Ta Từ Tận Thế Bắt Đầu Vô Địch

Chương 25: Thế giới 2: Tu chân (3)




Tử Hữu kinh ngạc như vậy, không phải là không có đạo lý.

Đứng kế bên ký giả của tạp chí địa phương là một nam một nữ. Người nam cao gần 1m9, người nữ cũng khoảng 1m7 hơn. Hai người mặc một thân y phục cao cấp, vóc người khỏe khoắn thon dài, thoạt nhìn giống như người mẫu hay thấy trên tivi.

Người nam mặc một bộ tây trang màu trắng, tây trang bó sát người, tôn lên vòng eo, thoạt nhìn cả người lo lớn cao ngất, mặt mày cũng hết sức tuấn lãng, mày kiếm mắt sắc, ánh mắt bén nhọn, đuôi mắt hơi xếch, mang theo vài phần tà khí.

Mà người nữ kia thì mặc một bộ đầm ngắn màu trắng, thiết kế không tay, để lộ bờ vai thon gọn, xương cốt nhỏ nhắn tinh tế, bộ ngực đẫy đà theo mỗi lần hô hấp cứ như muốn chọc mù mắt người khác. Người nữ có đường nét của một mỹ nữ cổ điển, mặt trái xoan, mày liễu nhàn nhạt, mắt hạnh, thoạt nhìn thì khả ái, nhưng sắc mặt lộ vẻ lạnh lùng, tổng thể nhìn lại liền thấy có phần lãnh đạm cùng thanh lịch.

Hai người này đứng chung một chỗ, không cần nói có bao nhiêu xứng đôi. Trong tay người nữ còn cầm một bó hoa tươi, tóc đen búi gọn, trên đỉnh đầu cài một mảnh vải voan trắng thả dài chạm đất.

“Đây là chụp ảnh cưới?” Tử Hữu há miệng, ngạc nhiên mà quan sát hai người.

Lâm Soái nghiêng đầu nhìn Tử Hữu một cái, nhẫn cười, “Tạp chí người mẫu cái gì cũng có thể chụp, đây chỉ là chụp ảnh quảng cáo cho trang phục cưới mà thôi!”

“À!” Tử Hữu gật gật đầu, cậu còn tưởng rằng hai người này muốn chụp ảnh cưới ở đây nữa chứ. Nếu thật như thế thì cũng có chút sáng tạo đó!

Lương Tiêu mang theo mấy người bọn họ đến trước mặt ký giả, vị ký giả kia mặc một chiếc áo khoác ngắn tay màu be, tóc vuốt nhọn, nhìn thấy bọn họ đến, lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười.

“Lương tiên sinh!” Ký giả kia bắt tay với Lương Tiêu, sau đó quay quan sát bốn người trước mặt mình.

“Đây là….” Những vị mà ký giả nhìn hiển nhiên là người tuấn tú bất phàm, ánh mắt gã nhất nhất quét qua quét lại bốn người, trong lòng thầm than, không hổ là Lương Tiêu a, ký hợp đồng toàn người không thể chê được.

Đôi nam nữ bên cạnh hiển nhiên cũng nhìn thấy bốn người bọn họ. Ánh mắt nữ nhân đầu tiên rơi xuống trên gương mặt thoạt nhìn hết sức lãnh khốc lạnh lùng của K, trong mắt lộ ra chút kinh ngạc, nhưng càng nhiều hơn là tư vị thưởng thức.

Mà ánh mắt người nam lại rơi trên người Tử Hữu đầu tiên, nhìn cái người thoạt nhìn so với nữ nhân càng hơn phần thanh tú dễ nhìn, ngũ quan tinh sảo hoàn mỹ, cả người tản ra khí chất đặc biệt, đơn giản nhưng lại khiến người khác trầm trồ.

Mà tương tự, Tử Hữu cùng K cũng âm thầm đánh giá họ…

Tử Hữu nhìn ánh mắt người nữ rơi xuống K đầu tiên, hừ mũi, chớ bị lừa gạt a chớ bị lừa gạt, hắn ta cũng chỉ có mỗi dáng người đẹp mắt mà thôi.

