Tà Vương Song Hành! Nương Tử Đừng Hòng Trốn!

Chương 20: Hồng Trần Lâu




“Vì thế, em mới muốn tìm Tôn Long để lấy lại 5 vạn tệ đó.” Tề Tiểu Tô cố gắng nói ngắn gọn mọi chuyện, nhưng nói xong cũng vẫn cảm thấy miệng khô hết cả.

Cô hơi bực bội, chỉ vì không còn cách nào khác mà phải kể hết mọi chuyện của gia đình ra với người ngoài. Thế nên trong lúc kể lại, mắt cô luôn nhìn thẳng về phía trước, không nhìn Bạch Dư Tây lấy một lần. Nhưng kể xong một lúc lâu sau cô cũng không nghe thấy phản ứng của Bạch Dư Tây, bất giác quay đầu nhìn, vừa khéo chạm ngay vào ánh mắt của anh.

Trong mắt anh thoáng có vẻ thương xót, nhưng khi cô muốn nhìn lại cho rõ một chút thì lại chợt biến mất. “Nói vậy là Tôn Long kia bất chấp nguy hiểm, ra sức kiếm tiền như vậy, thật ra là vì để trả nợ à?”

Tề Tiểu Tô vốn không hề liên kết hai chuyện này lại với nhau, nghe anh nói vậy, tim cô giật thót một cái. Đúng thế, nợ nhiều tiền như vậy mà Tôn Long vốn không phải người có bản lĩnh gì lắm, làm sao gã kiếm được đủ tiền trả họ? Gã còn phải nuôi một bà mẹ già bị bệnh, tốn rất nhiều tiền thuốc nữa, nếu chỉ làm công bình thường thì sao có nhiều tiền như thế được?

Thế nên, Bạch Dư Tây cũng không nói sai, tối thiểu giữa Tôn Long và cô vẫn có chút quan hệ như vậy. Nhưng Tề Tiểu Tô cũng không thể để hành vi phạm pháp của đối phương liên lụy lên mình được.

“Trước lúc vừa rồi, em vẫn không hề biết ông ta làm gì.”

“Được rồi, tôi tin, có điều, nếu gã thực sự kiếm tiền bằng cách buôn ma túy thì tôi nghĩ cuối cùng có lẽ bên cảnh sát cũng sẽ thu hồi lại số tiền đó thôi, không thể nào trả cho em được.” Bạch Dư Tây lại dội cho cô một gáo nước lạnh.

Tề Tiểu Tô cắn răng, “Thầy Bạch, thầy giúp em, cho em gặp ông ta một lần được không, em sẽ không phiền thầy chuyện gì khác cả, được không ạ?”

“Tôi được lợi gì nào?”

“…” Cô vừa lôi hết cả chuyện nhà mình ra nói rõ rồi, giờ cô nghèo rơi nghèo rụng thế này, còn có thể cho anh ta lợi ích gì được chứ?

“Cốc cốc cốc.” Cửa sổ xe bị người ta gõ cốc cốc.

Tề Tiểu Tô quay đầu nhìn sang, thấy ngay một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

Ngũ quan rất phóng khoáng, mặt V-line, tóc chải gọn gàng, buộc cao thành đuôi ngựa, đôi mắt to nhìn rất có thần thái, làn da trơn mịn trắng bóc, nhìn cô ta rất cao, khoảng 1m7, mặc quần áo rất chỉnh tề, là kiểu con gái vừa xinh lại vừa đẹp trai.

“Đây là Úc Hà Tâm.”

Bạch Dư Tây nói rồi đưa tay ra hiệu cho Úc Hà Tâm ngồi vào ghế sau.

Úc Hà Tâm lại làm ra động tác cắt cổ với anh ta.

