Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 302: Trọng Thương




Gây chuyện?

Úy Lam nhịn không được nhớ lại, nếu hai mươi lăm năm cuộc đời của cô, có thể nói là gây chuyện, thật cũng không tồi. Cố tình, từ hôm qua cho đến hôm nay, thế nào đều bị anh bắt gặp.

Lúc này, " bao cát " đang quỳ rạp trên mặt đất đã được bạn của mình đỡ dậy.

Chẳng qua một đá này của Tần Lục Trác, không chỉ không giải quyết được vấn đề, ngược lại làm bọn chúng càng tức giận. Bọn chúng  nhìn chằm chằm vào anh, thấy anh chỉ đi một mình thì nhìn nhau, rốt cuộc có người cắn răng mắng: " Cậu mẹ nó tìm đường chết đúng không?"

Tần Lục Trác cười lạnh, không nói gì.

Sau đó nhanh chóng có người cầm chai rượu trên bàn, thời điểm muốn xông đến, từ cửa quán truyền đến một tiếng, " Lão đại."

Mọi người quay đầu lại,  thấy mười mấy người đàn ông đều mặt áo khoác đen đứng ở cửa.

Sắc mặt mấy người đàn ông đang hùng hổ chuẩn bị đánh người bên này lập tức trắng lại.

Thẩm Phóng vừa thấy thế trận này, anh nào có không rõ đạo lý. A, khẳng định lúc ăn cơm, gặp loại chuyện dơ bẩn nào đó. Bất quá không phải lão đại vừa mới theo bọn họ đến đây, chỉ mới vài phút, liền cùng người khác đánh nhau?

Như vậy không giống tính cách anh ấy lắm?

Tuy đáy lòng Thẩm Phóng suy nghĩ như vậy, nhưng anh ta vẫn mang theo đám người đi vào.

Lông mày anh ta cau lại. hỏi: " Lão đại, xảy ra chuyện gì vậy?"

Tần Lục Trạc liếc nhìn mấy người đàn ông đối diện. hỏi: " Còn muốn gây chuyện?"

Úy Lam đứng bên cạnh anh, lúc này nghiêm túc mà đánh giá anh.

Anh hôm nay vẫn là một thân màu đen như cũ, tóc ngắn đen nhánh, mày kiếm sắc bén, hốc mắt so với người bình thường thì sâu hơn, toàn bộ ngũ quan đều góc cạnh, đôi môi mỏng hơi hé.

Thần sắc lạnh lùng mà nhìn người đối diện, con ngươi mang theo sự lạnh lẽo.

" Các cậu là người của Tiết Tam?"

Tần Lục Trác nhìn bọn chúng, nhàn nhạt hỏi.

Mấy người bọn họ không nghĩ đến anh sẽ hỏi như vậy, tất cả đều ngẩng ra, hai bên nhìn nhau.

Cho đến khi Tần Lục Trác mặt không biểu tình mà nói: "Hôm nay tôi không làm khó các cậu, bất quá sau này nếu tôi thấy các cậu quấy rối cô gái này, thấy một lần, đánh một lần. Nếu không tin, quay về hỏi Tiết Tam một chút, lời nói của Tần Lục Trác tôi rốt cuộc có tính hay không."

Tần, Lục, Trác.

Cuối cùng  một tên mang sợi dây chuyền to trên cổ trong đám ngạc nhiên nhìn anh, như là nhớ lại tên này từ nơi sâu thẩm trong ký ức.

Chờ đám người gây rối đi rồi, chủ quán thấy vậy, nhanh chóng hòa giải  nói:" Các vị, quán ăn chỉ là buôn bán nhỏ, thật sự không đắc tội nổi với những người hung hăng đó, xin các vị tha thứ. Như vậy đi, đêm nay các chi phí ở quán ăn đều được giảm 80% "

Danh tiếng của quán nướng này thật sự rất tốt, nếu không tối muộn như vậy, cũng không còn nhiều người như thế này.

