Ta Tu Bổ Cốt Truyện Lại Băng Rồi

Chương 19: Chương 19




CHƯƠNG 1100: THỪA CƠ HÃM HẠI.

Mặc dù chân của Hạ Diệp Chi có chuyển biến tốt một chút, nhưng những khía cạnh khác của cơ thể vẫn có ảnh hưởng.

Ví dụ như, trí nhớ của cô thực sự không còn tốt như trước.

Ở khu nghỉ mát, có một khoảng thời gian trí nhớ của cô giảm đi rất nhiều, còn quên rất nhiều chuyện

Sau đó nhờ điều trị mà đã chuyển biến tốt hơn, nhưng vẫn không bằng lúc trước.

“Cô thật sự không nhớ ra hay là cố ý không nhận ra tôi?” Người phụ nữ quan sát Hạ Diệp Chi một lúc, nghiêng đầu nhìn cô nói.

“Xin lỗi, gần đây sức khỏe của tôi không được tốt, dẫn đến trí nhớ của tôi cũng không tốt.” Ý của Hạ Diệp Chi là cô thật sự không nhớ ra người phụ nữ này là ai.

Người phụ nữ khẽ nheo mắt, dường như đang suy nghĩ về độ xác thực trong lời nói của Hạ Diệp Chi.

Hạ Diệp Chi liếc nhìn ra cửa phía sau lưng cô nói: “Cô còn chuyện gì sao?”

Đã không nhớ ra, vậy chắc chắn cũng không phải là người quan trọng, hơn nữa trong ánh mắt của người phụ nữ này không có ý tốt, bây giờ Hạ Diệp Chi đang vội chạy trốn, cũng không có nhiều thời gian để ở đây lãng phí với người phụ nữ này.

Không bằng rời đi sớm.

“Không có chuyện gì không thể nói chuyện sao?” Người phụ nữ khẽ cười, gọi hai từ: “Chị dâu”

Chị dâu?

Vẻ mặt Hạ Diệp Chi ngưng đọng: “Cô là người nhà họ Mạc?”

“Nói như vậy cũng không đúng, cô và anh ba đã ly hôn, tôi cũng không nên gọi cô một tiếng chị dâu.” Cô ta nói xong, không thành thật nói: “Thật ngại quá, tôi đã quen rồi.”

Người nhà họ Mạc gọi Mạc Đình Kiên là anh ba.

Hạ Diệp Chi nhìn khuôn mặt cô, nói ra một cái tên: “Mạc Ân Nhã”

“Cuối cùng cũng nhớ ra ra tên của tôi rồi sao?” Mạc Ân Nhã thanh cao quay quanh một vòng nhìn Hạ Diệp Chi như một con khỉ: “Đã rất lâu tôi không gặp cô, bên ngoài cái gì cũng truyền đi, còn có người nói cô đã chết rồi, thật không ngờ, hôm nay tôi vẫn còn thấy được người thật.”

Hạ Diệp Chi không biết bên ngoài đồn thổi những chuyện này, khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện.

Đầu tiên là Mạc Đình Kiên biến mất, tiếp theo là Hạ Diệp Chi bị Khương Tụng uy hiếp gây ra tai nạn xe, sau đó là hậu quả của vụ nổ đảo năm đó, cô lại bị Mạc Gia Thành bán cho Tạ Sinh….

Xảy ra nhiều chuyện như vậy, dường như cô đã hoàn toàn mất liên lạc với thế giới bên ngoài.

Bên ngoài xảy ra chuyện gì cô đều không biết, bên ngoài nói về cô như thế nào, cô cũng không biết.

Cô và Mạc Ân Nhã không có liên quan gì đến nhau, chuyện khiến Hạ Diệp Chi nhớ nhất là cô ta và Tần Thủy San cùng nhau tranh giành Mộ Hàm.

“Tôi còn có việc, nên phải đi rồi.” Hạ Diệp Chi nói xong liền đi ra bên ngoài.

Lại bị Mạc Ân Nhã bắt lại: “Đừng vội đi mà.”

