Tà Vương Mị Hậu: Triệu Hồi Sư Xinh Đẹp

Chương 17: Mưu kế xuất cung




Về?

“Chiêu nhi đâu?” Đoan phi hoang mang hỏi.

Gã thái giám cung kính cười, đáp: “Bẩm nương nương, Điện hạ và Hoàng thượng cùng tiễn Công chúa ra ngoài thành, lâu thì chừng một, hai canh gờ nữa là quay lại, xin nương nương hãy an tâm về cung chờ đợi.”

Đoan phi không khỏi cả kinh, Kiền nhi bước tới dìu nàng nói: “Nương nương nhiễm phong hàn còn chưa khỏi hẳn, cứ nên về cung trước đi thôi. Điện hạ và Hoàng thượng ở cùng một chỗ, sẽ không có chuyện gì đâu.” Khuôn mặt thị nữ tràn ngập nét cười, Đoan phi nghe xong, trên khuôn mặt yếu ớt cũng có nét cười thoáng qua. Chiêu Nhi và Hoàng thượng ở cùng một chỗ, đây không phải là điều mà nàng vẫn luôn mong muốn sao? Giờ đây, tuy là tiễn Đại trưởng công chúa ra ngoài thành, nhưng nàng cũng mong cha con họ có thể ở cạnh nhau nhiều một chút. Nghĩ tới đây, trên khuôn mặt Đoan phi tan hết vẻ lo âu, chỉ còn lại nét cười ngạo nghễ. Chỉ cần Hoàng thượng thích Chiêu nhi, sau này, dù không có Đại trưởng công chúa , mẹ con nàng vẫn có thể đường may nhẹ bước, phú quý cả đời.

Chiêu nhi thấy không có ai đến bế mình xuống xe nữa liền yên tâm, bàn tay giữ áo Lệnh Viên cũng buông lỏng. Lệnh Viên mỉm cười, nghoảnh đầu qua, đưa tay vén rèm xe, nhìn ra bên ngoài. Bên tai bỗng vang lên gióng nói hờ hững của Thế Huyền: “Cho dù hắn có tới, cô cô cũng không nhìn thấy được đâu. Đại trưởng công chúa xuất giá, trẫm đã nghiêm cấm kẻ không phận sự ra vào, hắn không quan không tước, không thể tới gần.”

Lệnh Viên thoáng ngẩn người, sau đó liền khẽ cười mình hồ đồ. Trong tình huống này, tất nhiên Bùi Vô Song không thể xuất hiện. Nàng lại nhìn về phía Thế Huyền: “Sao Hoàng thượng biết ta đang tìm hắn?”

Y phì cười một tiếng, nói: “Khắp Thịnh Kinh này, hiện giờ còn có mấy người có thể khiến cô cô ghi nhớ không quên chứ? Chẳng lẽ là trẫm đã nhầm hay sao, cô cô?” Hai chữ cuối cùng đó hắn hơi nhấn mạnh, dường như còn là để nhắc nhở bản thân về mối quan hệ giữa mình và nữ tử trước mặt.

Lệnh Viên không phát hiện ra vẻ dị thường nơi đáy mắt y, mím môi cười nói như thừa nhận. Nghĩ lại, bây giờ nàng đi rồi, Bùi Vô Song chắc sẽ quay về Khương Châu, nơi đó dù sao cũng là nhà của hắn, hắn còn có phụ thân, có tỷ tỷ, có muội muội, bọn họ đều là người thân của hắn. Nghĩ vậy, nàng lại mỉm cười yên tâm.

Chiêu nhi ban đầu còn kéo tay Lệnh Viên đòi nàng nói chuyện với nó, về sau mệt rồi, bèn tựa vào người Lệnh Viên mà ngủ gật. Lệnh Viên bế nó, khẽ vuốt ve bờ lưng nó như một người mẹ hiền. Thế Huyền nhìn chăm chú, có lẽ trong tương lại không xa, nàng cũng sẽ có đứa con của mình, nàng sẽ yêu thương đứa bé đó giống như yêu thương Chiêu nhi, đứa bé con của nàng và Dận vương ...

Vết thương nơi lòng bàn tay truyền tới một tia đau đớn khiến y không kìm được phải cau mày.

“Sao vậy?” Lệnh Viên quan tâm hỏi.

Y hơi cúi đầu, thản nhiên đáp: “Không có gì.” Y chẳng qua là ghen tị thôi, đường đường là Hoàng đế Bắc Hán lại ghen tị với một vị vương gia nước khác. Trong lòng Thế Huyền thầm cười gượng gạo, không ngờ Dận vương lại có thể có được nhiều thứ mà y không bao giờ có được, đó là tri kỷ, là hồng nhan.