K lại nhìn người nam đang nhìn Tử Hữu chằm chập, cả người tỏa ra lãnh ý, có thể so ngang với máy điều hòa.

Lâm Soái Lâm Hiểu đứng một bên lắc đầu, đột nhiên cảm thấy tiền đồ của mình thật lắm tai ương. Lương Tiêu cũng không bận tâm đang có chuyện gì xảy, trưng ra nụ cười quen thuộc, lễ phép nhìn về phía mọi người.

“Tôi giới thiệu trước.” Lương Tiêu đối bọn Tử Hữu nói, “Đây là ký giả tạp chí thời trang, Uông Sơn”

Nói xong, nhìn về phía người nam người nữ, “Đây là những nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty Kim Phác, người mẫu Đường Dịch cùng người mẫu An Thiến.”

Sau đó, Lương Tiêu hướng ba người kia giới thiệu, “Đây là bốn nghệ sĩ của tôi, từ trái sang phải theo thứ tự là K, Tử Hữu, Lâm Soái, Lâm Hiểu.”

“Lâm Soái cùng Lâm Hiểu là hai anh em, trước cũng là người mẫu. Tử Hữu cùng K hoàn toàn là lính mới, không có kinh nghiệm gì. Lần này hợp tác, hy vọng bọn họ có thể cùng hai vị học hỏi ít kinh nghiệm.”

Nói xong, Tử Hữu thấy Đường Dịch cùng An Thiến hướng bọn họ gật đầu một cái, bày tỏ lịch sự.

Ký giả lúc này đã muốn bận rộn, cầm máy ảnh bên phải vỗ vỗ, bên trái vỗ vỗ, động tác thành thục, giống như đang nói giờ phút này chủ nhân đang cực kì hưng phấn.

Tử Hữu có chút khẩn trương, dù sao mấy công tác trước đây đều là cùng người của công ty thực hiện, thường xuyên qua lại cũng quen thuộc. Nhưng bây giờ là hợp tác cùng một người hoàn toàn xa lạ, Tử Hữu cảm thấy con ngươi cũng không động đậy được, cả người cứng ngắc.

K cách Tử Hữu rất gần, cảm giác được Tử Hữu khẩn trương liền đưa tay sang, lặng lẽ nắm lấy cổ tay Tử Hữu. Tử Hữu ngạc nhiên, giật mình một cái, giương mắt, lại nhìn thấy K nhíu mày nhìn mình, lộ ra vẻ mặt cuồng vọng quen thuộc cùng vui vẻ.

Tử Hữu nhất thời không nói nên lời, nhưng cũng vì vậy mà trong lòng thả lỏng được một chút.

Đường Dịch đứng đối diện bọn họ, đem động tác tưởng chừng rất nhỏ của K và Tử Hữu thu vào mắt, trên mặt liền lộ ra nụ cười bất minh. K quay đầu lại, chỉ thấy Đường Dịch đang nhìn mình, liền không thèm khách khí nhìn thẳng vào mắt y.

Tử Hữu thấy Đường Dịch tựa hồ có điều suy nghĩ, không biết có phải là mình làm điều gì không phải hay không. Mà ngay lúc này, bọn Lâm Soái bên kia đã xong phần chụp của mình, hai người mồ hôi chảy ướt lưng áo đi tới, nhận lấy nước nhân viên đưa tới, rót ừng ực ừng ực vào miệng hơn phân nửa.

“Tôi đi rửa tay.” Lâm Soái, vừa cầm khăn lau mặt. Trên cơ thể cân xứng, từng giọt từng giọt mồ hôi nhỏ xuống, khiến cho những người xung quanh nhịn không được hơi đỏ mặt.

Đường Dịch cũng nhìn Lâm Soái nhiều hơn mấy lần, ánh mắt càn rỡ ngừng trên ngực đối phương quét tới quét lui, còn đang say mê ngắm, một bóng người lóe ngang che lại tầm mắt y. Đường Dịch giương mắt, chỉ thấy Lâm Hiểu bất động thanh sách chặn trước mặt mình, ánh mắt có chút lười biếng nhàn nhạt quét qua người y một cái, giống như là lơ đãng, kì thực Đường Dịch hiểu, đối phương là đang cảnh cáo.

