Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 55: Hôn lễ




Đường phố vẫn được tuần tra như cũ, chỉ là phương pháp trở nên quỷ dị hơn thôi. Trong đêm tối được gia tăng rất nhiều u linh, mỗi lần những bóng u linh này lướt qua cửa sổ thì người ở bên trong đều không được yên tâm. Họ đều biết, những u linh đó đều là các kiếm sư cao cấp, là lực lượng nòng cốt của kẻ đang thống trị tòa thành này. Hơn nữa, lúc này lại là lúc mà tâm tình của họ không được tốt cho lắm, hễ nghe được bất kỳ nghị luận gì thì cũng sẽ lập tức ra tay giết người ngay.

Sự canh phòng ở đại công phủ tất nhiên cũng sâm nghiêm hơn bất cứ nơi đâu. Dưới những bức tường cao lớn, sắc mặt của các binh sĩ đều âm trầm hôn ám vô cùng. Đó là dấu hiệu của sự khẩn trương, và cũng là hàn lãnh, nhưng trong mắt chúng cũng lóe tinh quang và nhìn chằm chằm lên bầu trời. Đây là phương thức canh gác mà chúng chưa từng phải làm bao giờ, nhưng sau khi tin tức từ Tô Nhĩ Tát Tư truyền đến, không một ai dám oán trách phương thức canh gác này cả. Nhưng không oán trách cũng không có nghĩa là sẽ tiếp nhận. Bọn chúng sẽ sớm bị suy sụp thôi.

Trước cửa đại công phủ cũng có người, đó là hai gã kiếm sư đứng nghiêm trang, bàn tay lúc nào cũng nắm chặt chuôi kiếm. Không biết chúng cứ cầm như thế bao lâu, nhưng trong khí trời giá rét mà y phục của chúng cũng mong manh, vậy mà thần tình của chúng vẫn rất bình tĩnh. Hiện nhiên là trình độ cao hơn những binh sĩ tầm thường tới mấy bậc.

Ở sau phủ là một cánh rừng rậm rạp. Bình thường thì nó rất u tĩnh, có lẽ là nơi mà nữ quyến của đại công thường đến ngắm phong cảnh và nhàn nhã vui chơi. Tất nhiên hiện nay cũng không có ai ra đó để ngắm phong cảnh! Không có phong cảnh, mà cũng không có tâm tình để làm điều đó.

Ở đây không có ai, chẳng lẽ nó là một vùng đất chết sao?

Nếu là vậy thì Lưu Sâm sẽ không bỏ qua. Mà hắn thật sự cũng không bỏ qua. Chỉ thấy một trận gió thổi tới, thế là hắn đã xuất hiện ở dưới một thân cây lớn một cách vô thanh vô tức. Khi hắn vừa đứng vững thì một trận gió khác lại ập tới, kình phong! Trận kình phong đó từ phía sau mà ập tới, tiếp theo là một vật đen kịt không có hàn quang đâm thẳng vào lưng của hắn.

Thanh đao đen kịt tập kích đột ngột và nhanh như chớp. Thì ra địa phương mới trông qua thì bình tĩnh nhất, nhưng nó lại là nơi nguy hiểm nhất. Bất luận kẻ nào đột nhập vào đây thì sợ rằng cũng khó thoát chết.

Nhưng Lưu Sâm lại cười ha hả, nói:
- Đã sớm biết các ngươi sẽ bố trí cao thủ ở đây mà. Vậy làm phiền ngươi đi thông tri cho thủ lĩnh của mình một tiếng nhé!

Khi hắn thu tay về thì trong tay đã nắm chặt lấy yết hầu của một tiểu tử tóc bạc, đôi mắt của gã đã nhắm lại từ lâu.

Lưu Sâm cười lạnh, nói:
- Người của Thiểm tộc đi làm sát thủ quả nhiên đều là cao thủ, nhưng ở trước mặt bản nhân, lần đầu không thành công thì lần sau phải thay đổi phương thức thôi.

Nói xong, hắn ném vù một cái, thi thể tóc bạc bay thẳng vào bức tường của đại thính một cái rầm, tạo thành một cái lỗ lớn ở tại đó. Sau đó Lưu Sâm cất tiếng cười ha hả, nói:
- Na Trát Văn Tây đến rồi. Làm phiền người của Thánh Cảnh ra cửa tiếp khách!