Hạ Diệp Chi buộc phải dừng lại, quay đầu nhìn bàn tay Mạc Ân Nhã đang bắt lấy tay cô, vẻ mặt sốt ruột nói: “Cô Mạc, trước đây chúng ta không thân, tôi tin cô tìm tôi cũng không có việc gì, nhưng tôi rất bận, tôi còn rất nhiều việc phải làm.”

Chân của cô lại bắt đầu mỏi.

Ở đây lôi kéo với Mạc Ân Nhã, sớm hay muộn cô cũng không chịu được nữa.

Sau khi kết hợp khuôn mặt trước mắt với Mạc Ân Nhã trong kí ức, Hạ Diệp Chi cũng dần nhớ ra một số chuyện khác liên quan đến Mạc Ân Nhã.

Năm đó, lần đầu tiên cô đến nhà họ Mạc với Mạc Đình Kiên, Mạc Ân Nhã liền coi cô như một người giúp việc, sau này biết cô là vợ của Mạc Đình Kiên, còn đặc biệt đến cửa để lấy lòng, kết quả gặp Tần Thủy San tranh cãi một trận.

Sau đó ông nội của Mạc Đình Kiên xảy ra chuyện, người nhà họ Mạc cho rằng có liên quan đến Hạ Diệp Chi, Mạc Ân Nhã cũng không ít lần thừa cơ hãm hại cô.

Loại người như Mạc Ân Nhã, còn phải cố gắng tránh cô ta càng xa càng tốt.

“Vội cái gì?” Mạc Ân Nhã thấy Hạ Diệp Chi nóng lòng muốn rời đi, cô càng muốn rời đi, Mạc Ân Nhã càng không để cho cô đi.

CHƯƠNG 1101: VIỆC NÀY ĐỂ TÔI XỬ LÍ

Hạ Diệp Chi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Mạc Ân Nhã lạnh lùng.

Sự thật chứng minh, cách nghĩ vừa nãy của cô là chính xác.

Mạc Ân Nhã cũng không biết Hạ Diệp Chi rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi, cô chỉ là nghĩ đơn thuần không muốn để Hạ Diệp Chi như ý thôi.

Có loại người này, chính là vô lí gây sự chọc cho người ta ghét.

Mạc Ân Nhã trước mặt chính là loại người này.

Hạ Diệp Chi thấy cô như vậy, dứt khoát dùng tay sau lưng đóng cửa lại.

Lúc trước người của Tạ Ngọc Nam đã điều tra qua, ngộ nhỡ đi ngược lại thấy cô ấy ở đây không phải là toi sao.

Dù sao cũng đi mất rồi, dứt khoát đóng cửa, cùng Mạc Ân Nhã nói rõ là được rồi.

Nói không chừng đúng lúc có thể trốn những người đó, cứ vậy thoát khỏi một ải.

“Chị không gấp, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện”. Hạ Diệp Chi nói xong, lại ngẩng đầunhìn vào phía bên trong: “Bên trong còn có phục vụ, em bảo cô ấy đi đi, chúng ta có thể ở đây từ từ nói chuyện”.

Hạ Diệp Chi nói xong, liền đi đến ghế sô pha gần cửa sổ ngồi xuống, tư thế muốn cùng Mạc Ân Nhã nói chuyện dài.

Mạc Ân Nhã chặn không cho cô đi, thật ra cũng chỉ là nhìn bộ dạng Hạ Diệp Chi lo lắng cầu xin cô.

Đây không phải là kết quả cô nghĩ đến.

Nhưng mà Hạ Diệp Chi đã nói như vậy rồi, cô nếu không ngồi xuống cùng Hạ Diệp Chi nói chuyện, ngược lại là cô không có mặt mũi.

Lúc này, phục vụ đang trong phòng ngủ quét dọn đúng lúc đi ra.

Cô nhìn thấy Mạc Ân Nhã và Hạ Diệp Chi, ngây người nói: “Hai vị tiểu thư….”

Mạc Ân Nhã cầm thẻ hội viên của Kim Hải ném cho phục vụ: “Cô ra ngoài trước đi, tôi nối phòng”.

“Nhưng mà….”

Phục vụ vẫn muốn nói thêm cái gì, lại bị giọng gào lên lạnh lẽo của Mạc Ân Nhã nói: “Bảo cô ra ngoài là ra ngoài”!

Phục vụ không dám nhiều lời, nhận thẻ hội viên liền đi ra ngoài.