Đường Dịch nhẹ nhàng cười cười, làm bộ bản thân cũng lơ đãng, hơi nghiêng người một cái, ở góc độ không ai nhìn thấy âm thầm đụng vào lưng An Thiến đứng bên cạnh. Nữ nhân thừa dịp không ai chú ý, lặng lẽ li khai đi đuổi theo hướng Lâm Soái vừa rời đi.

Đám người Tử Hữu đều không chú ý đến An Thiến biến mất, lúc này nhân viên đã đổi phông cảnh sân bóng rổ đổi thành phông trắng đen giao nhau, bên cạnh còn dựng lên một cái quạt gió lớn, chuẩn bị sẵn sàng để tạo hiệu ứng.

Tử Hữu bị K kéo đến trước ống kính, nhiếp ảnh gia theo thói quen trước hết để cho Tử Hữu thả lỏng, để cho cậu đừng quá để ý vào mình. Tử Hữu còn chưa hiểu, giương mắt nhìn K.

“Tại sao lần này anh lại tham gia chụp ảnh?”

“Bởi vì tôi cũng là nhân viên công ty a!” K cười như không có chuyện gì xảy ra, đưa tay ôm lấy vòng eo thon mảnh của Tử Hữu.

Hai người trong tư thế mập mờ chạm vào nhau, căn bản không cần người gợi ý. Nhiếp ảnh gia vẫn còn đang kinh ngạc, lần này tiểu Hữu nhập vai rất nhanh, vừa hài lòng vừa không ngừng thay đổi các góc chụp.

Tử Hữu bị K kéo vào sát người, mặt có chút phiếm hồng, đối phương cũng không quan tâm lắm mà để trán khẽ cụng trán cậu, Tử Hữu liền thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi.

“Cũng không phải là chụp ảnh tình nhân, anh làm gì như thể tình nồng mật ý như vậy?”

“Tôi đóng vai một người yêu cậu yêu đến không cách nào tự kiềm chế được a.” K khẽ hôn một bên má Tử Hữu một cái, vui vẻ trong mắt ngày càng nồng đậm, “Bất quá cậu giống như đang xấu hổ hả?”

“Ách…”

Quả nhiên, K vừa dứt lời, nhiếp ảnh gia liền kêu dừng, chạy tới bảo Tử Hữu, “Tiểu Hữu! Thời điểm K bày tỏ là yêu cậu, cậu bày ra vẻ mặt mâu thuẫn đi, kiểu như cậu lợi dụng tình cảm của hắn, nhưng hắn lại đi yêu cậu, cho nên cậu rất mâu thuẫn không biết nên làm thế nào ấy!”

A…………. Vừa làm xong lại phải làm lại lần nữa a.

Tử Hữu bất đắc dĩ gật đầu, “Đã biết ạ!”

Sau đó, đèn bật quạt bật, Tử Hữu hít sâu một hơi, trong lòng không ngừng mặc niệm “mâu thuẫn mâu thuẫn mâu thuẫn mâu thuẫn mâu thuẫn…”

Chỉ là lần này chưa kịp suy nghĩ gì, gương mặt của Alice đột nhiên hiện ra.

Tử Hữu cơ hồ không có cách nào khống chế được chuyện trong não mình đột nhiên xuất hiện hình ảnh Alice cùng K ở cùng một chỗ, còn có thanh âm mập mờ bên trong góc phòng từng trộm nghe một lần. Alice hiển nhiên rất thích K, nhưng còn K thì sao? Tử Hữu đột nhiên trở nên mê man, gần đây thái độ của K đối với cậu là làm sao vậy? Mà bản thân cậu thì lại giống như một lần lại một lần dung túng hắn muốn làm gì thì làm, như vậy là sao?

Rõ ràng đã sớm nghĩ đến những chuyện này, nhưng chính bản thân lần lữa mà dời đi sự chú ý, rốt cuộc là lười nghĩ, hay là căn bản không dám nghĩ?

