Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 3: Hoang Cung Cảnh




Tề Tiểu Tô thầm thở dài một hơi, thực ra, tự dưng lấy lại được 5 năm, cô thực sự muốn sống kiếp này thật tốt. Nếu vẫn cứ giống như kiếp trước, khổ sở thi vào một trường đại học hạng hai, nộp hồ sơ vào ngành mà mình không thích, sau đó ngày nào cũng vất vả làm thêm để kiếm tiền đóng học phí, đến lúc đi thực tập vẫn còn mơ mơ hồ hồ thì còn gì ý nghĩa nữa?

Thế nên cô tự đặt ra mục tiêu cho mình, đầu tiên là phải lấy được 5 vạn tệ kia, thứ hai là chuyển ra khỏi Tề gia, ở nội trú trong trường, thứ ba chính là nâng cao thành tích học tập, thi một trường đại học tốt.

Nhưng hôm nay, mới ngày đầu tiên, hai mục tiêu trước còn chưa thể nào thực hiện được mà cô đã bị giáo viên chủ nhiệm tóm lên phê bình rồi.

Có điều, cô cũng không thể trách Chu Thuần được. Tự cô chạy lên đòi cậu ấy mời đi ăn trưa trước mà, đúng không? Hơn nữa, cậu ấy mua tài liệu tham khảo cho cô, chẳng phải cũng vì muốn tốt cho cô sao? Hôm nay tổng cộng đã tiêu mất của cậu ấy gần 200 tệ rồi.

“Thưa cô.”

“Vào đi.”

Vừa nghe hai chữ này của chủ nhiệm, Tề Tiểu Tô đã biết có chuyện chẳng lành rồi, vì hai chữ này còn chứa cả chút giận dữ. Cô đẩy cửa vào phòng giáo vụ, chuông vào học vừa vang lên, các giáo viên khác đều đã lên lớp rồi, tiết sau là giờ Ngữ văn. Đúng lúc giáo viên Ngữ văn đang định đi ra, lúc đi lướt qua cô, ông ta ngừng lại một chút, quay đầu nói với giáo viên chủ nhiệm của cô: “Cô Dương à, cô đừng nóng giận quá, cứ từ từ mà nói.”

Phì.

Tề Tiểu Tô luôn cảm thấy câu nói này của thầy Ngữ văn không có ý tốt, thầy ấy nói thế có khác nào tăng thêm áp lực cho cô đâu, nói thế này thì làm sao cô không biết hiện giờ cô chủ nhiệm đang rất giận dữ, đang ôm cả bụng lửa phẫn nộ chuẩn bị bùng lên với cô chứ. Nhưng cô cũng không biết mình động chạm gì đến thầy ấy nữa.

Giáo viên chủ nhiệm tên là Dương Linh Linh, dáng người hơi đẫy đà, da rất trắng, tuy đã gần 40 tuổi nhưng nhìn vẻ ngoài của cô ấy phải trẻ hơn mấy tuổi. Các cụ có câu, da đã trắng thì xấu mấy cũng thành xinh, nhìn cô ấy cũng khá xinh, hơn nữa, lại là em gái hiệu trưởng nên lời nói rất có trọng lượng trong trường, các giáo viên khác đều nhường nhịn cô ấy, học sinh cũng khá sợ cô ấy.

Lúc này, cô ấy đang ngồi bên bàn làm việc, nhìn bó hoa huệ tây trên bàn, Tề Tiểu Tô có cảm giác ánh mắt cô ấy nhìn bó huệ tây này có chút ưu thương.

“Em chào cô.” Thật ra Tề Tiểu Tô cũng không có ấn tượng gì sâu đậm lắm với Dương Linh Linh, giờ đây nhớ lại ba năm cấp ba của kiếp trước, cô cũng không có nhiều ấn tượng, cứ mơ mơ hồ hồ trôi qua thôi.

