nay Tô Vận Đạt chỉ ôm trong mình một tia hy vọng thì đến ngày hôm nay, khi gặp được đoàn người của Phố Nguyên, tia hy vọng đó liền càng trở nên to lớn hơn.

Đến chuyên gia người ta còn mời đến rồi, điều đó càng chứng minh quả núi này có phôi ngọc! Nếu giờ anh ta bỏ đi, sau này quay lại không biết chừng chỗ này đã bị nhận thầu, bị kiểm soát mất rồi, đến lúc đó chính anh ta mới là khóc không ra nước mắt. Vậy nên không cần biết thế nào cũng phải tiếp tục kiên trì, cho dù chân có gãy cũng phải tìm được hai viên phôi ngọc.

Tề Tiểu Tô nhìn cậu mình một cái, thật ra cô cũng không muốn từ bỏ như thế, mặc dù cô đã có được hai hòn đá nhưng một hòn đã bị Hệ thống hấp thụ ngay trong chớp mắt, dựa vào mức độ phá gia của Hệ thống cô cũng muốn tìm thêm vài viên nữa.

Với tình hình trước mắt, cô đã có thể hoàn toàn chắc chắn quả núi này thật sự có phôi ngọc. Nếu đã như vậy mà còn bỏ đi thì cô đúng là đồ ngốc.

“Cháu có mang theo thuốc trị thương, để cháu thoa cho cậu trước.” Cô lấy từ trong ba lô của mình một lọ dầu, ngồi xổm trước mặt Tô Vận Đạt rồi tháo giầy, kéo ống quần anh ta lên.

Tô Vận Đạt nhìn hành động của cô bỗng sững lại.

Nói thật lòng, anh ta thực sự không có nhiều tình cảm với cô cháu gái này, nếu không phải vì thấy bố mẹ thương yêu cô thì anh ta nhất định sẽ không dẫn cô đến đây. Dẫn Tề Tiểu Tô đến đây anh ta chỉ mang theo tâm lý ít nhiều tạo quan hệ tốt với cô, để bố mẹ có ấn tượng tốt rồi đến khi phân chia tài sản có thể cho anh ta nhiều hơn một chút.

Hơn nữa, anh ta cũng không hề thích tính cách của Tề Tiểu Tô, cảm thấy lúc nào cô cũng im lặng lạnh lùng, mới có mười tám tuổi mà cứ làm như hai mươi tám tuổi vậy, toàn làm cái vẻ mặt của bà cụ non, không hề giống với một học sinh trung học thanh xuân phơi phới một chút nào, cũng chẳng biết nịnh nọt để người cậu này vui vẻ.

Nhưng bây giờ, anh ta hoàn toàn không thể ngờ tới Tề Tiểu Tô lại có thể ngồi xổm như vậy trước mặt anh ta giúp anh ta tháo giầy, thoa thuốc cho anh ta, không hề e ngại bàn chân của anh ta bẩn chút nào.

Ngay khoảnh khắc này, trái tim Tô Vận Đạt dường như bị va đập một cái, mềm nhũn không còn chút sức lực.

Tề Tiểu Tô ngẩng đầu nhìn anh ta: “Thoa như vậy có làm cậu đau không?”

“Hả?” Lúc này Tô Vận Đạt mới phát hiện mình phân tâm, câu hỏi của cô làm cho anh ta hoàn hồn trở lại và giờ mới cảm nhận được vết thương trên chân mình đang đau đớn vô cùng.

“Đau đau đau.”

Tề Tiểu Tô bật cười, lực thoa cũng không hề nhẹ đi, “Đau cũng phải chịu.”

“Chân không bị gãy xương.” Giọng nói của Hệ thống Tiểu Nhất vang lên trong đầu cô. Tề Tiểu Tô ngạc nhiên: “Việc này mà cũng có thể nhìn ra à?”

Hệ thống tỏ ý rất tự đắc: “Chỉ cần có năng lượng, bản Hệ thống sẽ có rất nhiều chức năng. Quét hình chỉ là một trong những chức năng đó mà thôi.”

Vừa hấp thụ năng lượng cấp B, nó cũng phải biểu hiện một chút để Tề Tiểu Tô biết rằng năng lượng thực sự không hề lãng phí khi cho nó ăn.

Tất nhiên Tề Tiểu Tô rất vui mừng, nhưng nghĩ đến ai đó lại lập tức không yên tâm, dặn dò: “Nhớ kĩ, không được phép để Thiếu soái nhà cậu tùy tiện nói chuyện với tôi nghe chưa! Còn cậu nữa, tuyệt đối không được tùy tiện làm những việc lãng phí năng lượng!”

“Rõ.”

Cô nói chuyện với Hệ thống trong suy nghĩ cho nên Tô Vận Đạt và Hồ Tu Trạch không hề nhận ra. Hai người bọn họ đều bất ngờ nhìn cô.

“Sao em biết không phải gãy xương?”

Tề Tiểu Tô im lặng một lúc rồi tùy tiện nói: “Nếu là gãy xương thì vừa nãy chắc chắn cậu không thể nào leo lên đây được, em nghe nói, nếu còn có thể chống đỡ được trọng lượng của cơ thể thì sẽ không phải là gãy xương.”

“Thật à?” Tô Vận Đạt bán tín bán nghi, nhưng trong lòng lại yên tâm một cách kì lạ.

Hồ Tu Trạch quan sát xung quanh một lúc rồi lấy điện thoại ra, “Tôi gọi điện cho ông chủ Quảng, nhắc nhở bọn họ chú ý rắn độc sau đó sẽ tìm một vị trí thích hợp để dựng lều.”

“Cậu Hồ, phiền cậu quá, cảm ơn cậu nhé.” Tô Vận Đạt vội vàng nói.