Bởi vì trên lầu còn bàn tròn, đám người Thẩm Phóng mang đến đều bị ông chủ dẫn lên lầu.

Còn lại đám người bọn cô đứng chung một chỗ, ai cũng không mở miệng nói trước.

Cuối cùng, vẫn là Úy Lam nhìn Tần Lục Trác, nói:" Lại làm phiền anh."

Lại làm phiền? Ba người còn lại vừa nghe, ồ, biết nhau sao?

Tần Lục Trác nhìn cô, không chút để ý mà nói: " Biết là tốt "

Một chút mặt mũi cũng không cho cô.

Cũng may tính tình Úy Lam lãnh đạm, cũng không tức giận.

Tâm tư Thẩm Phóng dạo một vòng, lập tức nói:" Nếu là người quen, vậy ngồi chung đi, các cô không ngại chứ?"

Ôn Thấm và Từ Giai Ninh tất nhiên không có ý kiến, tuy rằng lúc Tần Lục Trác uy hiếp người khác đặc biệt hung dữ. Nhưng khi nhìn kỹ người này, anh lớn lên quá tuấn tú, các cô gái ít nhiểu đều có chút nhan khống, tóm lại cảm giác thấy người đàn ông này lớn lên thật đẹp trai, không phải là người xấu. ( nhan khống: yêu thích người có diện mạo xinh đẹp)

Tần Lục Trác còn chưa kịp ngăn cản Thẩm Phóng, đã bị anh ta kéo theo

Đồ nướng BBQ Ôn Thấm gọi đã được mang lên, nên bọn họ cũng không đổi bàn nữa.

Vì là bàn bốn người, nên Từ Giai Ninh ngồi với Ôn Thấm.

Thẩm Phóng trực tiếp kéo Úy Lam vào ghế dựa bên cạnh, nói: " Lão đại, anh ngồi ở đây đi."

Tần Lục Trác nhìn anh ta một cái, cuối cùng vẫn ngồi xuống.

Hai bên không tính là quen biết ngồi cùng một chỗ, luôn sẽ có người  mở miệng trước. Tần lục Trác không phải là một người thích tán gẫu với người khác, tính cách của Úy Lam lại lãnh đạm, ở chung với bạn thân cũng ít nói.

Cuối cùng, vẫn là Thẩm Phóng cùng với Ôn Thấm gợi chuyện trước.

Ôn Thấm có  chút tò mò với thân phận bọn họ, đặc biệt là lời nói vừa rồi của Tần Lục Trác, cô nhịn khô được hỏi: " Các anh thật sự là lưu manh trên đường? "

Từ Giai Ninh nhịn không được đá cô ấy một cái.

Cũng may Thẩm Phóng cười to, không ngại chút nào mà nói: " Sao có thể, các cô nghĩ đi đâu vậy. Thật ra chúng tôi là công ty xây dựng, đêm nay công ty có việc, nên sau khi tăng ca, lão đại mời nhân viên đến đây ăn quán nướng BBQ ."

Từ Giai Ninh rõ ràng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng Ôn Thấm lại có chút mất mát, cô lẩm bẩm nói: " tôi còn tưởng bang nhóm xã hội đen nào đó chứ. "

......

Xì, Úy Lam ngồi bên cạnh Trần Lục Trác nở nụ cười.

Cô vốn dĩ lớn lên xinh đẹp, chỉ có điều quá yên tĩnh, cười lên như vậy, mọi người đều nhìn lên người cô, như có một nét vui vẻ linh động đẹp đẽ. Da cô trong suốt,  là loại da mà chỉ cần đánh nhẹ một cái liền  hiện lên vết trắng như bị thiếu dưỡng khí, vừa lúc trên đỉnh đầu cô có tia sáng, chiếu lên người cô, cả người như phát quang.

Thẩm Phóng thấy Tần Lục Trác cùng nhìn thoáng qua Úy Lam, đáy lòng anh kinh ngạc.