Dương Linh Linh nghe vậy mới quay đầu nhìn Tề Tiểu Tô.

Thật ra, cô ấy không phải dạng người cứ động chút lại gọi học sinh lên phòng giáo vụ mắng mỏ, dậy dỗ, nhưng lúc ăn trưa hôm nay, chủ nhiệm lớp 12-1 của khối 12 bê cơm đến ngồi cùng bàn với cô ấy, nói với cô ấy chuyện của Tề Tiểu Tô và Chu Thuần, còn nói với vẻ vô cùng căm phẫn, nước miếng văng hết cả vào đĩa cơm, khiến cô ấy mất hết cả cảm giác thèm ăn. Vì thế cô cũng có chút khó chịu với Tề Tiểu Tô, người gây ra chuyện lần này.

Lại nói, thành tích của Tề Tiểu Tô kỳ trước quá kém, lẽ nào là do yêu sớm mà ra sao?

Đối với Tề Tiểu Tô, cô ấy vẫn có chút ấn tượng, vì cô ấy cũng chú ý đến vẻ đẹp ẩn chứa bên dưới lớp quần áo quê mùa, bình thường kia của Tề Tiểu Tô. Nhưng nói gì thì nói, cô ấy vẫn thích học sinh ngoan ngoãn học giỏi hơn.

Giờ nhìn thấy ánh mắt Tề Tiểu Tô trong veo sáng rỡ nhìn mình, cảm giác tức giận trong lòng cô ấy hình như cũng vơi đi một chút, dù thế nào thì đây cũng chỉ là một thiếu nữ thanh xuân thôi, trước đây chẳng phải cô ấy cũng…

“Tề Tiểu Tô…” Giọng điệu của cô ấy nhẹ nhàng hơn một chút, “Em nói xem, chuyện của em và Chu Thuần là thế nào? Các em yêu sớm thật đấy à?”

Tề Tiểu Tô không ngờ Dương Linh Linh lại thẳng thắn như vậy, cũng không giống các giáo viên khác, luôn nói một lô một lốc mấy câu kiểu như là: Giờ các em còn đang học sinh, sắp lên lớp 12 rồi, nhiệm vụ học tập rất nặng nề, đừng nghĩ quá nhiều đến những chuyện khác v.v… Cô hơi ngớ người, sau đó bật cười, “Cô Dương, anh Chu Thuần là người tốt ạ!”

Dương Linh Linh cũng không ngờ câu trả lời của cô bé lại có hơi “ông nói gà bà nói vịt” thế này, sao lại nói Chu Thuần là người tốt chứ? “Vì cậu ấy là người tốt, nên em với cậu ấy yêu sớm à?”

“Không phải ạ, cô Dương, thật ra là thế này, vì thành tích thi cuối kỳ học kỳ trước của em quá kém, mà anh Chu Thuần lại luôn đạt hạng nhất toàn khóa, nên em mới nhờ anh ấy phụ đạo giúp em ạ!”

“Ồ? Nhờ Chu Thuần phụ đạo cho em á?”

“Vâng ạ, trưa nay bọn em đi hiệu sách, còn mua rất nhiều tài liệu tham khảo. Nếu cô không tin, em có thể mang hết sách lên đây cho cô xem.” Tề Tiểu Tô nói.

Dương Linh Linh cũng không vòng vèo gì nhiều, “Tôi nghe nói mấy cô nhóc các em rất thích Chu Thuần, nhưng Chu Thuần chưa từng qua lại thân thiết với nữ sinh nào, vì sao đột nhiên cậu ta lại đồng ý phụ đạo giúp em? Các em thân với nhau từ bao giờ?”

“Thật ra bọn em có thân nhau đâu, nhưng mà, có lẽ là vì thái độ em đủ thành khẩn thôi ạ!” Tề Tiểu Tô chớp mắt, “Thưa cô, cô có thể đi hỏi các bạn khác trong trường, xem trước ngày hôm nay có ai nhìn thấy em với Chu Thuần đi cùng nhau không ạ.”