Tề Tiểu Tô chợt nhớ đến mùi hương nước hoa thoang thoảng trong xe, ngoại hình hai người này tương xứng như vậy, vừa rồi cách nói chuyện điện thoại cũng rất thân mật, gần gũi, cảnh sát làm án, Bạch Dư Tây còn ngồi đây chờ, chắc Úc Hà Tâm kia hẳn là bạn gái của Bạch Dư Tây nhỉ?

Ghế phụ lái tất nhiên phải thuộc về bạn gái rồi.

“Em ngồi ra ghế sau.” Tề Tiểu Tô nói rồi mở cửa xe. Vừa xuống xe, Úc Hà Tâm nhìn cô một cái, mỉm cười lộ ra hàm răng vừa trắng vừa sáng vừa đều tăm tắp, “Ha ha, cô bé biết điều quá nhỉ, ngồi xuống ghế sau đi.”

Nói rồi cô ta ngồi luôn vào ghế phụ lái.

Tề Tiểu Tô cũng ngồi vào xe.

“Mệt chết bà mất thôi, Dư Tây, ngại quá, em vốn định hẹn hò lãng mạn với anh đấy, ai ngờ nửa chừng lại có nhiệm vụ.” Úc Hà Tâm nói rồi quen thuộc mở hộc chứa đồ trước mặt ra, mò lấy một chai nước khoáng bên trong, mở nắp ngửa đầu uống ừng ực luôn nửa chai.

Tề Tiểu Tô thầm nghĩ, bạn gái quả nhiên được đối xử khác hẳn, vừa rồi cô nói đến khô cả mồm cũng có được ngụm nước nào đâu.

Bạch Dư Tây khởi động xe, vừa nhìn vào gương chiếu hậu một cái rồi khinh bỉ nói: “Giữa hai chúng ta là tình hữu nghị giữa hai gia đình, cái gì mà hẹn hò lãng mạn?”

“Xì, anh thử đi hỏi xem, khắp thiên hạ có ai không biết Úc Hà Tâm em theo đuổi anh hai mươi năm nay rồi? Anh có là đầu đá cũng phải bị em hâm nóng lên chứ? Bạch Dư Tây, anh đúng là cái kiểu nghĩ một đằng nói một nẻo, anh thừa nhận anh thích em thì đã sao hả?”

Úc Hà Tâm nói chuyện rất thẳng thẳn, mà ấn tượng của Tề Tiểu Tô về cô ta cũng khá tốt. Nghe họ nói chuyện như vậy, lẽ nào vẫn chưa phải là người yêu chính thức sao?

“Vâng vâng vâng, tôi thích cô, thích cô như thích một cô em gái ấy.”

Úc Hà Tâm chợt giơ tay quàng qua vai anh ta, áp sát lại gần, nghi hoặc nhìn anh ta: “Hôm nay sao anh nói chuyện cứ quái quái thế? Muốn phủi sạch quan hệ giữa hai ta à? Hà hà, lẽ nào anh thay lòng đổi dạ rồi hay sao?” Nói rồi ánh mắt cô ta lại liếc về phía Tề Tiểu Tô.

Tề Tiểu Tô giải thích ngay: “Chào cảnh sát Úc ạ! Em là Tề Tiểu Tô, học sinh trường Nhất Trung, vừa rồi tình cờ gặp thầy Bạch thôi ạ.”

“Học sinh à?” Úc Hà Tâm mỉm cười, “Em còn tưởng Dư Tây nhà mình muốn làm trâu già gặm cỏ non cơ. Chào em, Tiểu Tô, chị là Úc Hà Tâm, không cần phải gọi chị là cảnh sát Úc đâu, em cứ gọi chị là chị Hà Tâm là được rồi.”

Bạch Dư Tây đưa tay lên đẩy đầu cô ta ra xa một chút, “Cái gì mà trâu già gặm cỏ non? Tôi già thế cơ à?”

“Chị Hà Tâm, vừa rồi các chị đang bắt tội phạm ạ?” Tề Tiểu Tô quyết định chủ động xây dựng mối quan hệ tốt với Úc Hà Tâm trước đã.