Lệnh Viên nhìn y đang cúi đầu, lại nhìn Chiêu nhi đã ngủ say trong lòng mình, cuối cùng hạ quyết tâm, nói: “Tiễn thêm vài dặm nữa là được rồi, Hoàng thượng và Chiêu nhi không nên rời khỏi hoàng thành quá xa.”

Y không cự tuyệt, khẽ ‘ừm’ một tiếng.

Tiễn người ngàn dặm rồi cũng đến lúc phải biệt ly, y hiểu.

Lệnh Viên nhìn y, định dặn dò thêm vài câu, nhưng muôn lời muốn nói sau khoảng khắc như đã tan đi hết. Chăm chú nhìn người trước mặt, nàng chẳng thể thốt ra được tiếng nào.

Bên ngoài nổi gió, khiến tấm rèm xe lất phất bay. Mặt trời rạng rỡ đã bị tầng mây che khuất, nhưng sắc trời cũng không tối, chỉ hơi lạnh. Thế Huyền lại nhẹ nhàng hỏi: “Ngoài Anh Tịnh , cô cô còn muốn đưa ai tới Nam Việt nữa không ?”

Lệnh Viên khẽ lắc đầu. Lần này đi Nam Việt hòa thân, nàng là Công chúa Bắc Hán, quả thực không tiện mang theo quá nhiều người. Hơn nữa, cuộc tranh đoạt ngôi thái tử ở Nam Việt ảnh hưởng rất rộng, người nàng mang theo từ Bắc Hán khó tránh khỏi bị cuốn vào, bớt được người nào thì tốt người ấy. Nếu không phải Công chúa hòa thân nhất định phải có nữ quan theo hầu, thì nàng cũng không muốn đưa Anh Tịnh đi cùng.

Thế Huyền khẽ gật đầu, một lát sau mới nói tiếp: “Sau khi Dương Ngự Thừa đưa cô cô đến biên giới hai nước, Thế tử Nam Việt sẽ hộ tống cô cô trên quãng đường còn lại. Nếu có chuyện gì, cô cô cứ nói với y, trẫm sợ sẽ có kẻ thừa dịp này lén trà trộn vào trong đội ngũ rước dâu.”

Y cẩn thận dặn dò, gióng nói thoảng vẻ mệt mỏi lọt vào tau Lệnh Viên khiến nàng bất giác cảm thấy có đôi phần giá lạnh. Y không biết chuyện của nàng và Doãn Duật, cho nên mới một câu Thế tử, hai câu Thế tử như thế, chẳng hề né tránh.

Lệnh Viên khẽ cười tự giễu, đêm đó y giữ tay áo nàng lại và hỏi: “Đã từng yêu phò mã chưa? Đã từng yêu Bùi Vô Song chưa?”

Bùi Vô Song ít nhiều cũng khiến nàng động lòng, nhưng nàng và y khó có thể vượt qua sự ngăn cách của chiếc nón có mạng che mặt kia. Phò mã là người mà cả đời này nàng mang ơn nhất, có điều đã chẳng thể báo đáp nữa rồi. Chỉ có duy nhất Doãn Duật, đó mới là nam tử nàng chôn sâu tận đáy lòng. Lời hứa bên bờ suối cùng chiếc khăn tay đã khiến nàng dốc hết chân tình, dù hồng nhan hóa thành xương tráng, trong lòng nàng cũng chỉ có mình y.

Đội nghi trượng rầm rộ, oại nghiêm cuối cùng cũng đã dừng lại tại tòa Thập Lý đình cách hoàng thành mười dặm.

Bên ngoài, Trung thường thị Vương Đức Hỷ vội vàng xua tay bào nhũ mẫu bước tới bế Điện hạ xuống. Theo kế hoạch, Hoàng thượng chỉ tiễn đến cổng thành, bây giờ lại cứ tiễn mãi, tiễn mãi, Vương Đức Hỷ chỉ sợ đến giây phút cuối cùng Hoàng thượng lại đòi thay đổi một lần nữa.

Lúc này Chiêu nhi vẫn ngủ say, Lệnh Viên mới hơi cử động đã thất Thế Huyền đứng dậy, khom người đón lấy đứa bé trong lòng nàng. Nhũ mẫu cẩn thận vén bức rèm, nhìn thấy cảnh này, không khỏi kinh ngạc, cũng không dám bước vào. Vương Đức Hỷ vốn định trách mắng, nhưng khi bước tới, nhìn thấy tình cảnh này cũng đành ngậm miệng.

