Các vệ sĩ chú ý phản ứng của Mạc Ân Nhã, không để thời gian cho Mạc Ân Nhã phản ứng, trực tiếp đẩy cô vào trong.
Mạc Ân Nhã luôn nhận được biết bao sự cưng chiều của người nhà họ Mạc, làm gì từng chịu qua loại đối đãi như vậy.
Cô tức đến quát lớn lên: “Các ngươi muốn làm gì”!
Nhưng lại không có ai quan tâm đến cô.
Mạc Ân Nhã có tức cũng không được gì, nhìn dáng vẻ không hiền lành gì của những người này… Hạ Diệp Chi đang gặp rắc rối rồi?
Chả trách vừa nãy Hạ Diệp Chi mấy phút trước không muốn nói chuyện với cô, còn ở đó đợi rất lâu, thì ra là bởi vì đang trốn người khác.
Mặc dù không biết Hạ Diệp Chi chọc đến chuyện gì, lại chọc đến ai, nhưng mà vừa nghĩ đến Hạ Diệp Chi lợi dụng cô trốn tránh phiền phức, mà cô cái gì cũng không biết, còn ngốc nghếch bị Hạ Diệp Chi lợi dụng như vậy, trong lòng cô vô cùng bực tức.
Có loại cảm giác bị người khác đùa cợt.
Nghĩ đến đây, Mạc Ân Nhã cũng đi vào trong phòng.
Những vệ sĩ tìm người kia, đang ở trong phòng tìm Hạ Diệp Chi khắp nơi.
Phòng này mặc dù rất rộng lớn, nhưng mà nơi có thể giấu lại không nhiều.
Mạc Ân Nhã trong lòng bất bình, sau khi nhìn quanh một vòng, chỉ về phía phòng ngủ nói với bọn họ nói: “Đi phòng ngủ xem, có thể trốn đến phòng ngủ rồi”.
Vệ sĩ sau khi nghe lời của cô ta, lập tức chạy đến phòng ngủ.
Đầu tiên vệ sĩ chuyển động đến tay nắm cửa, phát hiện không mở ra được, quay đầu nói: “Cửa bị người bên trong khóa rồi, mở ra không được”.
Dục vọng báo thù dâng lên mãnh liệt, Mạc Ân Nhã chỉ vào cửa phòng ngủ nói: “Hạ Diệp Chi ở bên trong, mới nãy các anh mới gõ cửa, cô ta vẫn ở phòng khách, cô căn bản không có cơ hội thoát ra ngoài, cô ta chính là ở bên trong”!
Các vệ sĩ nhìn nhau, cuối cùng có người nói: “Tôi gọi điện thoại cho anh Tạ”.
Mặc dù bọn họ ở ngoài tìm người rất tốt, nhưng mà Tạ Ngọc Nam sớm đã giao cho bọn họ, ra lệnh bọn họ không được làm hại đến Hạ Diệp Chi.
Nếu bọn họ lúc này phá cửa mà vào, có khả năng sẽ làm hại đến người bên trong, vì vậy bọn họ phải nói rõ cho Tạ Ngọc Nam tình hình, sau đó mới quyết định.
Trong phòng ngủ, Hạ Diệp Chi dựa vào cánh cửa, úp tai nghe động tĩnh bên ngoài.
Đối thoại của Mạc Ân Nhã và bọn họ cô nghe rất rõ ràng.
Đây cũng là việc trong dự liệu, cô sớm đã không hy vọng Mạc Ân Nhã giúp đỡ cô, vì vậy lúc cô phát hiện người đến không phải là Cố Tri Dân, liền nhanh chóng chạy đến phòng ngủ trốn đi.
Cố Tri Dân có thể đang lên trên đường, cô bây giờ việc cô cần nhất chính là kéo dài thời gian.
Kéo dài đến Cố Tri Dân đến, tất cả có thể giải quyết.
Nhưng mà, bọn họ đang gọi điện thoại cho Tạ Ngọc Nam, nhỡ đâu Tạ Ngọc Nam đến trước Cố Tri Dân thì sao?
Đột nhiên, bên ngoài vang lên một loạt bước chân.
Tiếng bước chân lên xuống, rất rõ ràng người đến không ít, với lại đang dần bước đến.
Hạ Diệp Chi cả người chấn động, có phải là Cố Tri Dân?
“Ồ, nhiều người như vậy à? Ồn ào quá”!
Một giọng đàn ông từ ngoài vang lên.
