Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 21: Lại Bị Truy Sát




Tôn Long được sắp xếp ở phòng bệnh riêng.

Cùng lúc Tề Tiểu Tô lẻn vào, dường như gã cũng vừa mở mắt ra khiến cô sợ hết hồn.

Không phải là bị đâm hai nhát, vết thương rất nghiêm trọng sao? Sao lại không bị hôn mê? Uổng công cô vừa rồi cứ lo lắng u sầu mãi, nếu gã mà hôn mê thì làm sao cô hỏi chuyện được chứ.

Cô bước lại gần giường bệnh, còn chưa nói gì, Tôn Long đã mấp máy đôi môi khô nứt, hơi thở rất nặng nề, nhưng tốc độ nói vẫn rất nhanh: “Xóm Bách Gia, số 301 nhà 80, phía sau đầu giường có khoét một cái hốc, tiền ở trong đó, có 8 vạn, 5 vạn trả cháu, nhờ cháu, làm ơn giúp tôi, đưa 3 vạn còn lại cho mẹ tôi, chìa khóa ở trong giầy tôi.”

Nói xong câu này, căn bản không có thời gian cho cô kịp hỏi đến nửa câu, mắt gã đã nhắm nghiền lại.

“Tôn Long!” Tề Tiểu Tô đưa tay vào mũi gã kiểm tra, cảm nhận được gã còn hơi thở mới thở phào một hơi.

Cô cũng không dám ở lại đây lâu, mò lấy chìa khóa trong giày gã rồi lập tức lách người ra khỏi phòng bệnh.

Lúc vội vàng chạy ra khỏi bệnh viện, tim cô đập mạnh như đánh trống. Cô đứng ven đường, nhìn lại về phía cửa bệnh viện, đưa tay lau mồ hôi ướt đẫm trên trán.

Cô có dự cảm, kiếp này cô sẽ sống phức tạp và kinh hãi hơn kiếp trước rất nhiều.

Giờ đã hơn sáu giờ rồi, thời gian của cô không nhiều, lại không muốn nhờ Bạch Dư Tây lái xe đưa cô qua đó, nên vừa rồi cô mới luồn qua cửa sau, tránh Bạch Dư Tây và Úc Hà Tâm. Nếu để Úc Hà Tâm biết số tiền đó vẫn còn ở đây thì chắc chắn cô ta sẽ thu hồi nó, dù sao đó cũng là tiền kiếm được từ buôn ma túy.

Nhưng cô tuyệt đối không thể nhả số tiền này ra được.

Cô bắt taxi, lại một lần nữa quay lại xóm Bách Gia. Tuy trong lòng rất thấp thỏm, nhưng theo cô suy đoán thì đám người đó hẳn đã bị cảnh sát tóm rồi, chỉ còn hai người chạy trốn, lúc này chắc chắn cũng không dám quay lại xóm Bách Gia đâu nhỉ? Chắc cô sẽ an toàn thôi.

Có điều, dù là như vậy, khi len lỏi vào trong những con hẻm chật hẹp ở xóm Bách Gia, cô vẫn tiện tay lấy hai chiếc áo đang phơi bên cạnh đường hẻm, một chiếc khoác lên người, một chiếc trùm lên đầu.

Số nhà ở đây dễ tìm hơn cô tưởng tượng một chút, dù sao, không cần biết bên ngoài nhà nhìn thế nào, nhưng cũng đều treo những biển số rất to, đó chính là số nhà.

Đi khoảng 10 phút cô tìm thấy ngay nhà 80, lúc chạy lên phòng 301, cô không dám ngừng lấy một giây nào, mở cửa chui tọt vào trong, sau đó lật tay khóa cửa lại.

Tôn Long chỉ thuê một chiếc giường, trong căn phòng này có bốn giường, rất chật chội, rất bừa bộn, cũng rất bẩn thỉu, quần áo giày dép tất bẩn quăng khắp nơi, còn có thứ mùi khiến người ta ngạt thở.

Nếu không phải vì Tôn Long xảy ra chuyện thì lúc này trong phòng hẳn phải có người mới đúng. Nhưng vì gã có chuyện, khả năng người cùng phòng đều sợ hãi nên không có ai quay về.

Tề Tiểu Tô cũng phục Tôn Long sát đất, ở nơi thế này mà gã cũng dám giấu 8 vạn trong đó, còn giấu dưới ánh mắt của nhiều người như vậy. Nhưng điều này cũng chứng minh rõ ràng rằng, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Mà cũng có thể vì ở đây còn có người khác sống nên đám người kia và bên cảnh sát mới không ngờ được rằng gã lại giấu tiền trong này.

Cô tìm đến giường của Tôn Long. Giữa đầu giường gã và tường có một khe hở to bằng cánh tay, nếu là một cánh tay hơi cơ bắp to khỏe một chút thì có lẽ không thò vào được.

Cô luồn tay vào, sờ soạng phía sau đầu giường, sau đó tìm thấy một mảnh gỗ có thể di động được, nhấc mảnh gỗ đó ra là túm ngay được một đầu dây. Cô kéo đầu dây đó, một cái gói bọc bằng túi nilon màu đen dán băng dính kín mít bị kéo lên.

Đây là lần đầu tiên Tề Tiểu Tô nhìn thấy chuyện thế này, cô căng thẳng đến mức tay ướt đẫm mồ hôi, tim đập cực kỳ nhanh, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn vậy, trán cũng lấm tấm mồ hôi.