Trước ống kính, K cùng Tử Hữu hai người không ngừng dựa theo hướng dẫn của nhiếp ảnh gia mà tạo dáng, lúc thì ngồi, lúc thì tựa vào, lúc thì đứng cách xa mà nhìn nhau. Trong đầu Tử Hữu lúc này lại chỉ là một mảnh hỗn loạn, theo bản năng mà làm theo lời của nhiếp ảnh gia.

Thế mà nhiếp ảnh gia ngoài ý muốn tựa hồ rất hài lòng. Lương Tiêu sải bước đến bên cạnh gã, nhìn hai người trong khung hình. Bức ảnh chụp ngay khoảnh khắc Tử Hữu nhắm mắt, trong cái nháy mắt đó, khắc sâu mê man, khắc sâu mâu thuẫn, khắc sâu khó hiểu, thế nhưng trên mặt như cũ vẫn là một vẻ nhàn nhạt để cho ai nhìn.

Cùng với dáng vẻ như ánh dương rực rỡ mọi hôm hoàn toàn bất đồng, cậu bây giờ thật giống như đang lao đầu vào vòng xoáy của yêu và hận đến quay cuồng.

Nhiếp ảnh gia không ngừng tấm tắc, mà Lương Tiêu thì sờ sờ cằm, như có điều suy nghĩ.

Không đề cập đến mấy người đang kinh ngạc đằng kia, trong lòng K lúc này cũng là tràn đầy mâu thuẫn. Một phút trước vẫn còn ngu ngơ không hiểu nội dung chụp ảnh, lúc này có thể là trót lọt thực hiện, lại còn thực hiện tốt đến dị thường hoàn mỹ, nhưng K cũng nhìn ra Tử Hữu không phải thật sự hiểu được nội dung, mà là hoàn toàn nhờ… ăn may!

Cậu kì thực là đang nghĩ sang chuyện khác.

Hiểu được điều này, K nhịn không được cẩn thận quan sát Tử Hữu hồi lâu, không biết được cậu rốt cuộc đang nghĩ tới chuyện gì, tại sao lại lộ ra vẻ mặt như thế, hoặc là nói…. Tử Hữu có biết lúc này cậu ấy đang lộ ra biểu tình gì không mới được.

“K…!” nhiếp ảnh gia để máy ảnh xuống, nhắc nhở, “Biểu cảm của cậu không đúng nga.”

K sửng sốt, Tử Hữu cũng kịp hồi thần, ban nãy còn đang nói diễn cảnh phiền não vì tình, thế nào lại tâm hơ tâm hất quên đi mất. Cậu nhịn không được câu lên khóe miệng, ánh mắt như trêu chọc – lêu lêu có người cũng làm không tốt!

Sắc mặt K xụ xuống một đống – nhìn xem một lát tôi thu thập cậu như thế nào!

Chẳng qua chưa kịp đợi nhiếp ảnh gia mở miệng, từ nhà vệ sinh ở cuối hành lang đột nhiên truyền đến một giọng nữ thét chói tai.

Đường Dịch là người phòng ra đầu tiên, bởi vì tiếng thét kia không ai khác ngoài An Thiến. Mà theo sát Đường Dịch, là một người có lỗ tai cùng giác quan thứ sáu nhạy bén như sóng vệ tinh – ký giả Uông Sơn.

Hai người đá văng cửa nhà vệ sinh, nhưng lại không đi vào, chỉ là há hốc mồm đứng ngây ra đó. Tử Hữu cùng những người khác khó hiểu chen đến nhìn, liền ngây người theo.

Chỉ thấy trên sàn nhà lát gạch men sạch sẽ, An Thiến bị đè trên mặt đất, gấu váy vén qua khỏi đùi, y phục xộc xệch, khuôn mặt xinh đẹp trở nên trắng bệnh, mà đè trên người cô lại là Lâm Soái.

“Tiểu Soái?!”

Lâm Hiểu không dám tin la lên.

Nghe được thanh âm của mọi người xung quanh, Lâm Soái chậm nửa nhịp mới ngẩng đầu lên, một cái tay của hắn còn đặt trên người An Thiến, trên mặt tràn đầy mờ mịt.

Ngay lúc mọi người còn chưa kịp nói gì, lại nghe tách một tiếng. Lương Tiêu cau mày nhìn, chỉ thấy Uông Sơn đang hăng hái nhấn vào một cái nút gài của mình.