Phục vụ vừa ra khỏi cửa liền chạm mặt gặp Cố Tri Dân đi đến.

Phục vụ khẽ cúi đầu, gọi một tiếng: “Cố tổng.”

Cố Tri Dân cũng nghe nói rằng một số khách đang tìm kiếm ai đó ở đây, động tĩnh rất ồn ào, vì vậy mới đến để xem.

Nhìn vào xe đẩy dọn dẹp của người phục vụ, thuận miệng hỏi: “Phòng đã được dọn chưa?”

Phục vụ lắc đầu: “Chưa ạ, khách lại gia hạn phòng tạm thời.”

“Trả phòng gấp gáp trở lại lại muốn nối phòng”? Cố Tri Dân chau mày, trả phòng xong lại đột nhiên trỏe về nói muốn nối phòng, đây quả thật không quá phù hợp với quy định.

“Vâng”. Phục vụ đưa thẻ hội viên của Mạc Ân Nhã qua cho Cố Tri Dân: “Đây là thẻ của vị khách đó”.

Cố Tri Dân nhận, liền thấy trên đó là kí tên của Mạc Ân Nhã.

Cố Tri Dân cười lạnh một tiếng: “Người của Mạc gia”.

“Đi làm việc đi”. Cố Tri Dân xua tay với phục vụ: “Việc này để tôi xử lí”.

Phục vụ như được đại sá, vội vã rời đi.

“Mạc Ân Nhã..” Cố Tri Dân dùng thẻ hội viên đập vào trán của mình, vặn mày lẩm bẩm nói: “Là ai đến vậy…”

Mạc gia trên cơ bản đều dựa vào một mình Mạc Đình Kiên chống đỡ, ngoài bố và ông của Mạc Đình Kiên ra, anh đối với những người khác Mạc gia không quá quen thuộc.

Nhưng mà, Mạc Ân Nhã này anh có chút ấn tượng, dường như là một MC, cũng là người lăn lộn trong giới giải trí.

Sau khi nhớ ra Mạc Ân Nhã là ai, Cố Tri Dân mới đi gõ cửa phòng.

Nếu là bình thường, việc này cũng coi như qua, nhưng nay hôm nay đúng lúc ở đây, đương nhiên là muốn đến xem tình hình.

Cố Tri Dân sau khi gõ cửa phòng hai tiếng, thì đứng ở cửa phòng đợi, đợi người ở bên trong ra mở cửa.

CHƯƠNG 1102: ĐAO ĐẾN KIẾM ĐỠ

Phục vụ ở trong phòng mới ra ngoài, cửa phòng lại lần nữa bị người khác gõ cửa.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Hạ Diệp Chi toàn thân run sợ, liệu có phải người phục vụ đó phát hiện cô chính là người Tạ Ngọc Nam muốn tìm, cho nên mới ra ngoài liền tìm người đến.

Cách nghĩ này vừa hiện ra, Hạ Diệp Chi liền cảm thấy khả năng cực lớn.

Cô thậm chí có thể tưởng tượng, Tạ Ngọc Nam đã mang một đám người chờ sẵn ở ngoài cửa phòng rồi.

Càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Mạc Ân Nhã vốn dĩ bị Hạ Diệp Chi chọc cho tâm trạng không tốt, vừa nghe tiếng gõ cửa, càng phiền nói: “Lại gõ cửa nữa sẽ tố cáo ngươi”!

Cả ngày đều không có việc gì là vừa ý.

Mạc Ân Nhã hét xong, lại quay đầu nhìn Hạ Diệp Chi, ngữ khí cực kì khó nghe: “Nhìn trạng thái của chị bây giờ, chắc hẳn cuộc sống rất tệ đi”.

“Vẫn ổn”. Hạ Diệp Chi trên dưới đánh giá Mạc Ân Nhã, biết lắng nghe nói: “Là không có sống tốt bằng em”.

Mặc dù Mạc Ân Nhã được sinh ra trong nhánh phụ của Mạc gia, tệ hơn nhiều so với Mạc Đình Kiên, nhưng cô cũng giàu có hơn nhiều so với người bình thường.

Ngoài ra, Mạc Ân Nhã là một người dẫn chương trình nổi tiếng, tiền cô tự kiếm ra cũng đủ tiền để cô tiêu.