Hạ Diệp Chi trên mặt vui mừng, là giọng của Cố Tri Dân.
Anh cố ý nói to, là muốn để Hạ Diệp Chi biết anh đến rồi, để Hạ Diệp Chi yên tâm.
Hạ Diệp Chi thở ra một hơi, giơ tay muốn mở cửa, lại nghe tiếng một giọng khác như gần như xa: “Là quá náo nhiệt, trong phòng này có việc tốt gì vậy”?
Tay đang muốn mở cửa liền cứng lại.
Là giọng của Tạ Ngọc Nam.
Việc rắc rối nhất xảy ra rồi, người của Tạ Ngọc Nam và Cố Tri Dân đụng mặt nhau rồi.
Nhưng mà, hướng đến mặt tốt nhất, đây là địa bàn của Cố Tri Dân, Tạ Ngọc Nam nên không có cơ hội dẫn cô đi dưới mắt của Cố Tri Dân.
Trừ khi—
Tạ Ngọc Nam cho dù đem chuyện này làm to ra, ầm ĩ đến gió bão khắp thành phố, cũng muốn đem cô đi.
CHƯƠNG 1107: ĐỪNG ĐỂ AI VÀO CŨNG KHÔNG ĐỂ AI RA
Trái tim của Hạ Diệp Chi nhảy đến cổ họng.
Căng thẳng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Tạ Ngọc Nam bước vào cửa nói một câu: “Thì ra là giám đốc Cố”.
Cố Tri Dân cũng không vừa, cùng anh ta hát kịch: “Thì ra là anh Tạ à”.
Tạ Ngọc Nam chìa tay hướng đến Cố Tri Dân: “Lâu rồi không gặp”.
“Đây không phải lúc trước mới gặp nhau ở đại sảnh sao”? Cố Tri Dân mặt cười mà lòng không cười chìa tay ra bắt tay với anh ta.
Anh sớm biết hôm nay Tạ Ngọc Nam đến đây để bàn yến hội gì, nhưng mà anh nào biết, Tạ Ngọc Nam không cần mặt mũi tổ chức tiệc gì cả, mà là tiệc đính hôn.
Với lại vẫn là cùng Hạ Diệp Chi đính hôn!
Nếu thật sự thành công trong việc tổ chức bữa tiệc, thì bảng hiệu của Cố Tri Dân của anh há không phải bị đập rồi.
Về sau đâu còn mặt gặp Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên.
Thẩm Lệ chắc chắn sẽ không tha cho anh.
Nghĩ đến cái này, Cố Tri Dân tức đến ngứa răng, càng nghĩ càng tức.
Cố Tri Dân càng nghĩ và giận hơn, bắt tay với Tạ Ngọc Nam như thể anh ta có thù hằn, tay không tự chủ nắm chặt lại nắm chặt hơn.
Tạ Ngọc Nam không tốt hơn anh là mấy.
Cố Tri Dân nắm chặt tay, Tạ Ngọc Nam cũng nắm chặt hơn.
Ngoài ra, Tạ Ngọc Nam vẫn luôn miệng nói chuyện với Cố Tri Dân: “Thì không phải mới vừa gặp thôi sao? Tôi không ngờ được gặp anh sớm như vậy, không ngờ rằng giám đốc Cô lại quan tâm đến chuyện của tôi như vậy. Tôi thực sự cảm động.”
“Nếu đã cảm động như vậy, chúng ta hãy cùng nhau uống cốc rượu đi. Đây là một cơ hội hiếm có. Anh Tạ nên cho tôi mặt mũi đúng không?” Lưu Chiến Hằng hihi cười nói.
Nếu không phải có thể cảm nhận được tay của mình bị bóp đau như thế nào, Tạ Ngọc Nam sẽ tin vào lời nói của Cố Tri Dân.
“Đổi đến một ngày khác đi, tôi không nghĩ rằng hôm nay phù hợp để uống rượu, mà thích hợp để kết hôn.” Biểu hiện của Tạ Ngọc Nam rất rõ ràng, anh ta muốn hất bàn tay của Cố Tri Dân.
Cố Tri Dân rất khéo đưa đẩy. Nếu cùng anh ta giằng co, việc tốt của Tạ Ngọc Nam sẽ như bọt biển vậy.
Tạ Ngọc Nam biết điều này hơn bất cứ ai.
Do đó, anh ta không có ý định tiếp tục giằng co nữa.