Đêm khuya đến thăm, trước tiên giết người rồi lại hô hoán rầm trời, loại khách như thế cũng không giống khách nhân chút nào.

Phải chăng người của Thánh Cảnh rất hiếu khách? Câu trả lời là "tất nhiên"! Bởi vì tiếp theo đó thì tiếng gió thổi vù vù vang lên, hơn mười bóng người lao ra từ các phương vị khác nhau, có người thì phóng qua cửa sổ, có người từ cửa chính mà lao ra, mà cũng có người nhảy lên nóc nhà mà đứng (tất nhiên là phải phá vỡ nóc nhà mà ra), rồi cũng có người từ dưới đất mà phóng lên, và cũng có người từ lỗ thủng trên vách vừa rồi mà nhảy ra, vv....tất cả những người đó vừa phóng ra ngoài thì trên tay đã lăm lăm trường kiếm. Nhất thời trong hậu viện liền có kiếm quang lập lòe, chói mắt vô cùng.

- Na Trát Văn Tây!

Người đứng trên nóc nhà thốt với giọng hơi run run:
- Ta chờ....ngươi đã lâu rồi!

Lưu Sâm cười nhạt:
- Thủ lĩnh tiên sinh, ngươi lạnh lắm à? Sao thanh âm lại run như thế?

Thủ lĩnh không thể không run, bởi vì lúc này trong lòng y đang mắng tổ tông mười tám đời của cấp trên của mình. Bởi lẽ y đã báo cáo tình hình cho cấp trên, nhưng cấp trên vẫn không có hành động gì. Bây giờ thì được rồi, địch nhân đã tới trước cửa, chỉ đi sai một bước thì sẽ là âm dương cách biệt ngay!

Lưu Sâm chỉ xung quanh một vòng rồi hỏi:
- Các ngươi cũng lạnh lắm ư? Tại sao kiếm quang lại run rẩy như thế?

Thanh âm của hắn đầy vẻ châm chọc!

- Giết!

Đó là thanh âm đang cố trấn tĩnh của thủ lĩnh. Tuy thanh âm của y có áp lực, nhưng vẫn âm trầm và sung mãn.

Lưu Sâm cười lớn, nói:
- Được, để ta nghe lời ngươi một chuyến!

Dứt lời, hắn liền vung tay lên, thế là Phong kiếm liền vô thanh vô tức tung bay đầy trời: "Giết!"

Hơn mươi cao thủ của Thánh Cảnh đang còn lơ lửng ở trong không trung lập tức bị chém thành hai khúc, ngay cả kiếm ở trong tay chúng khi bị rơi xuống đất cũng vẫn còn mang theo kiếm quang, bầu trời đêm trở nên rất mỹ lệ và lãng mạn, nhưng lại mang đầy sát khí!

- Tập trung!

Thủ lĩnh gầm to một tiếng, thanh âm truyền đi khắp nơi trong thành:
- Phải tiêu diệt cho bằng được....Na Trát Văn Tây!

Thế là tiếng kêu chém giết hầu nhu cùng vang lên một lượt. Toàn thành tựa như sôi lên sùng sục, các bóng u linh ở khắp nơi trên đường phố đều đổ xô về phía đại công phủ. Giữa đêm khuya mà tập trung nhân lực tất nhiên sẽ có đại sự phát sinh. Và việc đang xảy ra lúc này chính là đại sự rồi. Chỉ cần có cái tên Na Trát Văn Tây kia thì cũng đã biến sự việc này thành đại sự quan trọng hàng đầu rồi!

Lưu Sâm cất tiếng cười lớn:
- Đa tạ thủ lĩnh các hạ, tập trung để giết, thật là thống khoái!

Tiếng cười mờ mịt vô tung, thân hình của hắn đã hoàn toàn hóa thành hư ảnh, khắp hậu viện đều là kiếm quang loạn xạ, máu tươi phun ra như suối, mạng người biến thành rơm rác. Dưới tốc độ cực hạn của Lưu Sâm, các binh sĩ của Thánh Cảnh không thể nào nhìn rõ được thân ảnh của hắn thì còn nói gì tới tấn công. Với các cao thủ từ bậc kiếm thánh trở lên thì miễn cưỡng có thể nhìn ra bóng dáng của hắn, nhưng còn lâu mới có thể tấn công hữu hiệu được. Mỗi khi chúng vừa xuất kiếm thì bóng địch nhân lại đã biến mất, kiếm quang lia tới đâu thì chỉ thấy được những khuôn mặt hoảng loạn của đồng bạn mà thôi.