Có thể nói, cuộc sống của Mạc Ân Nhã đã đạt đến một tầm cao mà nhiều người không thể đạt được trong cả cuộc đời của họ.

Hơn nữa, Hạ Diệp Chi cảm thấy bản thân gần đây quả thực sống không tốt.

Bị đưa đi làm thí nghiệm, bị lợi dụng bị uy hiếp, hạn chế tự do, sức khỏe cũng kém như vậy….

Việc gì cũng không thuận lợi.

Đây là vô cùng bấp bênh.

Mạc Ân Nhã không không ngờ Hạ Diệp Chi lại nghe lời của cô như vậy, thừa nhận bản thân sống không tốt.

Lời này Hạ Diệp Chi thẳng thắn nói ra, không những khiến Mạc Ân Nhã không có cảm giác hơn hẳn, ngược lại cảm thấy Hạ Diệp Chi như là đang cười nhạo cô vậy.

Mạc Ân Nhã thần sắc không tốt nhìn cô: “Hạ Diệp Chi không ngờ đã qua nhiều năm như vậy rồi, chị nói chuyện vẫn là như vậy”.

Hạ Diệp Chi hỏi lại: “Sao cơ”?

“Trong lời nói giấu đao”. Mạc Ân Nhã nói xong lại bổ sung một câu: “Khiến người khác buồn nôn”.

Đối với hình dung của Mạc Ân Nhã, Hạ Diệp Chi cũng không bất ngờ.

Mạc Ân Nhã từ đầu thái độ đối với cô đã không tốt, về sau tặng đồ cho cô ấy cũng không phải biểu đạt ý tốt, mà muốn nịnh nọt Mạc Đình Kiên thôi.

Thái độ của cô đối với Mạc Ân Nhã rất rõ ràng.

Cho nên Hạ Diệp Chi nghe lời cô nói xong, không những không tức giận, ngược lại còn nói một câu: “Tôi cũng như vậy”.

Mạc Ân Nhã nghe lời của cô, một lúc không có phản ứng lại, trong mắt mang tia nghi hoặc, nhưng lại không có trực tiếp đi hỏi Hạ Diệp Chi là có ý gì.

Hạ Diệp Chi cô cùng tốt bụng giải thích cho cô ấy: “Chị nhìn thấy cảm nhận của em, cùng với em nhìn thấy cảm nhận của chị giống hệt nhau, em cảm thấy chị kinh tởm, chị cảm thấy em cũng không hề vui vẻ gì”.

“Chị….”Mạc Ân Nhã bị tức đến nỗi không nói ra lời.

Hạ Diệp Chi chỉ yên lặng cười nhìn cô, bình tĩnh mà thong dong.

Mạc Ân Nhã tức đến đứng dậy quay hai vòng trong phòng.

Cô nói nhưng mà Hạ Diệp Chi, nói chuyện dứt khoát không cùng cô đao đến kiếm đỡ nữa, sau khi quay xong một vòng, cô lại đi đến đứng trước mặt của Hạ Diệp Chi.

Hạ Diệp Chi ngẩng đầu nhìn Mạc Ân Nhã, bộ dạng vô cùng hào phóng “Chị có lời thì nói đi”.

Mạc Ân Nhã trong lòng đầy khí tức, rõ ràng là cô đang đứng, Hạ Diệp Chi đang ngồi, nhưng cô lại một chút cũng không cảm nhận thấy khí thế bức người đổ vào Hạ Diệp Chi.

Bị Hạ Diệp Chi rộng lượng nhìn như vậy, cô ngược lại cảm thấy không có sức lực.

Cô ghét loại cảm giác này, thẳng thắn tốc chiến tốc thắng với cô.

Mạc Ân Nhã trực tiếp hỏi: “Chị thật sự cùng anh ba tôi li hôn rồi”?

Nụ cười bên môi của Hạ Diệp Chi càng sâu mấy phần, cuối cùng cũng bắt đầu nói chuyện chính với cô rồi.

Cô từ từ trả lời: “Đúng vậy”.

CHƯƠNG 1103: CHẶN NGOÀI CỬA.