Tiếp tục dây dưa, anh ta cũng không được gì.
Cố Tri Dân tất nhiên cũng hiểu được, Tạ Ngọc Nam đây là không định tiếp tục cùng anh ta giằng co, muốn cứng với anh ta.
Nhưng Cố Tri Dân vẫn tiếp tục nói chuyện làm phiền anh ta: “Tôi hôm nay lúc ra ngoài đặc biệt nhìn lịch, thật sự không hợp kết hôn, lại thêm nữa, kết hôn có tốt cái gì, không thể vì một cái cây mà từ bỏ cả rừng cây đúng không nào? Còn có…”
Tạ Ngọc Nam trực tiếp cắt đứt lời anh: “Bớt phí lời đi”!
Lời nói hạ xuống, tay của Tạ Ngọc Nam vẫy một cái, người đằng sau anh liền bắt đầu đánh.
Cố Tri Dân biết trận chiến là chạy không nổi, tay to vẫy một cái: “Đóng cửa! Không cho ai vào, cũng không cho ai ra ngoài”.
Người không thể để Tạ Ngọc Nam mang đi, dù có đánh, nhưng về sau Kim Hải còn phải tiếp tục làm ăn.
Đánh nhau sẽ ảnh hưởng làm ăn, vì vậy phải đóng cửa đánh nhau.
Mạc Ân Nhã lúc trước luôn ở bên cạnh xem kịch vốn dĩ muốn nhân lúc hỗn loạn tháo chạy, nhưng mà bây giờ một tiếng của Cố Tri Dân, liền có vệ sĩ đi đến đóng cửa lại.
Mạc Ân Nhã bị dọa đến chân bị mềm đi: “Anh tránh ra, tôi muốn ra ngoài”.
Vệ sĩ cũng là thường cùng Cố Tri Dân làm việc, liếc nhìn Mạc Ân Nhã: “Điện thoại mang ra đây”.
Mạc Ân Nhã hỏi: “Điện thoại giao ra có thể đi sao”?
Vệ sĩ chìa tay không kiên nhẫn: “Nhanh lên”.
Mạc Ân Nhã sợ chết, trong phòng có nhiều người như vậy đang đánh nhau, đến lúc tay chân không có mắt, thật sự bị thương vẫn là cô.
Dù sao, bất kể là Cố Tri Dân hay Tạ Ngọc Nam, đều không phải người có thể tùy tiện chọc vào.
Vậy là, cô ta lấy điện thoại ra.
CHƯƠNG 1108: BỘ DẠNG NGHÈO TÚNG CHẬT VẬT NÀY
Sau khi Mạc Ân Nhã giao di động ra, liền nói: “Mở cửa, để tôi ra ngoài.”
Vệ sĩ đem điện thoại di động bỏ vào trong túi anh ta xong, mặt không thay đổi nói: “Vừa rồi Tổng giám đốc Cố đã nói, không cho ai đi vào, cũng cho ai ra ngoài, cô Mạc ở Kim Hải nên xin tuân theo quy định của Kim Hải.”
“Anh…” Mạc Ân Nhã không nghĩ tới một tên vệ sĩ vậy mà cũng không hiểu tình người như vậy.
Vệ sĩ canh giữ ở cửa, không để ý tới Mạc Ân Nhã nữa.
Sở dĩ anh ta lấy điện thoại của Mạc Ân Nhã đi, chủ yếu là vì phòng ngừa Mạc Ân Nhã báo cảnh sát.
Lúc này Mạc Ân Nhã đã rất hoảng loạn, căn bản không nghĩ tới điều này, lúc đưa di động đi rồi mới nghĩ ra điều này.
Nhưng cũng đã muộn, cô ta bất chấp tất cả những chuyện khác, chỉ có thể tìm xó xỉnh nào đó trốn đi, hy vọng bản thân mình sẽ không bị bọn họ làm bị thương.
Trong Phòng ngủ .
Hạ Diệp Chi vẫn luôn dán tai lên cửa nghe động tĩnh bên ngoài, lúc này nghe tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn, liền biết bên ngoài đã đánh nhau.
Trước đó cô đứng quá mệt mỏi nên đã ngồi xuống đất.
Bây giờ đã hồi phục một chút.
Cô đứng dậy, đưa tay đi chuyển chốt cửa, đem cửa phòng hé ra một khe nhỏ, xuyên qua khe cửa cực kỳ cẩn thận nhìn ra ngoài.