Dương Linh Linh hơi sững lại, câu này thật ra cũng đúng thực tế, thậm chí cô ấy còn không cần phải hỏi, trưa nay ở nhà ăn, chính giáo viên chủ nhiệm lớp 12-1 còn nói: Cũng không biết hai đứa nhóc này thế nào, trước đây còn chưa từng giáp mặt nói với nhau một câu cơ mà!

Nhưng cô ấy cảm thấy, thái độ của Tề Tiểu Tô về chuyện này bình thản đến mức khiến cô ấy hơi bất ngờ, nếu là người khác, dù không có chuyện yêu sớm, nhưng vì chuyện này mà bị gọi lên phòng giáo vụ thì ít nhiều gì cũng có chút căng thẳng.

“Em muốn tiến bộ là chuyện tốt, nhưng cũng nên chú ý đến ảnh hưởng bên ngoài.” Cuối cùng, cô ấy chỉ có thể buông một câu kết luận này, sau đó xua tay cho Tề Tiểu Tô về.

Tề Tiểu Tô quay về phòng học, Tằng Chí, thầy giáo ngữ văn đang viết bảng, Tề Tiểu Tô đi vào từ cửa sau, ông ta quay đầu, ánh mắt quét lên mặt cô, đột nhiên nói: “Tề Tiểu Tô, cô giáo Dương của các em có mắng em nặng lời cũng là vì muốn tốt cho em, em vốn đã học kém rồi, nếu còn yêu sớm nữa thì chẳng phải thành tích sẽ trượt cả ngàn dặm hay sao? Nêu bố mẹ Chu Thuần mà biết chắc chắn sẽ không tha cho em đâu.”

Ông ta vừa nói vậy, cả lớp đều ồ lên một tiếng, quay đầu nhìn về phía Tề Tiểu Tô, có người khe khẽ thì thào nói, “Lẽ nào Tề Tiểu Tô thực sự hẹn hò với nam thần của tao à?”

“Không thể nào, làm sao Chu Thuần lại thích nó được?”

Ánh mắt Tề Tiểu Tô hơi lạnh đi, cô đi về chỗ ngồi của mình, nhìn Tằng Chí, nói rõ rệt từng câu từng chữ: “Thầy Tằng ạ, cô Dương không mắng chửi em, chuyện của em và Chu Thuần chỉ là một sự hiểu lầm, em đã giải thích rõ ràng với cô Dương rồi.”

Nếu giờ cô còn không khẳng định là Tằng Chí có ác ý với cô thì cô quá ngu ngốc. Nhưng rốt cuộc là vì sao?

Tằng Chí hắng giọng hai cái, không tiếp lời, lại bắt đầu giảng bài tiếp.

Tề Tiểu Tô cũng ném mọi chuyện sang một bên, buổi chiều rất nghiêm túc nghe giảng. Nhưng sau khi tan học, cô lại bị hai cô bạn cùng lớp chặn lại tra khảo cô chuyện Chu Thuần. Tuy trong lòng Tề Tiểu Tô rất khó chịu nhưng cũng mong có thể thông qua mồm mép của mấy cô bạn học này để đập tan mấy tin đồn kia, nên lặp lại mấy lời giải thích mà cô nói với Dương Linh Linh một lần nữa. Chờ hai cô bạn kia về rồi, cô thu dọn sách vở ra khỏi phòng học mới phát hiện trong khu phòng học này chỉ còn có vài người.

“Tề Tiểu Tô!”

Một tiếng gọi và tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Tề Tiểu Tô nhìn thấy ở đầu bên kia hành lang có bảy tám nữ sinh đang sải bước chạy về phía cô, mà người cầm đầu lại chính là hoa khôi học đường Hoàng Vũ Chân, bạn cùng lớp của Chu Thuần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.