Theo pháp luật thì Hạ Diệp Chi và Mạc Đình Kiên đã ly hôn, không còn là vợ chồng hợp pháp.

Mấy năm nay, bất kể là mối quan hệ trước kia của cô và Mạc Đình Kiên hay là cô và Mạc Đình Kiên, đều chia tay rồi quay lại.

Đột nhiên nhìn lại, cô mới phát hiện những năm nay, những ngày tháng cô và Mạc Đình Kiên thật sự yên ổn ở bên nhau không nhiều.

“Vậy tại sao anh ba của tôi lại giao Mạc thị cho cô? Cô và anh ba tôi đã ly hôn, trong lòng cô cũng tự hiểu, cô đã không còn là người nhà họ Mạc, cô còn mặt nắm tập đoàn Mạc thị trong tay sao?”

Lời lẽ của Mạc Ân Nhã rất đanh thép, dường như Hạ Diệp Chi đã làm rất nhiều chuyện đại nghịch bất đạo.

Nếu như không phải được Mạc Ân Nhã thức tỉnh, Hạ Diệp Chi sẽ sớm quên, trước kia Mạc Đình Kiên giở trò, gióng trống khua chiêng giao Mạc thị cho cô.

Cô bị động tiếp quản Mạc thị, nhưng cô không biết gì về hoạt động của công ty, vì vậy về cơ bản cô đều xử lý những việc này vào ban đêm.

Khi cô mệt mỏi, sẽ tìm Mạc Đình Kiên để trút giận.

“Chuyện này…..” Giọng điệu Hạ Diệp Chi uể oải: “Đã lâu như vậy bây giờ cô mới đến tìm tôi? Xem ra cô cũng không quá quan tâm đến Mạc thị.”

“Nếu như lúc đó tôi có thể tìm được cô, tôi còn phải đợi đến bây giờ sao, tôi….” Dường như Mạc Ân Nhã nhận ra những gì cô ta nói có chút xấu hổ, bực bội liếc nhìn Hạ Diệp Chi, không nói gì nữa.

Lúc đó mọi thứ còn là một mớ hỗn độn, Hạ Diệp Chi cũng nghĩ tại sao những người nhà họ Mạc không đến cửa tìm cô gây chuyện.

Bây giờ xem ra, là Mạc Đình Kiên sớm đã có sắp xếp, chặn tất cả những người được gọi là người nhà họ Mạc ở ngoài cửa, để cho bọn họ không có cơ hội đến tìm Hạ Diệp Chi để gây phiền phức.

“Bây giờ cũng không phải là không có cách, không phải Mạc Đình Kiên đã quay lại rồi sao, cô đi tìm anh ấy là được rồi?” Hạ Diệp Chi mỉm cười nhìn Mạc Ân Nhã, cô chắc chằn Mạc Ân Nhạc không dám đi tìm Mạc Đình Kiên.

Ở nhà họ Mạc, ngoài lão gia đã qua đời, không ai không sợ Mạc Đình Kiên.

Ức hiếp những người lương thiện lại sợ sự hung ác, bắt nạt những người yếu hơn để đạt được mục đích của mình.

Đây chính là bản chất của con người.

Vậy nên, không dễ mà gặp được Hạ Diệp Chi, Mạc Ân Nhã đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

“Tìm anh ấy có tác dụng gì, bây giờ anh ấy không còn là ông chủ lớn của Mạc thị, mà người đó là cô.” Lúc Mạc Ân Nhã nói câu này, có chút bất mãn.

Hạ Diệp Chi cũng lười vạch trần cô ta, làm như có thật nói: “Cũng đúng, vậy bây giờ cô có ý gì, cụ thể là muốn làm gì?”

“Chia cổ phần của Mạc thị trả lại cho chúng tôi.” Mạc Ân Nhã chính là đợi cô nói câu đó, lẽ thẳng khí hùng nói.

Hạ Diệp Chi lặp lại câu nói của cô ta: “Trả lại cho các người?”

“Ừ.” Mạc Ân Nhã khẽ nâng cằm lên, để bản thân mình trông đầy tự tin.

Hạ Diệp Chi bật cười, trong vẻ tràn đầy tự tin của Mạc Ân Nhã, cô chẫm rãi nói hai từ: “Nằm mơ.”