Nhanh chóng giải thích, nói:" Công ty của chúng tôi là công ty xây dựng Thanh Nguyên, trang web chính của chúng tôi có trên mạng, không tin các cô cứ tìm thử."

Ôn Thấm có chút kì quái hỏi: " Vậy tại sao mấy người lúc nãy vừa nghe tên lão đại của các anh thì lập tức rất sợ hãi a?"

Cô nói xong, có chút tâm tư nhỏ mà nhìn thoáng qua Tần Lục Trác.

Người này đúng thật là rất đẹp trai, cả người tỏa ra khí chất vô cùng mạnh mẽ.

Thẩm Phóng cười đen tối mà nói: " Đó là vì trước đây lão đại là cảnh sát, xã hội đen sợ cảnh sát, chuyện này từ trước cho đến nay cũng không phải là chuyện lạ gì."

Cảnh sát......

Úy Lam duỗi tay lấy ly dùng một lần trên bàn, khuỷa tay không cẩn thận đụng vào cánh tay của người đàn ông bên cạnh.

Thật là cứng cỏi.

Thẩm Phóng thấy biểu khác của hai cô gái trước mặt,  bản thân đắc ý, tự hào mà nói : " Trước kia ánh ấy là cảnh sát, hơn nữa còn là cảnh sát hình sự."

Lấn này Úy Lam nhịn không được, cô nhìn anh ta, hỏi: " Làm về án mạng?"

" Đều có." Thẩm Phóng nói.

Ôn Thẩm cảm thấy hứng thú, tiếp tục nói: " Vậy vì sao các anh lại mở công ty."

Thẩm Phóng duỗi tay gãi sau ót, ngượng ngùng mà cười nói:  "Haiz, vì nhân dân phục vụ cũng phải ăn cơm, ở Bắc Kinh này, tiền lương cảnh sát nào có đủ để mua nhà ở đây.

Từ Giai Ninh và Ôn Thấm không phải là người địa phương, đối với lời nói của anh, thì gật đầu rất tán thánh.

Tuy lúc vừa mới tốt nghiệp, mỗi người đều niềm tin đầy lòng, hận không thể ngay lập tức làm những chuyện lớn lao, ở cái thành phố lớn này mà chiếm một vị trí nhỏ. Nhưng hiện thực tàn khốc đã mài mòn những góc cạnh trên người bọn họ. Những lý tưởng, mục tiêu lúc trước đều biến thành một sợi dây phiêu dạt, ở nơi nào đó, vào buổi đêm bôn ba mệt nhọc, theo gió rồi biến mất.

Chỉ là lúc Thẩm Phóng nói xong, sự chua xót trên khóe miệng vẫn chưa biến mất.

Nói dối nhiều, chính mình cũng bắt đầu tin. Lý do chính  là như vậy, mặc dù anh ta có nói thêm một vạn điều khác, nhưng vẫn không có biện pháp lừa gạt chính mình, anh ta nhìn Tần lục Trác bên cạnh...

Nếu lão đại thật là bị hiện thực đánh bại, phỏng chừng hiện tại anh ấy càng chịu đựng giỏi hơn. ( ý nói hiện tại còn cực khổ hơn).

" Đúng rồi, các cô làm nghề gì?" Thẩm Phóng hỏi.

Từ Giai Ninh học tài chính, hiện đang làm ở một ngân hàng hàng đầu. Coàn Ôn Thấm, cô ấy là bác sĩ thú y, trước mắt đang làm việc ở bệnh viện thú cưng, mục tiêu tương lai là tự mở một phòng khám thú cưng.

Cuối cùng, Thẩm Phóng nhìn về phía Úy Lam, trong ba cô gái cô ấy là người xinh đẹp nhất, cũng yên tĩnh nhất.

Bất quá anh ta có chút tiếc hận mà nhìn Tần Lục Trác và cô ấy, hai nhiều đều ít nói, hoàn toàn ma xát không ra lửa a.