Bên ngoài đang đánh nhau thành một đoàn, cả gian phòng đều là người.
Chắc là có thể thừa dịp đang loạn để chạy đi.
Hạ Diệp Chi chậm chậm đóng cửa lại một lần nữa, dự định thừa dịp lao ra.
Cũng không lâu lắm, cô lại một lần nữa mở cửa phòng, thả nhẹ động tác cong cong thân thể cố gắng không để cho người khác chú ý cô đi ra ngoài.
Cô đem mũ áo đội lên đầu, chậm rãi đi dọc theo tường tiến về phía cửa trước.
Mạc Ân Nhã đang núp ở góc tường, chỉ sợ bị người khác làm bị thương, đôi mắt vẫn luôn nhìn chung quanh.
Cho nên, cô ta là người đầu tiên nhìn thấy Hạ Diệp Chi.
Cô ta cảm thấy hiện tại mình bị giữ ở chỗ này, tất cả đều là do Hạ Diệp Chi ban tặng.
Cho nên, cô ta vừa nhìn thấy Hạ Diệp Chi, liền muốn trả thù lớn tiếng kêu lên: “Hạ Diệp Chi ở chỗ này, cô ta đi ra ngoài rồi!”
Lúc đầu Hạ Diệp Chi đang đi nhanh đến cạnh cửa, bỗng nhiên Mạc Ân Nhã rống to một tiếng, liền đem ánh mắt mọi người đều dẫn tới trên người Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi dựa vào tường, không động đậy.
“Bắt lấy cô ta! Đừng làm cô ta bị thương!” Giong nói của Tạ Ngọc Nam vang lên từ trong đám người.
Người trong phòng rất nhiều, đến bây giờ Hạ Diệp Chi vẫn không nhìn thấy Tạ Ngọc Nam đang ở chỗ nào.
Ngay sau đó, Cố Tri Dân cũng lớn tiếng nói ra: “Bảo vệ Diệp Chi! Nếu như cô ấy bị bắt, thưởng cuối năm tất cả cũng đừng có nhắc tới nữa, ăn tết tất cả đều uống gió tây bắc cho tôi!”
Tiếng nói của Cố Tri Dân vừa xong, người của anh ta liền xông lên trước mặt Hạ Diệp Chi bảo vệ cô, ngăn những người của Tạ Ngọc Nam muốn tới bắt Hạ Diệp Chi.
Hạ Diệp Chi được bọn họ bảo vệ phía sau, dừng lại một chút, lại men theo tường đi ra ngoài.
Chân của cô vẫn không được linh hoạt, cho nên cô đi rất chậm.
Mạc Ân Nhã thừa dịp đang loạn đến bên cạnh Hạ Diệp Chi, chặn đường đi của cô lại: “Định đi đâu vậy?”
Hạ Diệp Chi lạnh nhạt nhìn Mạc Ân Nhã: “Tránh ra!”
“Không tránh đấy!” Ánh mắt Mạc Ân Nhã rơi vào trên đùi của cô, đáy mắt là nồng đậm không cam lòng cùng ác ý: “Chân của chị thế nào rồi?”
Cô ta nói xong, nhấc chân liền hướng trên đùi Hạ Diệp Chi hung hăng đạp một cước.
“A…” Hạ Diệp Chi chỉ cảm thấy chân tê rần, không làm gì được, kêu lên một tiếng đau đớn liền ngã trên mặt đất.
Mạc Ân Nhã ngồi xổm trước mặt cô, cười trên nỗi đau của người khác nói: “Có phải chị què rồi hay không?”
Hạ Diệp Chi ngồi dưới đất, mắt lạnh nhìn Mạc Ân Nhã: “Tạ Ngọc Nam cho cô chỗ tốt gì sao?”
“Không có.” Mạc Ân Nhã không quan trọng lắc đầu: “Tôi không cần chỗ tốt gì, tôi chỉ cần trông thấy bộ dạng nghèo túng chật vật này của chị, đã cảm thấy rất vui vẻ rồi.”
CHƯƠNG 1109: TÔI ĐANG GIÚP CHỊ ĐẤY
Vẻ mặt Hạ Diệp Chi bình tĩnh nhìn Mạc Ân Nhã: “Tôi làm gì có lỗi với cô sao?”