Lệnh Viên đưa mắt nhìn Thế Huyền, đây là lần đầu tiên y bế trẻ con, lại cố ý làm ra vẻ hết sức quen thuộc, đôi tay lúng túng không biết nên bế thế nào. May mà đêm qua Chiêu nhi nghe nói hoàng cô tổ mẫu sắp phải đi, cho nên ngủ không ngon, lúc này đang rất buồn ngủ, dù đổi người khác bế nó cũng không tỉnh lại. Ngửi thấy mùi long tiên hương thoang thoảng trên cơ thể Thế Huyền, nó liền rúc khuôn mặt nhỏ xíu vào lòng y, ngủ tiếp. Lệnh Viên nhìn bộ dạng lúng túng của Thế Huyền mà không khỏi cảm thấy tức cười, bèn đứng dậy, giúp y điều chỉnh tư thế. Thế Huyền dường như không muốn ở lại nơi này thêm chút nào nữa, hoang mang bế Chiêu nhi định bước xuống xe.

Nhũ mẫu và Trung thường thị đều vô cùng kinh ngạc, không biết nên đưa tay ra đỡ y hay phải làm thế nào mới đúng.

Bộ long bào luộm thuộm đã che mất chiếc ghế nhỏ trước mặt, khi Thế Huyền bước xuống xe thì giẫm phải mép của chiếc ghế. Thấy y đứng không vững, đám người xung quanh hoang mang định chạy tới đỡ, nhưng chợt có một đôi tay đưa tới từ phía sau bức rèm, đỡ lấy y. Thế Huyền theo bản năng đưa một cánh tay giữ lấy ống tay áo rộng màu đỏ trước mặt, dường như đây là cọng rơm cứu mạng duy nhất của y lúc này.

Cặp mắt đen láy hơi ngước lên, bắt gặp ánh mắt mang theo ý cười của Lệnh Viên, nàng nói với giọng có đôi phần quở trách: “Sau này nhớ lag không được lỗ mãng như vậy nữa.”

Nhũ mẫu đi tới, cẩn thận đón Chiêu nhi từ trong lòng y. Thấy Hoàng thượng không nói gì, nhũ mẫu lại nhìn về phía Trung thường thị. Trung thường thị phất tay một cái, nhũ mậu vội vàng lui đi.

Thế Huyền vẫn nắm tay áo Lệnh Viên không chịu buông, chính là bàn tay bị mảnh sứ cứa bị thương đó. Lệnh Viên lo lắng nói: “Hoàng thượng ...”

“Chuyến này cô cô đi Nam Việt, việc gì cũng phải cẩn thận, trấm chỉ mong cô cô được bình an.” Y nhẹ nhàng ngắt lời nàng, ánh mắt sáng nhìn nàng không chớp.

Lệnh Viên mỉm cười tỏ vẻ hiểu ý, thấp giọng nói: “Hoàng thượng bình an, ta mới có thể bình an được.” Nàng đi Nam Việt hòa thân, bất kể Dận vương có thích nàng hay không thì cũng sẽ vô cùng khách sáo với nàng, bởi y là đồng minh của Thế Huyền. Hai người bọn họ không thể thiếu nhau.

Trong lúc nói chuyện, nàng đã lẳng lặng buông tay y ra, nhưng y thì vẫn chưa buông. Đám ngự tiền thị vệ, cấm vệ quân cùng với cung nữ, thái giám xung quanh đều đang đứng nhìn, Lệnh Viên không kìm được giơ tay áo lên che chắn, cánh tay còn lại định gỡ tay y ra, nhưng không ngờ y lại dùng sức, giữ chặt tay áo nàng không chịu buông. Dường như vì được Lệnh Viên dùng tay áo che chắn, y lại chẳng kiêng dè gì. Lệnh Viên hoang mang ngước lên, thấy bên khóe môi y là một nét cười thê thiết, trong cặp mắt tràn ngập nỗi u buồn...

Cũng chỉ có nàng mới chịu che dấu giúp y... Y đến Mặc Lan biệt viện, nàng lo liệu chu toàn giúp y; y hôn nàng trong tẩm điện, nàng giấu giếm giúp y; bây giờ y không nỡ buông tay, nàng lại che chắn giúp y...

Sau này thì sao? Sau này còn ai một lòng một dạ đối xử với y như vậy?

Thế Huyền thực sự không nỡ buông tay, sợ vừa buông tay, cả đời sẽ không còn cơ hội. Nhưng nếu không buông, nàng có thể giúp y che chắn được bao lâu?

Lệnh Viên bị y kéo như vậy, cảnh tượng trước mắt nhất thời trở nên mơ hồ. Nàng hít một hơi thật sâu, cố kìm nước mắt, nuốt hết nỗi niềm không nỡ vào lòng, khẽ quát: “Thế Huyền , buông tay.”