Hồ Tu Trạch mỉm cười lắc lắc đầu rồi đi ra chỗ khác. Tô Vận Đạt nhìn theo bóng lưng của anh ta không kìm nổi thấp giọng nói với Tề Tiểu Tô: “Tiểu Tô à, cậu út thấy anh chàng Hồ Tu Trạch này có ý với cháu đấy, cháu có muốn cân nhắc một chút không?”

“Cậu út, cậu nói linh tinh cái gì vậy? Cháu mới đang học lớp 11.”

Tề Tiểu Tô nói như vậy tất nhiên chỉ là cái cớ, thực ra nội tâm cô đã hai mươi ba tuổi, nếu thực sự gặp được người đàn ông khiến trái tim rung động, tìm hiểu yêu đương cũng là việc có thể, nhưng với Hồ Tu Trạch có phải nhanh quá rồi không. Hơn nữa, cô không thích suy nghĩ của Tô Vận Đạt, chẳng phải chỉ là nhìn trúng người ta đang làm việc trong tòa thị chính sao?

Có điều, đúng là cảm tình của cô đối với Hồ Tu Trạch đang ngày một tăng lên, cái gan dạ dũng cảm khi đánh rắn của anh ta khi nãy cùng với việc giúp đỡ Tô Vận Đạt không chút ngại ngần cũng cho thấy anh ta quả thật là một người đàn ông không tồi. Nhưng kể cả sau này nếu cô và Hồ Tu Trạch có khả năng yêu nhau thì cô cũng sẽ không nói cho Tô Vận Đạt biết.

Cô giúp Tô Vận Đạt thoa thuốc một lúc thì Hồ Tu Trạch quay lại, anh ta nói cho họ biết đã đi đến vị trí dựng lều, chỗ đó còn có một khe suối, sau đó giúp Tề Tiểu Tô đỡ Tô Vận Đạt qua đó.

Đó là một khoảnh đất bằng phẳng, bên cạnh có một khe suối, xung quanh cũng không có quá nhiều cỏ dại mọc um tùm, nhìn có vẻ khá sạch sẽ.

Tề Tiểu Tô lập tức đi rửa tay trước.

Hồ Tu Trạch đã bắt đầu chuẩn bị dựng lều. Lều bạt mà bọn họ mang theo là một loại khá thô sơ, có cả đèn bão, trời lúc này đã nhá nhem nên anh ta đã treo trước một cái trên cành cây bên cạnh, cũng tiện để những người bên phía ông chủ Quảng có thể nhìn thấy.

“Để tôi chất lò nhóm lửa.” Giờ Tô Vận Đạt đã không thể đi nổi, chỉ đành ngồi một chỗ nhặt mấy hòn đá bắt đầu xếp chồng lên nhau.

Đến bây giờ, Tề Tiểu Tô lại buồn đi vệ sinh, trong lòng than thở một cái, trước khi đến đây cô đã cảm thấy việc vệ sinh cá nhân chắc sẽ là việc phiền phức nhất trong thời gian nửa tháng ở lại trên núi.

Nhưng vẫn phải khắc phục thôi!

“Anh Tu Trạch, em đi ra xa một chút.”

Hồ Tu Trạch nhìn theo cô, suy nghĩ một chút cũng biết đại khái là việc gì, nhịn cười gật đầu nói: “Lấy lều bạt của em ra đây, anh tiện thể dựng lên cho.”

Tề Tiểu Tô nói cảm ơn rồi lấy đèn pin từ trong ba lô ra ngoài, chọn một hướng cứ thế đi về phía đó.

Cô sợ mấy bụi cỏ rậm rạp có rắn nên cũng không dám đi xa bèn chọn một gốc cây lớn, ngồi ở phía sau giải quyết nỗi buồn xong, chỉnh lại quần áo rồi quay lại chỗ dựng lều. Hồ Tu Trạch đã giúp cô dựng xong lều, giờ đang quay sang giúp Tô Vận Đạt.

“Anh Tu Trạch, anh dựng nhanh thật đấy.”

“Khi còn học đại học, anh thường xuyên đi cắm trại dã ngoại với bạn học, luyện tập mà thành đấy.” Hồ Tu Trạch nói.

Lúc này anh ta đã xắn hết ống tay áo lên, bởi vì đổ mồ hôi nên tóc hơi dính bết vào trán, lúc dùng lực cánh tay lại lộ ra vùng cơ bắp săn chắc, Tề Tiểu Tô cảm thấy Hồ Tu Trạch bây giờ rất cuốn hút.

Đến khi bọn họ dựng lều xong, bếp lò cũng đã xếp ổn, chuẩn bị châm lửa mới thấy đám người ông chủ Quảng thở hổn hển đi lên.

Tề Tiểu Tô rất nhanh đã phát hiện cổ của Lưu Cẩm Doanh có vài vết đỏ, trong lòng liền có chút không thoải mái, lẽ nào Lưu Cẩm Doanh lại dễ dãi như thế sao, ở nơi núi rừng xa xôi này, còn làm gì với ông chủ Quảng à? Bên cạnh vẫn còn hai người đàn ông nữa mà. Lại quay sang nhìn Hồ Nghi Giai, không biết liệu có phải do cô nhạy cảm hay không mà như thực sự có thể nhận ra vẻ thỏa mãn dục vọng từ nét mặt của hắn ta?

Nếu quan hệ giữa mấy người này thật sự lộn xộn đến vậy thì cô lại càng phải cẩn thận hơn nữa. Lỡ có việc gì xảy ra, có lẽ cũng chẳng thể trông chờ được vào Tô Vận Đạt, hơn nữa chân của anh ta còn đang bị thương.

Vậy thì, Hồ Tu Trạch liệu có thật sự đáng tin không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.