“Cũng không có.” Mạc Ân Nhã mỉm cười, lập tức mặt xuống lạnh: “Tôi chỉ cần nhìn thấy cái bộ dáng này của chị đã cảm thấy chán ghét, rõ ràng không có gia thế cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng lại có nhiều người che chở cho chị như vậy, rõ ràng tôi mới là người của nhà họ Mạc, không chỉ như vậy, tôi còn…”
Cô ta giống như kiềm chế đã lâu, rốt cục mới có cơ hội phát tiết ra, nhỏ giọng nói không ngừng.
Hạ Diệp Chi đánh gãy lời Mạc Ân Nhã, đôi mắt nhìn chằm chằm Mạc Ân Nhã, vẻ mặt hiểu rõ nói: “Hóa ra cô ghen tị với tôi.”
Không phải là câu nghi vấn, mà là câu trần thuật.
Lời Mạc Ân Nhã nói thẳng đến mức như thế, không cần hoài nghi gì thêm nữa, đúng là Mạc Ân Nhã ghen tị với cô.
Ghen tị Mạc Đình Kiên đối với cô tốt, ghen tị Tạ Ngọc Nam muốn lấy cô, ghen tị Cố Tri Dân cũng che chở cô.
“Ghen tị với chị? Đúng là trò cười, Mạc Ân Nhã tôi cần ghen tị với chị sao?” Mạc Ân Nhã giống như là bị dẫm đúng chỗ đau, cất cao âm lượng, thanh âm cũng mười phần sắc nhọn.
Hạ Diệp Chi ngữ khí thong dong nói: “Nếu không phải là ghen tị, vậy chính là có bệnh, người khác tốt với tôi có liên quan gì tới cô? Cần cô để ý tới à?”
Mạc Ân Nhã hừ lạnh một tiếng: “Chị mới có bệnh!”
“Tôi đúng là có bệnh.” Hạ Diệp Chi cúi đầu nhìn chân mình một chút, vẻ mặt thản nhiên: “Không phải cô thấy tôi đi đứng không tiện, mới cố ý ngăn tôi ở chỗ này sao?”
Mạc Ân Nhã nghẹn họng, không có cách nào phản bác.
Hạ Diệp Chi cười lạnh một tiếng, những người lớn lên trong hào môn thế gia này, luôn luôn kiêu căng tự mãn, không chịu cái này cũng không chịu cái kia, làm việc cũng không biết cố gắng, quang minh chính đại.
Người của Tạ Ngọc Nam và Cố Tri Dân đã đánh nhau thành một đoàn, căn bản không ai có tâm tư để ý tới Hạ Diệp Chi và Mạc Ân Nhã.
Hôm nay Hạ Diệp Chi ráng chống đỡ cơ thể đi lại nhiều như vậy, lại thêm vừa rồi Mạc Ân Nhã đá cô một cước, bây giờ chân của cô đã tê dại đến mức hoàn toàn không đứng dậy nổi, cũng chỉ có thể ngồi dưới đất.
Nếu không phải như thế, Mạc Ân Nhã như thế này, cô có thể đánh hai cái.
Nhưng hiện thực lại là, lúc này cô bị Mạc Ân Nhã ngăn ở nơi này không thể động đậy.
Trầm mặc hơn nửa ngày Mạc Ân Nhã đột nhiên lại lên tiếng nói: “Chị nói nhiều như vậy cũng chỉ là đang bào chữa cho chính mình, dáng vẻ làm bộ làm tịch này của chị thật sự khiến cho người ta chán ghét.”
Hạ Diệp Chi liếc cô ta một cái: “Ai cần cô thích.”
Lúc đầu Mạc Ân Nhã không chiếm được lý, đáy lòng cũng hơi chột dạ, trái lại Hạ Diệp Chi lại vô cùng thong dong, đáy lòng cô ta lại càng phát ra tích tụ.
Cô ta nhìn thoáng qua hướng bên kia, sau khi nhìn thấy Tạ Ngọc Nam, liền đưa tay kéo Hạ Diệp Chi hướng về phía Tạ Ngọc Nam.
“Cô làm gì vậy?” Hạ Diệp Chi giật mình, nhíu mày nhìn về phía Mạc Ân Nhã.
Lúc đầu cô dựa vào vách tường nghỉ ngơi, ở trong lòng suy nghĩ xem Mạc Đình Kiên có thể phái người đến hay không, kết quả là bị Mạc Ân Nhã lôi kéo như thế này.