Nơi đáy mắt y thoáng qua một nỗi bi thương, nhưng lại đột nhiên bật cười, lặng lẽ nhìn nàng nói: “Trẫm sẽ lập Chiêu nhi làm thái tử.”

Câu nói này y đã giấu giếm trong lòng rất lâu rồi, lúc nàng sắp đi, cuối cùng y cũng quyết định nói ra. Trước đây, y chỉ phản cảm với việc Thái hoàng thái hậu quyết định thay mình cho nên mới phản kháng, còn bây giờ, y chỉ mong nàng có thể yên tâm ra đi, không còn điều gì vướng bận.

Lệnh Viên thầm kinh ngạc, ánh mắt nhìn về ngự giá phía sau theo bản năng, ở đó nhũ mẫu đang bế Chiêu nhi chờ đợi. Thằng bé vẫn đang ngủ say, tuy ở xa nhưng nàng cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng mịm, hồng hào của nó. Nàng ngẩn ngơ nhìn hồi lâu, người đang bế Chiêu nhi cũng ngước mắt nhìn nàng. Nụ cười hiền hòa như hoa lan, ánh mắt nghiêm nghị nhưng thiếu phần nhạy bén, rõ ràng là khuôn mặt của Đoan phi. Lệnh Viên nhìn đối phương từ xa, nhìn mãi, nhìn mãi, bỗng thấy từ trong mũi, trong miệng Đoan phi có một dòng máu chậm rãi chảy ra, từng giọt, từng giọt nhỏ xuống khuôn mặt trắng nõn của Chiêu nhi...

Đầu ngón tay của Lệnh Viên hơi run rẩy.

“Trẫm sẽ lập nó làm thái tử.” Thế Huyền lập lại một lần nữa, dường như còn sợ nàng chưa nghe rõ.

“Thế...” Lệnh Viên mấp máy môi một cách khó khăn, bàn tay đang giữ chặt tay áo nàng đột nhiên buông lỏng, hai chữ ‘Thế Huyền’ còn chưa kịp nói xong, y đã quay người rời đi. Bước chân y rất nhanh, như đang trốn chạy.

Sau khi gọi mấy tiếng vẫn không thấy Thế Huyền trả lời, Trung thường thị Vương Đức Hỷ bèn cung kính hành lễ với Lệnh Viên, chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị nàng gọi lại: “Vương đại nhân, bản cung giao Hoàng thượng cho ngài đấy.”

Trung thường thị khẽ gật đầu đáp: “Công chúa yên tâm, no tài nhất định sẽ chăm sóc Hoàng thượng thật tốt.” Sau đó, lão xoay người đuổi theo Thiếu đế.

Lệnh Viên nhìn chăm chú, trong khoảng khắc vừa rồi, trong lòng nàng thoáng qua một chứ - giết.

Giết Đoan phi.

Nhưng giờ đây, nàng đã ở cách hoàng thành rất xa, Trần Miêu lại không ở bên cạnh, Thế Huyền thì không biết chuyện này, rốt cuộc nàng cũng không nói ra.

Anh Tịnh đi tới gần, thấy ánh mắt Lệnh Viên lơ đễnh, thị không kìm được, nhỏ giọng hỏi: “Công chúa , vừa rồi Hoàng thượng đứng bên cạnh xe phượng nói gì với người vậy?” Thị đứng ở xa, chỉ thấy Hoàng thượng đứng bên cạnh xe phượng của Công chúa rất lâu, nhưng không biết hai người họ rốt cuộc đã nói những gì, nên cảm thấy rất tò mò.

Lệnh Viên không trả lời, chỉ khẽ thở dài một tiếng rồi quay người trở vào xe.

Vương Đức Hỷ cẩn thận đỡ Thế Huyền lên ngự giá, y lại truyền Dương Ngự Thừa tới. Ánh mắt không còn nhìn về phía xe phượng nữa, y chỉ thấp giọng dặn dò: “Nhất định phải đưa Công chúa tới nơi bình an.”

Dương Ngự Thừa vội cúi đầu nói: “Thần nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”

“Rất tốt.” Thế Huyền cười hờ hững: “Vương Đức Hỷ , về cung.”

“Về cung...” Trung thường thị hô vang một tiếng, trái tim lão vốn lửng lơ suốt dọc đường, lúc này mới có thể trở về vị trí cũ.

Đội ngũ cấm vệ quân và ngự tiền thị vệ tiền hô hậu ủng theo sau ngự giá rời đi. Lệnh Viên vén rèm xe lên nhìn, đội ngũ đó càng lúc càng xa, cuối cùng chỉ còn lại hai cây lọng là vẫn sừng sững trong gió.

