Ta Trở Thành Phú Nhị Đại Phản Phái

Chương 25: 25: Chẳng Thèm Để Ý Đến Anh




Edit: Yun Haku

Gần đây cái gì cũng thuận lợi với Tsuruga Ren, thủ tục đăng ký kết hôn – dĩ nhiên nhân viên công tác của trụ sở đã cam đoan giữ bí mật, đây chính là tố chức làm việc của họ, sau đó là việc Hannah tới nhà của cậu ở. Khụ khụ, chủ yếu là cuộc sống rất mãn nguyện, thân thể không bị nghẹn hư thì cái khác không cần quan tâm. Mà cái này Hannah cũng rất chủ động, theo lời của cô bây giờ nên mang thai là vừa!

Bọn họ coi như đã kết hôn – trừ hôn lễ – thì cái gì cũng đã có.

Ren vốn định mua nhẫn kim cương nhưng Hannah nói nếu đưa nhẫn kim cương cho cô thì phải làm hôn lễ. Cuối cùng Hannah quyết định, đợi sau khi đạt được giải Diễn viên xuất sắc nhất thì đưa cô, sau đó cô sẽ rất viên mãn mà gả cho ảnh đế (vua điện ảnh)!

Ren tuy đáp ứng nhưng cậu thật sự muốn nói, nếu cô không đạt được giải thì cậu không thể báo cho mọi người hai người sẽ làm lễ kết hôn à? Nhìn bộ dạng thề nguyền son sắt của Hannah, cậu không thể nói gì, thầm nghĩ, cho dù cô có đạt giải hay không thì vẫn đưa!

Phim ngừng một đoạn thời gian, sau đó tiếp tục quay tiếp, người đóng Amy lần này là Mina. Vận khí của cô gái này hoàn toàn không tốt, lần trước bị Hannah lấy giải Diễn viên mới xuất sắc nhất nên sau chẳng có bất cứ giải thưởng nào, chỉ hi vọng lần này không thảm như vậy.

Đoạn phim quay lần trước bị cảnh sát lấy đi, cũng may đoạn phim đó là đoạn cần phải quay lại.

Lúc giới thiệu Mina, đạo diễn Ida dùng giọng tiếc nuối khi nói Rena không thể tiếp tục quay phim với mọi người và rất vui vẻ khi Mina tham gia đoàn phim, hi vọng tất cả mọi người hợp tác vui vẻ.

Hannah ác độc nghĩ: Rena phải mất ba tới bốn năm mới có thể ra viện, không biết lúc cô ta gặp lại mình thì sẽ thế nào. Hừm ~ Xem ra cái loại sát khí kia thật sự khiến người ta run rẩy.

Bên trong hậu trường, Mina không còn khẩn trương như lần gặp Hannah ở lễ trao giải, có lẽ do lần nói chuyện đó nên cô ta chạy tới bên người Hannah, nhỏ giọng hỏi “Cậu và Tsuruga san có làm chuyện ấy không?”

Hannah nghe cô ta hỏi như vậy, sửng sốt nhìn Mina. Cô có nghe câu có lúc ‘nhìn người không nên nhìn mặt’, bây giờ thì cô hiểu rồi. Lúc trước hai người không thân, mà bây giờ cũng không quá thân, thế mà con thỏ nhỏ nhát gan này lại dám chạy tới hỏi cái chuyện này! Hai người hoàn toàn không thân mà cô ta dám hỏi chuyện riêng tư này sao? Cô ta rốt cuộc nghĩ cái gì trong óc vậy? Chẳng lẽ lần trước là giả vời? Đây mới là bản chất của cô ta sao?