“Tôi đang giúp chị đấy.” Mạc Ân Nhã cười lạnh: “Nhìn chị bây giờ đã thành cái dạng này, Tạ Ngọc Nam chịu muốn chị đã rất tốt rồi, đến bây giờ anh ba vẫn không đến, chị còn trông cậy vào anh ấy sao?”
Lúc này Mạc Ân Nhã mới nghĩ tới, cô luôn luôn e ngại Mạc Đình Kiên, hiểu phong cách làm việc của Mạc Đình Kiên.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng từ trước kia cô ta tiếp xúc với anh cùng những chuyện về sau trong lòng cũng hiểu rõ thật ra trong lòng Mạc Đình Kiên vẫn tương đối để ý tới Hạ Diệp Chi, nhưng Hạ Diệp Chi đã ở đây đợi lâu như vậy, vẫn không thấy Mạc Đình Kiên đến, chắc là thật sự không cần chị ta nữa.
Mặc dù Tạ Ngọc Nam là con trai của Tạ Sinh nhưng gia thế không tệ, nhưng anh ta có tiếng là công tử đào hoa, bây giờ anh ta có hứng thú đối với Hạ Diệp Chi, cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.
Chờ anh ta chơi chán, sẽ một cước đá văng Hạ Diệp Chi, thật sự là nghĩ tới liền thấy vui vẻ rồi!
CHƯƠNG 1110: CÓ BỊ THƯƠNG KHÔNG
Mặc dù Hạ Diệp Chi sẽ không bởi vì dăm ba câu của Mạc Ân Nhã mà suy nghĩ nhiều, nhưng nghe Mạc Ân Nhã nói như vậy, đáy lòng cô vẫn là xao động một chút.
Người quen biết Mạc Đình Kiên đều biết phong cách làm việc của anh.
Với sự hiểu biết về Mạc Đình Kiên, anh cũng nên sớm tới rồi mới đúng.
Thế nhưng, đến bây giờ anh vẫn còn chưa đến.
Cho dù Mạc Đình Kiên không đến, cô cũng phải bảo vệ chính mình thật tốt.
Hạ Diệp Chi bắt lấy cái tay Mạc Ân Nhã đang lôi kéo cô, quay đầu cắn một cái trên tay Mạc Ân Nhã.
“A…” Mạc Ân Nhã hét tiếng kêu đau, vội vàng hất Hạ Diệp Chi ra.
Mạc Ân Nhã nhìn thoáng qua dấu răng thấm máu trên tay mình, hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Diệp Chi: “Chị dám cắn tôi!”
Hạ Diệp Chi hoạt động cánh tay mình bị cô ta kéo đau một chút: “Cô lại đến tôi sẽ lại cắn.”
Mạc Ân Nhã nồi giận, giơ tay lên muốn đánh Hạ Diệp Chi.
Nhưng không ngờ, vào lúc này cửa phòng bị người từ bên ngoài đá văng ra.
Mạc Ân Nhã và Hạ Diệp Chi cùng nhau quay đầu nhìn về phía cửa.
Người đi ở phía trước nhất mặc một thân quần áo đen, mặt lạnh như sương, người đầy sát khí.
“Ba… Anh ba?” Mạc Ân Nhã nhìn Mạc Đình Kiên mới vừa rồi còn bị cô ta nhắc tới giờ đã xuất hiện ở trước mắt, trong lúc nhất thời có chút chưa tỉnh hồn lại.
Đôi mắt Mạc Đình Kiên cũng không nhìn cô ta, trực tiếp nhấc chân hướng về phía Hạ Diệp Chi bên này đi tới, giống như không hề nhìn thấy Mạc Ân Nhã trực tiếp lướt qua người Mạc Ân Nhã.
Mạc Ân Nhã há to miệng, vốn đang định nói chuyện cùng Mạc Đình Kiên, nhưng nhìn thấy cái bộ dáng này của Mạc Đình Kiên, quả thực là không dám mở miệng.
Mạc Đình Kiên đi đến trước mặt Hạ Diệp Chi ngồi xuống, vươn tay ra một nửa lại thu lại, giọng nói bình tĩnh hỏi cô: “Có bị thương không?”
Anh lo lắng Hạ Diệp Chi có chỗ nào bị thương, không dám tùy tiện động vào cô.
Hạ Diệp Chi lắc đầu, một đôi mắt mèo nhìn anh chằm chằm.
Cô có một đoạn thời gian không nhìn thấy anh.