Loang loáng dưới đèn flash, là gương mặt nháy mắt trắng bệch của Lâm Soái.

K muốn biết vật kia là vật gì, bởi vì nhà bọn họ có một cô gái tưng tửng, mỗi ngày đều dùng vật kia đi vòng quanh chụp trộm.

Lương Tiêu thấy K im lặng, liền giải thích, “Vật kia có thể giấu ở bất kì chỗ nào trên người. Tôi không thể hoàn toàn tin tưởng người này. Chuyện lần này phát sinh, chắc chắn là Kim Phác cố ý, tôi không ngờ tới việc đầu tiên gã làm lại là chuyện này. Xem ra tôi không thể mềm lòng với gã được nữa!”

“Thường Lập…”

“Tôi bảo Thường Lập gọi một đám chó hoang ở phụ cận đến, một hồi chờ Uông Sơn ra khỏi đây, xử lý êm đẹp.” Lương Tiêu nhún vai.

K cười thầm một tiếng, ánh mắt có chút đồng tình nhìn Uông Sơn một cái, đối phương hiển nhiên không biết chuyện gì đang xảy ra, đang nhếch mép cười khoái trá, sau đó nhanh nhẹn chạy đi lấy máy tính sách tay.

Chụp ảnh thuận lợi, phỏng vấn cũng rất thuận lợi. Bất quá sắc mặt Lâm Soái thủy chung không tốt lắm. Biểu tình của Lâm Hiểu cũng trở nên âm lãnh. Đường Dịch cùng An Thiến thì không nói gì hơn, làm xong việc liền cùng nhau rời đi.

“Xem ra đây chỉ mới là chiêu thị uy của Kim Phác.”

Trên đường trở về phòng làm việc của Lương Tiêu, K nói. Lương Tiêu cũng gật đầu, mấy người vào phòng làm việc, cửa vừa mới đóng lại, Thường Lập liền gõ cửa.

“Vào đi.” Lương Tiêu tháo cà vạt, cởi hai nút áo, bật máy điều hòa đến mức thấp nhất, chỉnh quạt gió hướng về phía salon.

Thường Lập vào cửa, cầm trong tay một cái nút cài. Mọi người vừa nhìn liền hiểu.

“Uông Sơn thế nào?”

“Bị chó hoang đuổi cắn, thương tích đầy người.” Thường Lập không nóng không lạnh trả lời, đem nút cài thả vào trên bàn làm viêc. Tử Hữu chạy tới nhìn, chỉ thấy bề ngoài đúng là cái nút, nhưng bên trong có gắn một ống kính nhỏ,

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tử Hữu khó hiểu hỏi.

“Nói một cách đơn giản là chúng ta bị gài bẫy.” Lâm Soái giải thích, “Tôi mới vừa bước chân vào phòng vệ sinh, người phụ nữ kia cũng tiến vào. Mới đầu tôi giật cả mình, tưởng rằng cô ta đi nhầm, sau đó cô ta bảo, có việc muốn thương lượng với tôi.”

Nói đến đây, Lâm Soái tựa hồ rất không cam lòng, vỗ bàn một cái, “Đều là do tôi sơ suất.”

Lâm Hiểu xoa xoa đầu Lâm Soái, bày tỏ an ủi. Lâm Soái hít sâu một cái, mới nói tiếp: “Tôi hỏi cô ta có chuyện gì cũng không nên đến phòng vệ sinh nam mà nói, cô ta liền hạ thấp giọng, nói là có chuyện rất quan trọng, hơn nữa rất phiền toái. Bởi vì cô ta tỏ ra rất nghiêm trọng, tôi không tự chủ được tới gần một tí, muốn nghe xem cô ta nói cái gì. Thế nhưng tôi vừa bước tới hai bước, cô ta liền lột trang sức trên đầu xuống, kéo cho quần áo xộc xệch. Tôi còn đang giật mình, cô ta đã nhanh tay bắt lấy cổ tay tôi kéo tới.”