“Công chúa , nên khởi hành rồi.” Giọng nói của Dương Ngự Thừa vọng vào từ ngoài xe.

Lệnh Viên tỉnh táo trở lại, lặng lẽ buông rèm, khẽ gật đầu nói: “Khởi hành.”

Anh Tịnh ngồi bên cạnh nàng. Thị vốn là người nói nhiều, bởi trước đó Hoàng thượng và Công chúa ngồi cùng một xe, cho nên thị không tiện đi vào, bây giờ Hoàng thượng đã rời đi, cổ họng Anh Tịnh cuối cùng cũng được thông rồi. Có điều, nói ra kể cũng tức cười, trên khuôn mặt thị vốn ngập tràn vui vẻ, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng lời nói đến đầu lưỡi lại không thốt ra được. Là bởi lưu luyến, không nỡ rời xa nơi này ư?

Gió thổi làm rèm xe khẽ bay lên, Anh Tịnh đưa mắt nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy cảnh đẹp ven đường, đó là một rừng cây xanh biếc, thảm cỏ xanh rờn, khắp nơi đều ngợp giữa màu xanh. Anh Tịnh dường như lại nhìn thấy Dương phủ ngày hôm đó, cũng ngập tràn màu xanh biếc như bậy giờ. Thị liền dứt khoát vén hẳn rèm xe lên, chợt nhìn thấy Dương Ngự Thừa vận bộ triều phục màu xanh đen, ngồi trên một con tuấn mã cao lớn, theo sát bên xe phượng. Anh Tịnh không kìm được, thầm thở dài một tiếng, Dương đại nhân cũng là người tốt, chỉ là hữu duyên vô phận với Công chúa mà thôi.

Không có người nào kéo nàng nữa, ống tay áo rộng theo gió tung bay. Trong mơ hồ, dường như nàng lại nhìn thấy Thế Huyền khi nhất quyết kéo tay áo mình, vẻ mặt lưu luyến, không nớ rời xa. Lệnh Viên khẽ mỉm cười, Chiêu nhi là người thân thật sự của y, Thế Huyền sẽ không còn cô đơn nữa.

Đang lúc mơ màng, Anh Tịnh bỗng nghe Đại trưởng công chúa cất tiếng cười, bèn ngoảnh đầu nhìn qua, thấy Lệnh Viên quả thực đang cười. Trong nụ cười diễm lệ ấy là vẻ yên tâm, khiến Anh Tịnh nhìn mà thầm cẩm thấy vui mừng. Thị khẽ gọi một tiếng ‘Công chúa’, rồi trở lại ngồi bên cạnh Lệnh Viên, thấy ống tay áo rộng của nàng thấp thoáng có nếp nhăn, thị bèn khom người xuống định vuốt phẳng.

Giữa mảng màu đỏ tươi ấy ẩn dấu một màu đỏ sậm khiến Anh Tịnh không khỏi cả kinh: “Công chúa , đây là...”

Lệnh Viên nhìn theo ánh mắt thị nữ, trên ống tay áo, một mảng máu khô đỏ sậm có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Công chúa bị thương sao?” Khuôn mặt Anh Tịnh trở nên trắng bệch, vội vàng vén tay áo Lệnh Viên lên để kiểm tra.

Đại trưởng công chúa để mặc cho thị kiểm tra, lặng lẽ nhìn ống tay áo đã bị lảm bẩn của mình.

Rốt cuộc y đã kéo nàng mạnh đến thế nào, đến nỗi vết thương đã khép miệng kia lại nứt ra. Cái gì mà chỉ là một vét thương rất nhẹ thôi, Thế Huyền thực sự đã gạt nàng.

Anh Tịnh thấy nàng không nói gì, định cất tiếng hỏi, chợt thấy nữ tử trước mặt quay người qua, đưa tay vén rèm cửa sổ xe. Dưới ánh mặt trời rạng rỡ, những chiếc bánh xe lộc cộc lăn đi cuốn theo một mảng bụi đất mịt mù. Phía đằng xa đã không còn nhìn thấy đội ngũ hộ tống xa giá rầm rộ, dưới bầu trời trong xanh chỉ có non sông tươi đẹp của Bắc Hán.

“Công chúa ... sao vậy?” Anh Tịnh thấy nàng lại chậm rãi buông rèm, không kìm được cau mày hỏi.

Lệnh Viên bật cười, nàng đâu phải không hiểu y, chẳng qua là y không quen thể hiện sự yếu đuối của mình trước mặt người khác. Chỉ cần y còn sống, dù có bị thương thì cũng sẽ khỏi thôi.