Cho dù là ở chỗ của Tạ Sinh, hay là chỗ Lưu Chiến Hằng, cô đều chưa từng sợ hãi.
Nhưng lúc này trông thấy anh, cô mới phát hiện, thật ra chính mình vẫn rất sợ, sợ không gặp được anh nữa.
Lúc này Mạc Đình Kiên mới duỗi hai tay ra, động tác nhẹ nhàng cẩn thận đem Hạ Diệp Chi bế lên.
Hạ Diệp Chi ôm cổ của anh, không nói tiếng nào dựa vào trong ngực anh.
“Đình Kiên, rốt cuộc anh đã đến!” Giọng nói mang theo vẻ hưng phấn của Cố Tri Dân truyền đến.
Cũng may Mạc Đình Kiên tới kịp thời, nếu không anh ta cũng không biết phải tốn thời gian ở chỗ này với Tạ Ngọc Nam bao lâu nữa.
Dù sao cũng là bảo vệ thanh danh.
Tạ Ngọc Nam thấy Mạc Đình Kiên tới, trong lòng biết chuyện mình muốn này đã không thành, nhưng vẫn không phục định đi về phía Mạc Đình Kiên.
Cố Tri Dân liền vội vàng kéo anh ta lại: “Đi cái gì mà đi, lại đây nói chuyện đã.”
Tạ Ngọc Nam hất tay anh ta ra: “Ai muốn nói chuyện với anh!”
Cố Tri Dân cười trông rất muốn ăn đòn: “Tôi lại muốn nói chuyện với anh, thế nào?”
Anh ta thật sự lôi kéo Tạ Ngọc Nam, không cho Tạ Ngọc Nam đi qua chỗ Mạc Đình Kiên.
“Tôi đi trước, gặp lại cậu sau.” Sau khi Mạc Đình Kiên nói một câu với Cố Tri Dân như vậy, liền ôm Hạ Diệp Chi đi ra bên ngoài.
Mạc Ân Nhã chưa từ bỏ ý định đi theo ra ngoài, sau khi nhìn thấy Mạc Đình Kiên ra cửa bước chân càng lúc càng nhanh, cô ta không nhịn được lớn tiếng kêu lên: “Anh ba.”
Đã lâu mới nghe được xưng hô lạ lẫm này, bước chân Mạc Đình Kiên hơi ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Mạc Ân Nhã.
Mạc Ân Nhã thấy Mạc Đình Kiên cuối cùng quay đầu nhìn cô ta, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng đi đến trước mặt anh: “Anh ba, gần đây anh khỏe không?”
Cô ta vô cùng nhạy cảm phát hiện đáy mắt Mạc Đình Kiên hiện lên sự không kiên nhẫn, thế là, cô ta lườm Hạ Diệp Chi một cái: “Vừa rồi đông người, em cũng không có cơ hội cùng anh và chị ba nói chuyện.”
Hạ Diệp Chi nhìn về phía Mạc Ân Nhã, người phụ nữ này thật đúng là mặt dày vô sỉ.
Cô vốn không có ý định chỉnh Mạc Ân Nhã, nhưng Mạc Ân Nhã không biết xấu hổ như vậy, cô không muốn chỉnh cũng không được.
CHƯƠNG 1111: LÀ TỐT HAY LÀ KHÔNG TỐT
Hạ Diệp Chi còn chưa mở miệng, đã nghe thấy Mạc Đình Kiên nói: “Cô vẫn luôn ở bên trong?”
Lời này là anh nói với Mạc Ân Nhã.
Mạc Ân Nhã thấy cuối cùng Mạc Đình Kiên cũng nói chuyện với cô ta, trên mặt vui mừng: “Đúng vậy, anh ba, em vẫn luôn ở trong đó, trước đó chị ba còn cho em mượn điện thoại để gọi điện thoại liên hệ cho anh mà?”
Lúc này cô ta chỉ muốn tranh thủ thời gian nói mấy câu cùng Mạc Đình Kiên, tốt nhất là kéo gần quan hệ, chỉ cần quan hệ tốt với Mạc Đình Kiên, cho dù cô ta có ở đâu cũng có thể được thông thuận một chút.
“Vậy có phải tôi còn phải cảm ơn cô hay không?” Mạc Đình Kiên đã gặp vô số người, tiểu tâm tư kia trong lòng Mạc Ân Nhã Tâm làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt của anh.