“Cô….” Mạc Ân Nhã trừng mắt: “Cô rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt phải không!”

“Cơ thể tôi không tốt, không uống rượu mừng cũng không uống rượu phạt.” Vẻ mặt Hạ Diệp Chi bình tĩnh nhìn Mạc Ân Nhã đang điên cuồng.

Thậm chí còn đổ thêm dầu vào lửa.

“Ban đầu, khi Mạc thị còn nằm trong tay Mạc Đình Kiên, cái gì các người cũng không được, bây giờ Mạc thị nằm trong tay tôi, các người liền cho rằng có thể lấy được lợi ích từ tay tôi sao?”

“Nằm mơ, tôi còn keo kiệt hơn cả Mạc Đình Kiên, đồ ở trong tay tôi, các người đừng có nghĩ đến chuyện lấy đi.”

“Hạ Diệp Chi, con người không nên quá kiêu ngạo, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.” Ánh mắt Mạc Ân Nhã quét quanh Hạ Diệp Chi: “Tại sao cô lại ở đây một mình? Còn là dáng vẻ yếu ớt chưa trải qua sương gió….có lẽ cô sẽ không bị bệnh nan y đâu?”

CHƯƠNG 1104: CUỘC GỌI CHƯA ĐƯỢC TRẢ LỜI.

Vẻ mặt Hạ Diệp Chi bình tĩnh nhìn Mạc Ân Nhã.

Thật ra Mạc Ân Nhã nói đúng một nửa.

Mặc dù tình trạng cơ thể của cô bây giờ có vẻ tốt, nhưng không chắc chắn quá nhiều.

Tạ Sinh đã từ bỏ việc lấy cô làm vật thí nghiệm, điều này cho thấy cơ thể của cô vẫn tồn tại một vấn đề lớn.

“Lúc thì quan tâm đến tôi, lúc lại quan tâm đến cổ phần của Mạc thị , Mạc Ân Nhã, có phải cô có bệnh không?” Hạ Diệp Chi nhận ra, bản thân mấy năm nay trên phương diện đấu khẩu, ngày càng chiếm thế thượng phong.

Có thể là được Mạc Đình Kiên đạo tạo.

Đã rất lâu cô chưa gặp Mạc Đình Kiên rồi.

Mạc Ân Nhã có lẽ bị Hạ Diệp Chi oán hận nhiều nên đã trở nên tê liệt, nghe Hạ Diệp Chi nói như vậy cũng không tức giân, ngược lại còn nói một cách trang trọng: “Hạ Diệp Chi, tôi cảm thấy con người cô thật sự rất kỳ lạ, rõ ràng cô không muốn quan tâm tôi, còn ở lại đây nói chuyện với tôi lâu như vậy, cô đang toan tính cái gì?”

Hạ Diệp Chi nghe thấy vậy, hơi rủ mắt xuống.

Toan tính cái gì?

Đương nhiên là muốn Mạc Ân Nhã có thể giúp cô kéo dài thời gian, để cô có thể danh chính ngôn thuận ở lại chỗ này thêm một khoảng thời gian, để cô không bị người của Tạ Ngọc Nam phát hiện.

Mạc Ân Nhã cũng không phải là người không có đầu óc, trong lòng cô ta đều hiểu.

“Không có gì, chính là cảm thấy rất thú vị.” Hạ Diệp Chi quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nghĩ ra một cách: “Cô vẫn luôn bên trái gọi anh ba, bên phải gọi anh ba, thực ra cô cũng lâu rồi chưa gặp Mạc Đình Kiên phải không? Có thể cô muốn gặp cũng không gặp được.”

Giọng điệu giống như không chú ý, dường như chỉ vô tình nhắc đến.

Mạc Ân Nhã lười phải giả vờ: “Hai người thật kỳ lạ, anh ba giao Mạc thị cho người ngoài, cả ngày đều không thấy tung tích, ở Mạc thị cũng không thấy người, cô lại muốn gặp liền gặp được?”

Hạ Diệp Chi hướng về phía tay cô ta giơ lên.

“Cái gì?” Mạc Ân Nha cảm thấy không thể hiểu được.

“Điện thoại.” Hạ Diệp Chi liếc nhìn cô, giọng nói có chút nóng vội.