Thủ lĩnh thấy vậy thì phát hoảng! Một thân ảnh phóng lên không trung hô:
- Thủ lĩnh, không nên làm vậy....

Tất nhiên là không thể làm vậy, bởi vì dù có kéo đến đông người, nhưng thực lực đều thấp kém thì cũng uổng phí mà thôi. Vì vậy mà thủ lĩnh lại hô lên:
- Phân tán!

Vừa dứt lời, bên tai y chợt có tiếng nói vang lên:
- Ba hồi tập trung, ba hồi phân tán, vậy ngươi muốn bọn họ phải làm sao hả?

Thủ lĩnh nghe vậy thì đại kinh thất sắc. Thanh âm đó truyền đến từ không trung, thế là y liền đâm kiếm vào nơi vừa phát ra thanh âm đó, nhưng tất nhiên ở đó chẳng có ai cả. Tiếp theo thì y chỉ thấy cổ mình lạnh ngắt, rồi một cơn đau nhói lên, sau đó thì y lại ngã lăn xuống đất.

Phó thủ là một kẻ thấp lùn, y vội vàng giậm gãy chỗ đang đứng để mình rơi xuống đất. Bỗng nhiên ở bên ngoài vang lên tiếng hô của thủ lĩnh:
- Toàn bộ tập trung lại!

Úy, thủ lĩnh vẫn chưa chết? Nhưng sao lại thay đổi chủ ý? Phó thủ không có thời gian để suy nghĩ nhiều, y vội vã chạy ra khỏi phòng khách để hưởng ứng hiệu lệnh triệu tập của thủ lĩnh. Khi chân của y vừa đặt ra ngoài hậu viện thì một bóng người lướt ngang qua y, đồng thời thốt lên một câu:
- Thanh Âm ma pháp của ta cũng tạm được đấy chứ?

Phó thủ vừa nghe xong thì ngã quỵ xuống đất. Y kinh ngạc nhìn hạ thân của mình, nó dường như đã hoàn toàn lìa khỏi nửa thân trên rồi vậy. Thanh Âm ma pháp? Cái gì gọi là Thanh Âm ma pháp chứ? Y không biết!

Toàn trường đúng là một cuộc diện hỗn loạn vô cùng, các binh sĩ ở bên ngoài thì liều mạng xông vào trong, bởi vì thủ lĩnh đã hạ lệnh triệu tập, mà mệnh lệnh đó càng lúc càng nghiêm khắc hơn. Những ai vừa tiến vào hậu viện thì lập tức bị cuốn vào cuộc diện hỗn loạn ngay. Càng về sau, mỗi khi các binh sĩ ở bên ngoài xông vào trong, ai nấy cũng đều phải đề phòng dưới chân, bởi vì ở dưới đất đều là thi thể, chỉ cần bước đi một bước thì cũng đều sẽ đạp lên vũng máu cho coi!

Có vài tên đại kiếm thánh dừng lại, bởi vì trong cuộc diện hỗn loạn như thế, chúng vốn không thể phân rõ địch nhân ở phương nào, mà binh sĩ ở bên cạnh mình thì đang nhanh chóng giảm đi rất nhiều. Trong khi đó, mệnh lệnh của thủ lĩnh vẫn phát ra từ bốn phương tám hướng. Rốt cuộc một gã đại kiếm thánh chợt cảnh giác, hô:
- Đây là quỷ kế của địch nhân! Thủ lĩnh đã....

Lời chưa dứt thì một cơn gió xoáy chợt bắn trúng lên trán gã. Thế là tên đại kiếm thánh này liền bị chết ngay tại đương trường. Tiếp theo đó thì thanh âm của thủ lĩnh lại vang lên:
- Bản nhân đã có biện pháp! Tất cả binh sĩ của Thánh Cảnh đều tiến vào trong, còn người của đại lục thì tránh ra xa!