Đêm đã về khuya, trong làn gió ấm tỏa ra chút lạnh lẽo. Ánh sáng từ ngọn đèn lồng chiếu lên bóng dáng tha thướt của nữ tử, phía bên cạnh, một cung nữ thấp giọng nói: “Nương nương, trời mưa rồi, có nên về cung không ?”

Dương phi không nói gì, cất bước đi thẳng vào điện Tuyên Thất, đúng lúc nhìn thấy một cung nữ ngự thị bưng chậu nước ra, bên trong là một miếng vải thấm đẫm máu, khiến người ta nhìn mà ghê rợn. Dương phi kinh hãi, vội vàng chạy vào trong phòng. Thiếu đế đang ngồi ung dung cạnh bàn, cánh tay bị thương đã được đắp thuốc và băng bó bằng một miếng vải mới. Y ngước mắt nhìn nàng, hơi cau mày hỏi: “Có chuyện gì?”

Dương phi thoáng ngẩn người rồi vội vã trả lời: “Thần thiếp nghe nói Hoàng thượng tiễn Công chúa ra ngoài thành, sao lại đi lâu như vậy?”

Y khẽ bật cười, giọng nói cũng trở nên hòa nhã hơn: “Lâu đến mấy thì cũng phải đã trở về rồi sao? Nàng còn lo gì...”

Tất nhiên là nàng ta lo lắng, còn sợ hãi nữa. Suốt mấy đêm liền không ngủ, Đại trưởng công chúa cuối cùng cũng đi rồi, hiệp ước giữa bọn họ...

Dương phi thấp thỏm không yên, nhưng nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi của Thiếu đế, bèn chuyển sang chuyện khác: “Hoàng thượng đã bận rộn cả ngày rồi, người nên nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn có buổi thiết triều sớm.” Giọng nói của nữ tử rất dịu dàng, dường như đã trở lại là Dương phi hiền hậu trước kia. Ánh mắt chẳng khác nào làn nước mùa xuân, Thiếu đế ung dung cười khẽ, như thể người ở cung Thịnh Diên ngày xưa chưa từng rời đi.

Suốt mấy ngày, Thiếu đế đều chuyên cần việc triều chính, rất ít khi đặt chân đến hậu cung.

Thẩm chiêu nghi ở cung Tĩnh Khang chợt nổi một cơn lôi đình khó hiểu, ngay đến bộ bình hoa quý mà Thiếu đế ban thưởng cũng đập vỡ mấy cái.

Sau mấy hôm theo Thiếu đế đi tiễn Đại trưởng công chúa , bệnh phong hàn của Đoan phi ngày càng nặng, đã mấy ngày liền không ra khỏi điện.

Đang độ chiều tà, ánh dương hiu hắt, từ cung Chung Trữ có tin tức truyền ra, nói là bệnh điên của Thôi thái hậu lại tái phát. Thiếu đế vội vàng đi tới, từ xa đã nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Thôi thái hậu: “Đi. Các ngươi đi cả đi. Tất cả ra ngoài hết cho bản cung.”

Mấy gã thái y bị bà ta đuổi ra ngoài, thị nữ Oanh Hoan nhỏ giọng khuyên nhủ, nhưng cũng chẳng ích gì.

Thôi thái hậu nhìn thấy Thiếu đế , sự sợ hãi mới bớt đi phần nào. Thiếu đế phất tay áo một cái, mọi người đều lặng lẽ lui khỏi tẩm cung của Thái hậu. Các thái y đứng dười mái hiên, rì rầm bàn luận. Trung thường thị nhìn qua phía Oanh Hoan, khẽ hỏi: “Bệnh của Thái hậu sao lại tái phát thế?”

Oanh Hoan tỏ ra rất ấm ức, nói: “Nô tì cũng không rõ, rõ ràng buổi chiều vẫn còn rất khỏe mà.”

Sau đó lại nghe Trung thường thị khẽ thở dài, tiếng bàn luận của mấy gã thái y dần nhỏ đi.

Trong phòng, bức rèm châu buông lơi tĩnh lặng, ngọn đèn lưu ly chẳng có động tĩnh gì.

Thế Huyền dắt tay Thôi thái hậu đi tới, ngồi xuống chiếc xạp gấm bên cửa sổ, thấp giọng nói: “Có chuyện gì khiến mấu hậu không vui sao?” Thời gian này, bệnh của Thái hậu rất ít khi phát tác, y quả thực vì có quá nhiều việc nên không rảnh để tới thăm, trong lòng không khỏi cảm thấy áy náy.