Sau khi biết Úy Lam là bác sĩ tâm lý, người đàn ông vẫn luôn rũ mắt nhìn bật lửa, cuối cùng cũng nâng mí mắt, lười biếng mà nhìn thoáng qua cô.

Úy Lam nghiêng đầu nhìn anh, hơi cười nói: " Không giống phải không?"

" Ừm, bác sĩ tâm lý mỗi ngày đều gây chuyện đến đồn công an, là lần đầu thấy."

Giọng nói của Tần Lục Trác châm biếm, anh cầm ly giấy trước mặt lên, uống một ngụm nước ấm.

Úy Lam nhìn chằm chằm vào hầu kết đang chuyển động của anh, người đàn ông này lớn lên đến cổ cũng thật là đẹp, thon dài lại có lực đạo, nơi nào cũng hiện lên vẻ ngạnh lãnh. ( ương ngạnh+ lạnh lùng)

Thẩm Phóng ít khi thấy lão đại nhà mìnn không khách khí với phụ nữ như vậy, kỳ thật người thích tần lục Trác không ít, chẳng qua đến liếc mắt anh còn không nhìn, đó là còn chưa tính đến thái độ.

Cho nên, thái độ không khách khí cũng là một loại đặc biệt?

Thẩm Phóng sợ Tần Lục Trác đắc tội cô gái này, nhanh chóng tránh đề tài này: " Bác si tâm lý rất lợi hại a, tôi nhớ lúc còn ở đội cảnh sát có gặp một chuyên gia, lợi hại nhất là chỉ cần liếc mắt  một cái là có thể nhìn thấu được người khác."

Đến nay, Thẩm Phóng đối với ký ức này vẫn còn cảm giác mới mẻ.

Cho nên anh ta đặc biệt tò mò hỏi:" Úy tiểu thư, cô có thể hay không cũng lợi hại như vậy?"

Úy Lam không nói gì, ngược lại Ôn Thấm cùng Úy Lam liếc mắt nhìn nhau.

" Nếu không cô phân tích tôi đi? Coi như là giải trí." Thẩm Phóng cười nói.

Cuối cùng Úy Lam nhìn về phía anh ta, sắc mặt không rõ.

Thẩm Phóng thấy cô nhìn mình như vậy, nghĩ bản thân đã nói gì sai, vừa định nói, nếu không được thì bỏ đi. 

Sau đó anh ta liền nghe Úy Lam mở miệng.

" Trước kia khi anh còn công tác ở đồn cảnh sát, không phải là đội viên tiền tuyến, hẳn là làm việc bảo trì kỹ thuật. Chính xác hơn, chắc là ngành IT lĩnh vực kỹ thuật."

" Anh có chị gái, chắc là không chỉ có một người."

" Hiện tại anh vẫn còn độc thân, nhưng bên cạnh anh hẳn là có đối tượng, là một em gái. Có lẽ là đối tượng do cha mẹ giới thiệu làm quen, anh đối với cô ấy không không có tình cảm gì, nhưng lại ngại mặt mũi cha mẹ mà không từ chối trực tiếp."

Nghe đến đây, Thẩm Phóng trừng to đôi mắt, có chút không thể tin được.

Người đàn ông ngồi bên cạnh Úy lam lại lần nữa liếc nhìn cô một cái, con ngươi đen bóng có chút nghiền ngẫm mà kinh ngạc.

Tất nhiên chính vì những điều cô nói đã làm anh kinh ngạc.

Thấm Phóng: " Những chuyện này là do cô đoán sao?"

Khóe miệng Úy Lam cong lên: " Có thể nói đúng hơn là phỏng đoán."

Ôn Thấm đắc ý mà nhìn Thẩm Phóng, nói: " Anh vẫn là chưa thấy Úy Lam ở đại học, lúc cậu ấy về nước, thầy giáo của cậu ấy ở Harvard đã cực lực giữ cậu ấy lại."