“Ừ, đúng thế.”

“Vừa rồi em nghe nói có một người bị thương, xe cấp cứu đưa người đó vào bệnh viện rồi ạ? Người đó đã chết chưa ạ?”

“Vẫn chưa chết, nhưng vết thương rất nghiêm trọng, còn không biết có cứu được không nữa.” Úc Hà Tâm nói rồi a lên một tiếng: “Tiểu Tô, em quan tâm đến chuyện đó làm gì?”

Bạch Dư Tây tiếp lời ngay, “Cô ấy muốn đi bệnh viện thăm tay Tôn Long kia.”

Tề Tiểu Tô giật thót mình, sao có thể nói thẳng chuyện này ra như thế được chứ? Lỡ Úc Hà Tâm nghi ngờ cô có quan hệ gì với Tôn Long kia thì sao? Cô cũng không thể lại giải thích lại cho Úc Hà Tâm nghe một lần nữa được đúng không? Hơn nữa, không phải vừa rồi anh ta mới nói là dù Tôn Long có đưa số tiền kia ra cũng sẽ bị bên cảnh sát thu hồi sao? Đến lúc đó thì cô thực sự hết sạch hy vọng rồi.

“Tiểu Tô biết Tôn Long à?” Quả nhiên nụ cười của Úc Hà Tâm chợt tắt lịm.

Tề Tiểu Tô không kìm được, lườm Bạch Dư Tây một cái, tuy là chỉ lườm được sau gáy anh ta thôi.

Bạch Dư Tây nhìn vào kính trong xe, bắt gặp ánh mắt đó của cô, không kìm được khẽ cong khóe môi, “Trước đây Tôn Long đó nợ nhà Tiểu Tô một khoản tiền.”

Một câu đơn giản như vậy mà cũng được à?

Nhưng quả nhiên Úc Hà Tâm lại không nghi ngờ nữa, mà thoải mái nói: “Thì ra là vậy, nhưng có lẽ gia đình em cũng không đòi lại được số tiền đó đâu, tên Tôn Long đó to gan lớn mật ăn bớt tiền mua hàng của một băng đảng, nhưng số tiền đó hiện giờ vẫn chưa tìm thấy, gã nói là gã tiêu hết sạch rồi.”

Tim Tề Tiểu Tô như nhảy lên: “Bao nhiêu tiền ạ?”

Bạch Dư Tây cũng liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu một cái.

“À, tám vạn.”

Tám vạn.

Lúc này Tề Tiểu Tô đã dám khẳng định, nếu Tôn Long thực sự lấy đi tám vạn tệ đó, thì chắc chắn đã giấu đi rồi, gã ta muốn trả lại cô mà, đúng không?

Úc Hà Tâm dường như luôn thỏa mãn mọi yêu cầu của Bạch Dư Tây, anh nói muốn cho Tề Tiểu Tô đi gặp Tôn Long kia một lần, cô ta lập tức đồng ý ngay. Mà chờ khi họ đi tới phòng bệnh của Tôn Long, anh lại kéo Úc Hà Tâm nói muốn xuống nhà mua sữa bò, Úc Hà Tâm cũng đi theo.

Trước khi đi, Bạch Dư Tây quay đầu nháy mắt với cô một cái.

Khi họ tới đây, xe cấp cứu đã đưa Tôn Long đến phòng cấp cứu để làm các biện pháp cứu hộ khẩn cấp rồi, lúc này vừa đưa gã vào phòng bệnh xong, viên cảnh sát vốn phải canh chừng gã hiện giờ đang nói chuyện với bác sĩ, vì Tề Tiểu Tô tới cùng Úc Hà Tâm nên anh ta cũng không để ý đến cô.

Tề Tiểu Tô lẻn luôn vào phòng bệnh nhanh như chớp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.