Nếu như Mạc Ân Nhã thật sự giúp Hạ Diệp Chi, anh sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt cho cô ta một chút lợi ích cũng không có vấn đề gì, thế nhưng từ phản ứng của Hạ Diệp Chi và tình hình bên trong, đại khái anh có thể suy đoán ra đến cùng Mạc Ân Nhã có giúp Hạ Diệp Chi hay không.
Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên chung đụng đã lâu, cô đã nghe được trong giọng nói của Mạc Đình Kiên cất giấu sự hung ác.
Nhưng Mạc Ân Nhã nghe không hiểu, trong lòng cô ta lúc này còn đang đắc ý, Mạc Đình Kiên cũng không phải người không có tình người như thế, đến cùng đều là họ Mạc.
Mạc Ân Nhã đã có thể tưởng tượng ra những ngày tốt đẹp sau này của chính mình, cô ta mở miệng cười: “Chút chuyện nhỏ này cũng không cần anh ba cảm ơn em, chỉ có điều gần đây em ở Đài truyền hình đang cùng một đàn anh tranh một vị trí, loại chuyện này, một câu của anh là có thể…”
Cô ta nói đến đây, giương mắt cẩn thận nhìn sắc mặt Mạc Đình Kiên, cô ta đã nói rõ đến như thế, chắc chắn Mạc Đình Kiên đã hiểu.
Mạc Đình Kiên không có biểu lộ gì nhìn cô ta một cái: “Tranh vị trí?”
Vẻ mặt Mạc Ân Nhã mong đợi gật đầu: “Đúng vậy.”
Trong ánh mắt mong đợi của cô ta, Mạc Đình Kiên cười lạnh một tiếng: “Đừng tranh nữa, cô không có cơ hội đâu.”
“Không có cơ hội gì?” Mạc Ân Nhã còn chưa hiểu lời anh nói có ý gì, Mạc Đình Kiên đã ôm Hạ Diệp Chi rời đi.
Cô ta đang định đuổi theo hỏi tình huống một chút, lại không nghĩ, cô ta mới đi còn chưa được hai bước, đã bị vệ sĩ của Mạc Đình Kiên cản lại.
Lúc này Mạc Ân Nhã vẫn chưa rõ xảy ra chuyện gì, xông vào đám vệ sĩ quát to: “Các anh không nghe thấy sao? Kia là anh ba của tôi!”
Vệ sĩ căn bản không quan tâm cô ta nói cái gì, mặt không thay đổi ngăn cô ta lại.
Hạ Diệp Chi hơi nghiêng đầu, nhìn phía sau lưng Mạc Đình Kiên trông thấy Mạc Ân Nhã bị người ta ngăn lại, mới thu hồi ánh mắt nhìn về phía Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên mắt nhìn thẳng đi lên phía trước, cô được anh ôm vào trong ngực, từ góc độ của cô, chỉ có thể nhìn thấy hàm dưới đẹp mắt của Mạc Đình Kiên.
Hình như, gầy đi một chút.
Hạ Diệp Chi không nhịn được đưa tay sờ sờ cái cằm của anh.
Mạc Đình Kiên cúi đầu nhìn cô, dịu dàng nói: “Sao vậy?”
Hạ Diệp Chi lắc đầu, hỏi anh: “Hạ Hạ thế nào?”
Vệ sĩ đã ấn thang máy trước, lúc này thang máy đang từ dưới đi lên, sau khi Mạc Đình Kiên đi vào, mới nói: “Sao em không hỏi anh gần đây thế nào?”
Lúc nói giọng điệu hơi có chút bất mãn.
Hạ Diệp Chi biết nghe lời phải, cười hỏi: “Vậy gần đây anh thế nào?”
Mạc Đình Kiên vốn muốn nói, cô không có ở đó, làm sao anh tốt được.
Nhưng lời nói đến bên miệng, lại thay đổi thành một câu rất nhạt: “Ừm.”
Hạ Diệp Chi nở nụ cười, hỏi anh: ” ‘Ừm’, là tốt hay là không tốt.”
Mạc Đình Kiên không muốn tiếp tục cái chủ đề tốt hay là không tốt này, mang theo giọng thương lượng nói: “Chúng ta tới bệnh viện trước? nhé”
Hạ Diệp Chi lắc đầu: “Em muốn về nhà trước.”
Cô đã ở bên ngoài thời gian quá dài, nhất là khi ở chỗ Tạ Sinh, cả ngày đều là các loại thuốc, bị thí nghiệm…
Cô muốn về nhà trước.