Thủ lĩnh đã có biện pháp? Vậy tốt quá! Các binh sĩ Thánh Cảnh lập tức ồ ạt tiến vào, còn người của đại lục thì lui ra sau. Trong hậu viện vẫn náo nhiệt như thế, tuy rằng nhân số đã được khống chế hữu hiệu, nhưng trình độ kịch liệt lại còn mạnh hơn vài phần. Tiếng chém giết vang lên không ngớt và lan đi khắp toàn thành, mãi cho đến hai giờ sau thì mới từ từ lắng xuống dần. Tên đại kiếm thánh sau cùng ôm lấy vết thương dài tới mấy tấc ở trước ngực, rồi uất ức nhìn vào một góc tối ở trong hậu viện mà gầm lên:
- Thủ lĩnh....ngươi nhất định phải chôn vùi tính mạng của toàn bộ binh sĩ trong thành Ngọc Lan này sao?

Thanh âm của gã mang hận ý vô cùng vô tận. Đêm nay chúng đã bị thảm bại rất thê thảm. Tất cả chỉ vì mệnh lệnh thiếu sáng suốt của thủ lĩnh. Nếu phân tán lực lượng, chí ít thì vẫn có thể bảo toàn được chín phần binh sĩ, sau đó mới tìm nhược điểm của đối phương mà tấn công. Còn như cứ phải chém giết lung tung trong trận thế hỗn loạn này, điều đó đã khiến cho gần một ngàn binh sĩ trong thành bị tiêu diệt trong một mẻ lưới. Gã không phục. Dù cho sắp chết đến nơi, gã vẫn không phục!

Trong góc tối đó chợt có tiếng cười truyền đến:
- Ta chính là muốn chôn vùi tính mạng của các ngươi tại đây!

Rõ ràng đây là thanh âm của Na Trát Văn Tây. Tiếp theo thì hắn chậm rãi bước ra, tất nhiên không phải từ phương vị vừa phát ra thanh âm lúc nãy, mà là ngay ở sau lưng gã đại kiếm thánh nọ. Hắn nói tiếp:
- Đây chính là diệu dụng của ma pháp. Các ngươi vốn không hiểu rõ về kiếm, lẽ tất nhiên lại càng không hiểu tí gì về ma pháp rồi!

Đại kiếm thánh rên lên một tiếng. Ma pháp! Thì ra chỉ là ma pháp!

"Oành" một tiếng lớn vang lên. Sóng xung kích từ nơi gã ngã xuống lập tức bắn ra bốn phía. Toàn bộ đại công phủ giống như là bị một trận nổ lớn làm nổ tung tất cả, tường viện bị nổ tan thành tro bụi, tòa mộc lâu đại công phủ cao lớn đồ sộ cũng ầm ầm đổ xuống. Nó biến thành rất nhiều mảnh gỗ và bắn ra khắp bốn phía như những mũi mộc kiếm vậy. Toàn thể khung cảnh ở đây đều bị nổ tung tất cả. Đó chính là uy lực của việc đại kiếm thánh tự nổ!

Các đại lục binh sĩ ở bên ngoài cũng bị tai bay vạ gió, hết lớp này lại tới lớp khác đổ xuống. Họ không ngờ trường chiến đấu ác liệt đã kết thúc rồi mà vẫn còn tai ương ập tới cho họ. Vậy còn Lưu Sâm thì sao? Rõ ràng hắn đã đại công cáo thành, vậy chẳng lẽ cái bệnh dương dương đắc ý, phải kể lể dông dài cho đối phương biết vẫn chưa thay đổi được sao?

Chỉ thấy Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Biện pháp này tốt thật! Có thể thu thập tàn cuộc nhanh chóng như thế. Có lẽ mai mốt ta phải sử dụng thêm mới được, lưu lại một tên đại kiếm thánh sau cùng để thanh lý chiến trường!

Nói xong, hắn lại cất tràng cười ha hả. Cùng lúc đó, toàn thân hắn liền bốc lên cao, trông như quân vương trong đêm tối vậy!

Các binh sĩ ở bên dưới thấy vậy thì đều biến sắc.

- Lực lượng của Thánh Cảnh ở trong thành Ngọc Lan đã được diệt trừ, các vị còn muốn đi theo Thánh Cảnh nữa chăng?

Thanh âm của Lưu Sâm truyền đi khắp toàn thành:
- Nếu như các vị còn muốn đi theo Thánh Cảnh mà chà đạp quê hương của mình, làm hại đồng loại của mình, vậy thì sau này chúng ta sẽ còn gặp lại tại Lạc Tang thành!

Mấy ngàn người đều run rẩy không dám thốt lời nào, mà sắc mặt của ai nấy cũng đều xám như tro tàn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.