Thôi thái hậu đột nhiên nhìn y chăm chú, sau khi ngẩn ngơ hồi lâu, thấy y mỉm cười định nói tiếp, bà ta mới lên tiếng trước: “Hoàng thượng muốn lập con trai của Đoan phi làm thái tử sao?”

Bốn mắt nhìn nhau, trong cặp mắt Thái hậu toát ra một tia sắc bén, còn Thế Huyền lại sửng sốt đến tột cùng.

Trong đầu hiện lên mấy chữ ‘Đoan phi’, ‘thái tử’, chẳng lẽ đến lúc này, y còn có thể không tin ‘Hoàng thượng’ trong lời của mẫu hậu chính là Lưu Trinh y sao?

Ống tay áo thêu hình rồng khẽ chuyển động, y đột nhiên đứng dậy, cặp mắt nhìn đăm đăm vào người trước mặt.

Mẫu hậu của y, mẫu hậu đã bị điên suốt bao năm của y... không ngờ chỉ là giả vờ? Những ngón tay mảnh khảnh hơi run rẩy, run rẩy vì sự kiên nhẫn âm thầm của Thôi thái hậu.

Thôi thái hậu cũng đứng dậy, đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh băng của Thế Huyền, sau đó hỏi chậm rãi từng chữ một: “Hoàng thượng thực sự muốn lập nó làm thái tử ư?”

Mấy ngày nay, khi lên triều, y đã từng đề cập tới chuyện này, muốn thăm dò suy nghĩ của các đại thần. Người thuộc phái Bảo hoàng tất nhiên không cần phải nói, Hoàng thượng nói sao thì là như vậy. Tần tướng quân cũng lên tiếng khen hay, duy có phe của Thụy vương là tiến thoái lướng nan. Chuyện này như một trận quồng phong nổi lên giữa triều đình, tất nhiên cùng truyền đến tận hậu cung. Thực ra y cùng không phải muốn giấu giếm, chỉ là...

“Trẫm còn tưởng năm xưa hoàng tổ mẫu đã ép người phát điên...” Y cất giọng khàn khàn nói.

Nghe y nhắc tới Thái hoàng thái hậu, sắc mặt Thôi thái hậu hơi biến đổi, bà ta cười lạnh lùng nói: “Mẫu hậu không phát điên thì con cho rằng bà ta là người tốt sao? Bà ta và Lệnh Viên ép con như thế, cuối cùng con vẫn thật sự thỏa hiệp ư? Trinh nhi, trức đây con không phải người như thế.”

Không phải người như thế... Y ngẩn ngơ, lẩm bẩm hồi lâu, vậy trước đây y là người như thế nào đây? Người cô cô mà y hận tới tận xương tủy việc gì cũng suy nghĩ cho y, mẫu hậu mà y vốn cho rằng bị ép phát điên thì ra chỉ là giả bộ... Thế nào là thật, thế nào là giả, trái tim y như nghẹn lại, đưa tay đẩy bàn tay của Thôi thái hậu ra.

Người đó đã thay Bắc Hán đi hòa thân rồi, y chỉ cần lập Chiêu nhi làm thái tử, mọi chấp niệm trong lòng có thể xóa tan...

“Trinh nhi...” Thôi thái hậu dường như thấy mình đã quá nôn nóng, vội vàng cất tiếng gọi khẽ.

Thế Huyền hơi ngẩn người, bờ môi trở nên trắng bệch. Suốt mười năm nay, cho dù nằm mơ y cũng thường xuyên nghĩ rằng nếu mẫu hậu không phát điên, y sẽ không phải cô độc một mình. Giờ đây, mẫu hậu quả thực không điên, nhưng sao y lại không vui mừng như trong tưởng tượng?

Thôi thái hậu cẩn thận nắm bàn tay y, giọng nói nghe như tiếng thở dài: “Con hãy còn trẻ, việc gì phải nôn nóng lập thái tử như thế? Dương phi, Tôn chiêu nghi, Vương mĩ nhân, còn có Thẩm chiêu nghi mà con vừa mới lập nữa... Bọn họ có ai mà không muốn sinh hoàng tử cho con? Lệnh Viên đã đi rồi, con việc gì phải chịu sự uy hiếp của cô ta.”

“Cô cô chưa từng uy hiếp trẫm.” Y thấp giọng nói, cặp mắt đen láy nhìn Thôi thái hậu đăm đăm.

Nơi đáy mắt Thôi thái hậu thoáng qua một tia kinh ngạc, lại nghe y cất tiếng hỏi: “Mẫu hậu đề phòng cô cô như vậy sao?” Thà giả bộ điên khùng chứ không chịu choy chút ấm áp, thà coi y là phụ hoàng chứ cũng không chịu gọi tên y lấy một lần, giờ đây, Đại trưởng công chúa vừa mới đi, mẫu hậu đã vội và lừa y tới, chỉ vì muốn gạt bỏ suy nghĩ lập thái tử.