Lâm Soái nhăn mặt, “Tôi căn bản không ngờ được cô ta sẽ làm như vậy, cộng thêm sàn nhà trơn trượt, tôi mất trọng tâm thuận đà theo cô ta ngã xuống. Cô ta lưng vừa chạm đất đã mở miệng la làng lên.”

“Đường Dịch là người đầu tiên xông tới phòng vệ sinh.” Lâm Hiểu cũng mở miệng, “Rõ ràng là hai người này đã tính tốt thời gian, phối hợp vô cùng ăn ý.”

“Tại… tại sao…?” Tử Hữu giật mình, “Một cô gái mà làm như vậy….”

“Trong giới giải trí, không phân biệt nam nữ.” K hừ lạnh, “Nam nữ đều giống nhau, chỉ cần có thể đạt được mục đích thì cái gì cũng làm được.”

“Mục đích của bọn họ chính là để cho Uông Sơn chứng kiến một màn này, bọn kýgiả chỉ cần thêm dầu thêm mỡ, sẽ biến thành nghệ sĩ mới kí hợp đồng của tôi sàm sỡ An Thiến không thành, có rất nhiều người biến đến nghệ sĩ của Kim Phác, một khi bị Uông Sơn truyền tin ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Lâm Soái, hơn nữa công ty của tôi cũng sẽ bị nghi ngờ là dùng người không đứng đắn.”

“Cho dù không bị nghi ngờ là dùng người không đúng đắn, cũng sẽ bị coi là cố ý tạo scandal, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng chính trực của ông chủ.”

“Người ngoài mà cũng bị ảnh hưởng sao?” Tử Hữu trợn to hai mắt.

“Giới giải trí vốn là một vòng tranh đoạt không phân biệt đúng sai.” Lương Tiêu lắc đầu, “Bất kể cậu nói cái gì, cũng sẽ biến thành cớ.”

Tử Hữu một bên gật đầu, một bên cảm thấy thật đáng sợ, nếu như đổi lại thành cậu, rõ ràng cái gì cũng không làm, lại bị nghi ngờ thành người xấu, giải thích sẽ bị coi là hư tình giả ý, không có ai tin tưởng, vậy thì cậu nhất định sẽ rất khốn khổ.

K nhìn gương mặt trắng bệch của Tử Hữu, không khỏi đau lòng. Hắn biết Tử Hữu không thích hợp với giới giải trí, Lương Tiêu tìm Tử Hữu hạ thủ cũng vì muốn đem hắn kéo vào, lại thêm vẻ ngoài của Tử Hữu xuất sắc, Lương Tiêu có thể nói là một mũi tên trúng hai con chim. Bất quá Lương Tiêu cũng đã đáp ứng với hắn, chỉ cần đi qua lễ trao giải nghệ sĩ mới, công ty của bọn họ có chỗ đứng vững vàng, y sẽ để Tử Hữu rời đi, không ép buộc ở lại.

Rời khỏi công ty của Lương Tiêu đã là chạng vạng tối, ban đêm mùa hè đến rất chậm, lúc này trời vẫn còn sáng choang, nóng bức giống như có hàng trăm con nhện bò trên người, khiến cho người ta cảm thấy phiền não bất an.

Lâm Soái Lâm Hiểu chào tạm biệt Tử Hữu, Lương Tiêu cũng nhắc nhở bọn họ một lượt, sau này sẽ còn chạm mặt với nghệ sĩ của Kim Phác nhiều lần, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, mỗi người cần phải đề cao cảnh giác.

Tử Hữu đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, trước đây ở trong phòng chụp ảnh cả ngày đi tới đi lui, cũng không cảm thấy mệt như hôm nay.

Hai người tản bộ về nhà, cố ý đi vòng sang con đường nhỏ trên đê sông, một mảng xanh biếc sát bên sông khiến Tử Hữu bất chợt nhớ đến lúc còn ngồi đằng sau mô tô của Nauy, nhìn thấy một cảnh kia rực rỡ đẹp mắt.

Lúc này trời còn sáng choang, nước sông chầm chậm trôi, gió sông thổi tới mát mẻ, bên triền sông không có trẻ con thả diều, đổi lại thành một đám con nít đứng nghịch nước, nước hất lên bờ từng mảng từng mảng lớn.