Ôn Thấm sớm đã lĩnh giáo được khả năng điều tra này của Úy Lam, thấy có người so với cô còn ngốc hơn, tất nhiên là hết sức vui mừng.

Úy Lam quay đầu, cùng ánh mắt của người đàn ông bên cạnh gặp nhau, hỏi anh: " Muốn biết?"

Tần Lục Trác nhìn cô, cười cười, thấp giọng nói: " Nguyện nghe kỹ càng."

Chỉ là trên mặt anh không hề có vẻ tò mò, ngược lại càng thêm phần lười biếng.

Có dáng vẻ giả vờ tình nguyện.

" Vừa rồi, lúc anh ấy giải thích về công ty hiện nay, theo bản năng nói chúng tôi lên mạng tìm kiếm, chứng tỏ anh ấy càng tin tưởngg vào Internet. Khi anh ấy nhắc đến trang web công ty, ngữ khí rõ ràng cao lên, điều này chứng tỏ trang web chính thức của công ty rõ ràng có liên quan đến anh ấy. Hơn nữa lúc trước anh ấy làm việc ở đội cảnh sát, nên không khó đoán được trước kia anh ấy hẳn là làm trong bộ phận kỹ thuật IT."  

Thẩm Phóng ngồi chung với nhiều cô gái, đặc biệt khi tiếp xúc với những cô gái xinh đẹp, anh cũng không hiện lên sự gượng ép. Là chuyên gia về IT, lại làm trong môi trường nam nhiều nữ ít, anh ấy lại giỏi việc giao tiếp với phụ nữ như vậy, việc lớn lên cùng chị gái, cùng với các tính cách đặc trưng biểu hiện ra bên ngoài, cơ bản đều thống nhất với nhau.

Còn đối tượng bên cạnh anh ấy là vì sau khi cậu ấy bước vào đây, di động vẫn luôn đặt trên bàn nhận được ba thông báo từ Wechat, anh ấy một lần cũng không mở ra xem, khẳng định không phải là của đồng nghiệp, hẳn là bạn bè. Nhưng lại gửi tin nhắn vào giờ này, đa số là phụ nữ. Anh ấy lại không vội vàng xem tin nhắn, điều này chứng minh không phải là bạn gái anh ấy.

Có thể là quan hệ ở bậc trung.

Vì sao lại là đối tượng do cha mẹ giới thiệu.

Bời vì lúc anh ấy xem tin nhắn, trên mặt cũng không có vẻ là không kiên nhẫn, điều này chứng minh, hành động của đối phương vẫn còn trong phạm vi cho phép của anh ấy.

Mà mức độ chịu đựng này, hơn phân nửa là đến từ người giới thiệu cô gái đó.

Khi Úy Lam nói xong, trên bàn là một mảnh yên tĩnh.

Trên mặt Thẩm Phóng là loại khó có thể tin được, anh chỉ nói mấy câu, cô gái này liền có thể nhìn ra được.

Quan trọng nhất chính là, cô ấy hoàn toàn nói đúng.

Chính những người khác cũng thất thần, nhưng Úy Lam lại nhớ ra một việc.

Cô quay đầu hỏi: " Anh thấy châm cài ngực của tôi phải không?"

Người vẫn luôn không mở miệng Tần Lục Trác nhìn Úy Lam, ngón tay nhẹ gõ xuống bàn, nói: " Ừm, tôi để trên xe, hôm nay không mang trên người, cô nóng lòng muốn lấy nó sao? "

Úy Lam nhoẻn miệng cười, nghiêm túc mà nói:" Nóng lòng "

Tần Lục Trác gật đầu, không thèm để ý: " Ừm, ngày mai gửi chuyển phát nhanh "

.......

Trong nhất thời, ba người còn lại trên bàn  đáy lòng đều hiện lên một suy nghĩ.

Thật là một người đàn ông sắt thép.

- ---------- 

Lời editor: Chương này lại hơn 3000 chữ ==

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.