Thỉnh thoảng có bóng của thị vệ đi tuần chiếu lên cửa sổ, Thôi thái hậu tỏ ra vô cùng buồn bã, chậm rãi nói: “Mẫu hậu cũng là vạn bất đắc dĩ mà thôi, thế lực của Thái hoàng thái hậu rất lớn, mẫu hậu chỉ có duy nhất con đường này mới có thể bảo vệ bản thân mình.”

“Vậy bây giờ thì sao?”

Bà ta cười thê thảm nói: “Trong cung vần còn người của thái hoàng thái hậu.”

“Ai?”

“Mẫu hậu không biết, nhưng mẫu hậu biết nhất định vẫn còn.” Nơi đáy mắt Thôi thái hậu thoáng qua tia sợ hãi.

Thế Huyền cười lạnh lùng nói: “Rốt cuộc mẫu hậu sợ cái gì? Trẫm đã là Hoàng đế , chẳng lẽ còn không thể bảo vệ người được sao?”

Trong lòng Thôi thái hậu cảm thấy ấm áp, nhưng ngay sau đó lại bị nỗi buồn bã lấp đầy. Bà ta sợ Thế Huyền sẽ bị làm hại, nếu không vì lần này Lệnh Viên đã đi rồi mà y vẫn muốn lập Hoàng trưởng tử làm thái tử, bà ta sẽ không mạo hiểm để y biết chuyện mình không bị điên. bà ta nhìn y đăm đăm, đưa tay chậm rái vuốt ve khuôn mặt gầy guộc của y. Đã mười năm rồi, đứa con ở gần ngay trước mắt mà bà ta lại không thể đối sử với y như một người mẹ. Thôi thái hậu có vẻ hài lòng, bèn thấp giọng nói: “Mẫu hậu không thích con trai của Đoan phi, mẫu hậu ủng hộ con làm những việc mà con muốn làm. Trinh nhi, con hãy nhớ, từ nay về sau, bọn họ không thể bức ép con được nữa.”

Không thể bức ép y được nữa... Thế Huyền thầm lẩm bẩm, đó vốn là kết quả mà y vẫn mong muốn bấy lâu nay, nhưng giờ đây đã muộn rồi. Y chậm rãi lắc đầu: “Trẫm mệt rồi, không muốn gặp rắc rối thêm nữa.”

Y và Lệnh Viên đấu đã với nhau nhiều năm rồi, đến lúc nàng sắp đi, y mới giật mình phát hiện mình lưu luyến nàng đến nhường nào, có điều tất cả không còn kịp nữa. May mà y còn có mẫu hậu ở bên cạnh, nhưng giờ đây, chẳng lẽ còn phải tiếp tục tranh cãi vì chuyện lập thái tử sao?

Bức màn sa mỏng khẽ bay, bóng dáng của thị nữ Oanh Hoan chậm rãi tới gần. Hoàng thượng rời khỏi cung Chung Trữ đã lâu, mấy thái giám bên ngoài cũng đã lui xuống. Thái hậu thì vẫn ngồi ngẩn ngơ, không nói câu nào. Oanh Hoan bưng một chiếc chén ngọc tới, nhỏ giọng gọi bà ta vài tiếng, sau đó lại lấy hết can đảm hỏi: “Thái hậu, người đã khuyên Hoàng thượng chưa?”

Điều nên khuyên thì đã khuyên rồi, điều nên nói cũng đã nói rồi.

Trái tim Thôi thái hậu như muốn vớ tan, Oanh Hoan bống nghe bà ta cất tiếng cười trầm thấp, trong giọng nói là nỗi chua chát tột cùng: “Ý trời, đây đúng là ý trời mà.”

“Ý trời?” Oanh Hoan ngẩn ngơ nhìn bà ta, đột nhiên thấy Thôi thái hậu phất tay áo, làm chiếc chén ngọc trong tay thị rơi xuống sàn nhà, nước trong chén đổ vào chiếc giày lụa đẹp đẽ kia. Nước vừa mí rót, vẫn còn nóng, nhưng nhìn thần sắc của Thôi thái hậu thì rõ ràng bà ta không biết đau đớn. Oanh Hoan kinh hãi kêu nên một tiếng, ngây ngốc nhìn bà ta. Bao nhiêu năm nay, thị là người duy nhất biết việc Thôi thái hậu giả điên, nhưng giờ đây, thị lại không thể phân biệt được, người đàn bà này rốt cuộc là đang giả điên hay đã điên thật rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.