Mặc dù trong lòng Mạc Ân Nhã có chút nghi ngờ, nhưng vẫn đưa điện thoại cho Hạ Diệp Chi.

Nhìn Hạ Diệp Chi cầm lấy điện thoại di động của cô, thuần thục bấm một dãy số, hỏi: “Cô muốn gọi cho anh ba?”

Hạ Diệp Chi theo âm cuối của cô ta nói tiếp một câu: “Ngay cả số điện thoại của anh ba mà cô cũng không có.”

Mạc Ân Nhã liếc nhìn cô, nhưng lại không nói gì.

Bề ngoài Hạ Diệp Chi luôn nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhưng ánh mắt vẫn luôn chú ý đến phản ứng của Mạc Ân Nhã.

Từ phản ứng của Mạc Ân Nhã, cô có thể đoán Mạc Ân Nhã không nhìn ra được Hạ Diệp Chi chỉ là muốn mượn điện thoại để thực hiện một cuộc gọi mà thôi.

Không chỉ vậy, Mạc Ân Nhã còn lo lắng nhìn chằm chằm vào Hạ Diệp Chi: “Không nhận sao? Cô mở loa đi.”

Hạ Diệp Chi liếc nhìn cô ta, không muốn quan tâm đến cô ta.

Mạc Ân Nhã chỉ có thể đến ngồi bên cạnh Hạ Diệp Chi, để nghe điện thoại.

Có vẻ Mạc Ân Nhã có chút căng thẳng, nhưng, chỉ có Hạ Diệp Chi biết, cô còn căng thẳng hơn Mạc Ân Nhã.

Mạc Đình Kiên.

Anh nhất định phải nghe điện thoại.

“Có phải cô nhớ sai số rồi? Ngắt đi, rồi dùng điện thoại của cô để gọi.” Mạc Ân Nhã thấy rất lâu vẫn không có ai nhận điện thoại, đã không còn kiên nhẫn, giục cô cup máy và sử dụng điện thoại di động của cô.

Hạ Diệp Chi lấy đâu ra điện thoại di động chứ?

Cô chỉ có thể giữ đến khi điện thoại di động tự động cup máy.

Có lẽ là có sự thông minh sắc xảo, trước khi điện thoại di động tự động tắt máy, cuộc gọi không có ai trả lời đã được nhận.

“Xin chào!” Một giọng nói lịch sự và nghiêm túc.

Hạ Diệp Chi vừa nghe liền biết đây là giọng nói của anh.

“Thời Dũng?”

Thời Dũng ở đầu bên kia nghe thấy giọng nói của Hạ Diệp Chi, dừng lại một chút, ngập ngừng hỏi: “Mợ chủ?”

CHƯƠNG 1105: GÕ CỬA.

“Là tôi, tôi đang ở Kim Hải, Mạc Đình Kiên đâu?” Hạ Diệp Chi cố gắng dùng một giọng nói bình tĩnh để nói ra câu này, mà một tay đặt bên cạnh đã căng thẳng đến mức siết chặt lại.

Mạc Ân Nhã bên cạnh nghe thấy điện thoại có người nhận, liền đẩy đẩy Hạ Diệp Chi: “Bật loa ngoài lên.”

Thời Dũng cũng nghe thấy giọng nói của Mạc Ân Nhã, dè dặt hỏi: “Mợ chủ đang ở cùng ai?”

Hạ Diệp Chi thuận theo ý của Mạc Ân Nhã, mở loa ngoài lên.

“Tôi tình cờ gặp em gái của cậu chủ nhà anh- cô Mạc Ân Nhã, cô ấy nói muốn ôn lại chuyện cũ với cậu chủ nhà anh.”

Lời nói của Hạ Diệp Chi đã dẫn đến ánh mắt khinh người của Mạc Ân Nhã.

Hạ Diệp Chi không quan tâm, cô dường như chỉ nói mấy câu vô nghĩa, nhưng Thời Dũng là một người thông minh, rất nhanh có thể hiểu được ý của Hạ Diệp Chi.

Mặc dù không biết tại sao Hạ Diệp Chi lại ở Kim Hải, nhưng chắc chắc là gặp phải rắc rồi, hơn nữa còn không liên lạc được với Cố Tri Dân.