Nếu lúc này mà có người đến thì cô xong đời rồi.

Cô nhét cọc tiền vào trong áo khoác, hai tay ôm trước ngực, lập tức chạy ra cửa, xuống lầu nhanh như chớp, sau đó lại bước chậm lại giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra, rời khỏi khu nhà. Đi được một đoạn, cô mới vứt chiếc áo lúc nãy tiện tay lấy đi rồi ôm gói đồ chạy ra khỏi xóm Bách Gia.

Khi chạy qua quán mì mà hôm nay cô ngồi ăn cùng Tôn Long, Tề Tiểu Tô liếc vào nhìn một cái, đồng hồ treo trên tường đã chỉ 7h30 rồi.

Tề Tiểu Tô dùng 9 tệ cuối cùng mua một chiếc túi xách chống nước mà các cô các bác dạo này rất thích dùng cùng với một chiếc kéo nhỏ, nhét gói tiền vào trong đó, lại tìm một góc khuất vắng người mở khóa ra, dùng chiếc kéo nhỏ cắt vòng băng dính dính chặt kia ra, bên trong quả nhiên là những xấp tiền xanh 100 tệ.

Cô rút một tờ ra, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Lấy tờ tiền đó xong, cô lập tức bắt xe taxi quay về nhà ông ngoại ở thành Bắc.

Giờ này chắc ông bà ngoại cô lo lắng lắm rồi, cô biến mất suốt cả ngày trời. Ôm túi xách vào người, trong lòng cô rất chua chát. Thời điểm này, cô dám khẳng định rằng ông bà ngoại cô không vay được 5 vạn 8, hôm nay khi cô ra ngoài vốn còn nghĩ dù thế nào cũng sẽ không trả nợ số tiền đó thay cậu hai Tô Vận Thuận, nhưng khi thực sự cầm được tiền cô mới biết, số tiền này cô nhất định phải trả. Vì hiện giờ Tô Vận Thuận đã biến mất, Trịnh Mạt cũng chạy trốn rồi, cậu út thì không biết đi đâu, nếu không trả món nợ này thì chỉ có ông bà ngoại cô là thảm thôi.

Hiện giờ tuy cô thực sự rất cần dùng đến tiền, nghèo rơi nghèo rụng, đói héo người, nhưng so với việc bị đám người xã hội đen như tên trọc đầu kia nhăm nhe suốt ngày thì không có tiền cũng không phải chuyện gì to tát.

Có điều cô chỉ có 5 vạn trong số này thôi, mà Tô Vận Thuận lại nợ đến 5 vạn 8, cô chỉ có thể đi thương lượng với họ một chút xem có thể chỉ trả 5 vạn được không.

Tề Tiểu Tô về đến Tô gia, vừa xuống xe, nhà hàng xóm lập tức đẩy cửa, thò đầu ra. Nhìn thấy cô, người đó vội nói: “Tề Tiểu Tô à, ông bà ngoại cháu bị đám Ngô Kiến đưa đi rồi!”

Cái gì?

Tề Tiểu Tô siết chặt chiếc túi xách trong tay, vội vàng hỏi: “Họ bị đưa đi đâu ạ?”

“Địa chỉ bọn chúng để lại kẹp ở khe cửa ấy, bảo cháu phải mau chóng đến đó trước 9 giờ tối nay, nếu không sẽ đánh gãy chân ông ngoại cháu! Cháu mau báo cảnh sát đi!”

Nói rồi người kia lại rụt đầu vào, đóng sầm cửa lại.

Tề Tiểu Tô cảm thấy toàn thân lạnh toát, lao đến trước cửa, rút mảnh giấy kia ra, còn không kịp nhìn một cái đã lao ra ngoài cản chiếc xe taxi vừa chở cô về đang quay đầu xe đi ra kia.

Một góc của khu Nam thành phố D là khu vực người bình thường rất ít lui tới. Vì ở đây không có khu mua sắm cấp trung và thấp, cũng không có làn xe hai chiều, đi đâu cũng không cần đi qua. Ở đây có bảy tám tòa nhà màu sắc rất lạnh, không cao lắm, nhưng cổng nhìn rất khí phách, mặt đất sáng loáng như gương, cánh cửa kính dầy đều mang theo màu xám tro, màu trà hoặc màu vàng sẫm, không thể nhìn một cái mà xuyên thấu được bên trong là gì. Không có nhà hàng, không có cửa tiệm, không có trung tâm thương mại, nhìn cũng không biết là làm gì, hơn nữa, ra vào khu này đều là xe ô tô hạng sang, thỉnh thoảng còn có những người đàn ông cao to mặc đồ bảo vệ đi tuần tra, thế nên người bình thường làm sao dám qua lại khu này.

Nhưng người ở tầng lớp này đều biết, ở đây là nơi giải trí của những người giàu có. Hơn nữa, còn có rất nhiều phương thức tiêu khiển mà người khác không ngờ tới được.

Thiếu nữ đấu quyền Anh chính là một trong số đó.

Tề Tiểu Tô vừa lên xe đọc địa chỉ, tài xế còn kinh ngạc nhắc đi nhắc lại ba lần xem có chắc là cô muốn đi đến địa chỉ đó không.

Lúc này, Tề Tiểu Tô đang cố gắng đè nén cảm giác căng thẳng, đi cùng người đàn ông mà Ngô Kiến sai đứng cửa chờ cô xuống căn hầm ngầm dưới tòa nhà đồ sộ kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.