Tử Hữu nhìn một chút, không khỏi cười rộ lên, nhất thời cao hứng liền kéo ống tay áo K.

“Chúng ta cũng xuống dưới chơi thử đi!”

“Gì?” K hạ đường nhìn xuống bên dưới, cau mày, “Tôi không phải rất thích nước….”

Lời còn chưa dứt, đã bị Tử Hữu lôi kéo một đường lao xuống bờ sông.

Rẽ qua một đám cỏ xanh cao đến mắt cá chân, nhìn ra dấu bước chân người đạp qua, cỏ nhọn cứa qua da, có chút nhột.

Tử Hữu cở vớ, bởi vì mặc quần cụt, ngược lại rất tiện. Cậu một bước đạp vào nước sông lạnh như băng, bên dưới trơn trượt, thiếu chút nữa ngã nhào, lại được người bên cạnh đỡ lấy vai.

Đảo mắt nhìn, K cũng đã xuống cùng, quần dài xắn lên đến đầu gối, một cánh tay đang đỡ vai trượt xuống đỡ lấy thắt lưng Tử Hữu, cúi đầu nhìn cậu cười giảo hoạt.

“Nè, không phải là cậu cố ý đi?”

“Cố ý cái gì?” Tử Hữu đứng ngay ngắn, hỏi.

“Cố ý trượt chân để cho tôi tới đỡ.” K khom lưng vốc một vốc nướt mát lại, vỗ vỗ vào cánh tay.

Tử Hữu hừ một tiếng, cũng đưa tay vói vào nước, cảm thụ một chút mát mẻ của nước sông, nói, “Tôi mới không có nhàm chán như vậy.”

Không có tiếng đáp lại, đột nhiên một đống nước tạt vào mặt, tạt cả vào mắt, Tử Hữu nhắm mắt lại, theo bản năng giơ tay lên ngăn cản, liền nghe bên tai vang lên tiếng K haha cười lớn, vừa cười vừa không ngừng tát nước vào mình.

“Anh gan lắm!” Tử Hữu vội vàng lui về sau, xoay người đưa lưng về phía K, sau lưng rất nhanh liền bị ướt một mảnh lớn. Tử Hữu không phục, vừa nhắm mắt dùng hai tay điên cuồng tạt nước ra đằng sau.

Mấy phút sau, đầu tóc hai người đều ướt sũng, quần áo trên người Tử Hữu cũng ướt đẫm, dán sát vào người, lộ ra những đường nét mảnh mai gầy gò, ngực bởi vì nhiễm hơi lạnh của nước mà hơi đứng lên.

K đưa tay vuốt mặt một cái, giương mắt nhìn. Chỉ thấy dưới ánh tà dương từ từ chìm xuống, Tử Hữu đứng trong nước, mái tóc màu trà nhuộm ướt, bọt nước trượt theo viền cổ xinh đẹp, trên hàng mi còn vươn mấy giọt nước tích lại.

Bì bõm——

K nghe nhịp tim mình đột nhiên kịch liệt nảy lên một cái, không tự chủ được tiến về trước một bước.

“Ướt hết rồi!” Tử Hữu vẫy vẫy vạt áo, mơ hồ lộ ra cái bụng trắng nõn, “Một hồi về nhà giải thích sao đây! Hai đại nam nhan ở bờ sông nghịch nước?”

Trong đầu Tử Hữu liền hiện lên hình ảnh Lam Sinh ôm bụng cười haha, đột nhiên cảm thấy đầu hơi ẩn ẩn đau.

Còn đang tưởng tượng, lại không nghe được người bên cạnh trả lời, Tử Hữu nghi hoặc quay đầu, chỉ thấy K đã tiến lại gần, cơ thể to lớn tạo ra cảm giác áp bách mãnh liệt. Tử Hữu gần đây được K luyện cho thần kinh nhạy cảm, trực giác đánh hơi được hắn sắp làm cái gì, vội vàng lùi về phía sau muốn kéo giãn khoảng cách, thế nhưng cánh tay đã bị kéo lại.

K chỉ hơi dùng sức, Tử Hữu liền không cách nào kháng cự được mà rơi vào trong lồng ngực K, sau đó không bất ngờ lắm là một cái hôn rơi xuống.