Nếu như cô ấy có thể liên lạc được với Cô Tri Dân, thì cũng không lừa điện thoại di động của Mạc Ân Nhã để gọi điện thoại cho Mạc Đình Kiên.

“Gần đây cậu chủ rất bận, không có thời gian ôn lại chuyện cũ, tôi sẽ truyền đạt lại ý của cô Mạc Ân Nhã đến cậu chủ.” Giọng nói giải quyết cô việc chung của Thời Dũng: “Còn có chuyện gì không?”

Hạ Diệp Chi liếc nhìn Mạc Ân Nhã.

Vẻ mặt Mạc Ân Nhã đầy sự khinh bỉ nhìn Hạ Diệp Chi.

Trong điện thoại lại truyền đến giọng nói của Thời Dũng: “Đã không còn chuyện gì, vậy tôi cup điện thoại đây, tạm biệt.”

Sau đó là âm thanh cup điện thoại.

Hạ Diệp Chi đưa điện thoại di động cho Mạc Ân Nhã.

Mạc Ân Nhã nhận lại điện thoại, lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Còn cho rằng cô thật sự có thể để tôi gặp anh ba chứ, xem ra trong mắt của anh ba cô cũng chỉ có như vậy thôi.”

Mạc Ân Nhã thực sự cho rằng lần này cô ta có thể hẹn được Mạc Đình Kiên.

Kết quả Mạc Đình Kiên ngay cả điện thoại cũng không nhận, đừng nói đến hẹn gặp.

Hạ Diệp Chi thấy trên khuôn mặt của Mạc Ân Nhã chỉ có chút thất vọng, không phát hiện ra mục đích thực sự của Hạ Diệp Chi, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.

Với cách làm việc của Thời Dũng, chắc chắn sẽ nhanh chóng phản ứng lại và sẽ tìm ra một biện pháp tốt.

Anh ta nhất định sẽ liên lạc với Cố Tri Dân trước, kêu Cố Tri Dân đến tìm cô trước, sau đó anh ta sẽ tự mình sắp xếp người đi vào.

Trái tim vẫn luôn không được yên, cuối cùng lúc này cũng ổn định lại.

Bây giờ Hạ Diệp Chi chỉ cần yên tĩnh chờ đợi Cố Tri Dân đến tìm cô, không cần phải xung đột với Mạc Ân Nhã.

Mạc Ân Nhã cảm thấy thật nhàm chán, cô ta lại không thể hỏi Hạ Diệp Chi như thế nào, hơn nữa trong điện thoại di động của cô có số điện thoại của Mạc Đình Kiên, cầm lấy túi đứng dậy sau đó rời đi.

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Chuyện gì thế? Chẳng qua tôi thêm một phòng thôi, đến mức gõ cửa đuổi tôi sao?” Mạc Ân Nhã tức giận đi về phía cửa, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Hôm nay tôi nhất định phải khiếu nại các người!”

Hạ Diệp Chi không đi nhanh như Mạc Ân Nhã, từ từ đứng dậy nhìn về phía cửa.

Có phải là Cố Tri Dân không?

Lúc này, Mạc Ân Nhã đã mở cửa ra.

Một nhóm vệ sĩ đứng bên ngoài, không phải là nhân viên của Kim Hải.

Mạc Ân Nhã cau mày: “Các người là ai?”

Người vệ sĩ đứng đầu đưa cho cô ta một bức ảnh: “Có nhìn thấy người phụ nữ này không?”

Người vệ sĩ nói chuyện tràn đầy trung khí, ngay cả Hạ Diệp Chi ở bên trong không đi ra ngoài cũng nghe thấy giọng nói của anh ta.

Cầm một tấm ảnh đi tìm người.

Người cần tìm còn là một người phụ nữ.

Chắc chắn là tìm cô.

Vẻ mặt Hạ Diệp Chi lập tức thay đổi, lặng lẽ quay lại trốn trong phòng ngủ.

Mạc Ân Nhã nhìn người trên bức ảnh, kinh ngạc thốt lên: “Đây không phải là….”

Cô nghĩ đến cái gì đó, quay người nhìn chiếc sofa bên cửa sổ, nơi đó đã không còn hình bóng của Hạ Diệp Chi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.