“Oa!”

Một đám con nít mông trần chơi gần đó rối rít giơ tay lên che mắt, có mấy đứa tinh nghịch len lén hé tay nhìn.

Kia hai vị ca ca thật đẹp, giống như từ trong truyện tranh đi ra a…Di? Ca ca?

Một đứa trong đám con nít đụng đụng tay đứa đứng cạnh mình, “Không phải chỉ có tỷ tỷ với ca ca mới hôn hôn sao?”

“Ách…” Một đứa khác ngẹo đầu suy tư một chút, “Không biết nữa…”

“Ai nha, cái này kêu là manh a!” Một đứa khác thoạt nhìn hết sức đáng yêu đắc ý nói, “Tỷ tỷ tao nói, ca ca cùng ca ca ở chung một chỗ, chính là manh!”

“Nga!” Mấy đứa con nít như bừng tỉnh, ra sức gật đầu, mặc dù vẫn không hiểu nó có nghĩa là gì, nhưng mà nghe có vẻ rất lợi hại nga.

Nhĩ lực của K tốt, đã sớm nghe được lời mấy đứa con nít xì xào bàn tán, khóe miệng không nhịn được nâng lên. Tử Hữu bị hôn đến choáng váng, sau được buông ra thì trên mặt đã ửng đỏ, có thể cùng với ráng chiều so cao thấp.

Tay của K vẫn còn nắm lấy cánh tay Tử Hữu, Tử Hữu có chút lúng túng, lại có chút quẫn bách, mím môi muốn lui ra, đột nhiên nghe được trên triền đê một giọng nữ hưng phấn truyền tới.

“Đừng có ngừng a! Đừng có ngừng!”

Tử Hữu sửng sốt quay đầu, chỉ thấy Mộng đang đứng ở triền đê, giơ máy chụp hình lên, dừng sức phất phất tay.

“…”

K cùng Tử Hữu liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ cười trừ.

“A! Cười nè.” K đưa một ngón tay đâm đâm quai hàm Tử Hữu, “Bình thường nhìn tôi đều nhăn mày trợn mắt, nhìn người khác lại cười nói vui vẻ. Hôm nay rốt cuộc có thể nhìn tôi mà cười a!”

“Ách…” Tử Hữu cứng đờ, vội vàng đẩy tay K ra, “Đi về!”

K ở phía sau lắc đầu, Tử Hữu để chân trần, xách giày đi về phía triền đê. Chẳng qua vừa mới bước lên sườn đê, cả người đều sững lại.

Thì ra ở sau lưng Mộng còn có một người đứng đó, mới vừa rồi ở dưới nhìn không thấy, qua đây mới thấy được.

Tử Hữu nhìn Alice lạnh lùng đứng sau lưng Mộng, mà cô nàng tựa hồ lúc này mới nhận ra mình có phần hưng phấn quá độ, vội vàng để máy chụp hình xuống, lè lưỡi một cái. Tử Hữu đột nhiên cảm thấy mình giống như một đứa trẻ bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu,, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, nhịp tim cũng gấp gáp. Bất quá Alice cái gì cũng không nói, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn cậu một cái, đường nhìn thẳng tắp rơi vào K đi phía sau, “Mau về thay quần áo đi, nếu không sẽ cảm mạo.”

“….” K hiển nhiên cũng không ngờ Alice sẽ xuất hiện ở đây, bất quá hắn không để lộ ra biểu tình gì, chỉ nhìn Alice một cái, liền quay sang tóm lấy giày trong tay Tử Hữu.

“Tôi xách giúp cậu.”

“Không cần!” Tử Hữu giật mình, vội vàng tránh ra, lại nhìn thấy K thần sắc kinh ngạc, mới phản ứng kịp mình tựa hồ phản ứng hơi quá, nhất thời không biết làm sao cho được.

Cũng may lúc này có Mộng kéo tay cậu: “Tử Hữu, tôi có mua cá trứng muối cậu thích ăn đó nha, trở về phết lên bánh mì, có thích không?”

“A… thích!” Tử Hữu vội vàng gật đầu, để Mộng lôi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.