Trong lòng gào lên mấy tiếng, biểu hiện kinh ngạc bị Hannah thu lại, cô bình thản nói “Chuyện riêng tư, tôi không thể trả lời”

Có lẽ bây giờ cô ta mới để ý vấn đề mình hỏi, hai tay của Mina tạo thành chữ thập nói “Xin lỗi, tớ không có ý tứ gì hết, chỉ hơi tò mò thôi. Cậu đừng để ý”

“Không có ý gì là tốt nhất” Bản chất không muốn nhìn cô ta, lại muốn xử cô ta nhưng mà vì cô ta không có địch ý cũng như thẳng thắn xin lỗi việc này nên cô cũng không để tâm nữa. Tuy mấy nữ minh tinh nói chuyện rất đáng yêu nhưng cô rất nhạy cảm, có thể nhận ra được là thật hay giả, vì vậy Hannah đành nói “Lúc nào kết hôn thì báo cô”

Mina khoa trương che miệng, kinh ngạc. Lúc trước chỉ nghĩ Hannah và Ren quen nhau một thời gian ngắn, vả lại tình yêu trong giới showbiz cũng không đáng tin, dù sao bên trong cũng có không ít thứ mờ ám.

Nếu đứng ở lập trường cá nhân, Mina rất thích Hannah, tác phong và cách cư xử của Hannah rất tốt, cô ta không thể làm theo được cho nên khuyên nhủ “Tớ biết nói thế này thì không tốt, nhưng cậu thật sự muốn kết hôn với Tsuruga san? Cậu có biết, trong giới showbiz….” Thấy Hannah nhìn mình chằm chằm, ánh mắt lạnh lùng nên cũng không nói nữa.

“Tôi có thể xem cô là bạn” Hannah nói.

“A…a…” Mina giật mình nói.

Thấy phản ứng của Mina, Hannah đứng lên cười nói “Điều kiện của tôi chỉ có một: Không nên phản bội”

“Được, được! Về sau mong giúp đỡ” Mina cuống quít đứng dậy, thậm chí còn dùng lễ lớn.

Qủa nhiên, cô ta vẫn là một con thỏ trắng… Lúc nãy chỉ là giả dối! Hannah rất vui vẻ.

Nhìn vẻ mặt vui vẻ đầy quái dị của hai người, ai cũng hỏi có chuyện gì xảy ra.

“Răng rắc!” Từ cửa vang lên một âm thanh nhỏ, ngoài Hannah thì không ai nghe thấy, làm bộ lơ đãng nhìn qua đó, trong long cô quyết định làm một việc.

Lúc cô quay xong, Hannah đi tới chỗ đó mà không để bất kì ai chú ý.

“Fan của tôi?” Hannah đi vào vấn đề.

“Vâng, đúng vậy!” Chàng trai khẩn trương, hắn luôn giả dạng làm nhân viên công tác ở bên cạnh Hannah lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cùng cô nói chuyện với nhau, lần đầu hai người ở chung một chỗ. Hắn nghĩ “Hôm nay thật may mắn!”

Hôm nay đúng là ngày may mắn của hắn, bởi vì việc kế tiếp sẽ khiến hắn vui vẻ.

Nhận được đáp án vừa long, Hannah lấy máy ảnh của chàng trai, tùy ý xem ảnh rồi nói “Nếu dựa vào quy củ [Lời tác giả: =_=] thì chụp ảnh riêng tư của tôi phải trả một số tiền không nhỏ. Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội, mà cậu không chỉ không trả tiền bản quyền ảnh mà còn được thù lao. Có làm hay không?”

“Cái gì? Chuyện gì?” Chàng trai thấy đầu của mình bây giờ không thể dùng được nữa rồi.

Buông máy ảnh, Hannah nói “Thứ nhất, cậu có thể chụp ảnh tiếp, cũng có thể up lên mạng nhưng mà trước khi cậu làm mấy thứ đó phải làm một album ảnh nhỏ, đợi tôi kí tên lên album rồi đem lên mạng bán, đến lúc đó cậu hai phần tôi tám phần. Thứ hai, tôi cho cậu thành người chụp ảnh chuyên dụng của tôi, chỉ cần tôi tham gia hoạt động gì thì cậu có thể đi theo tự do. Hai việc này thôi, cậu đồng ý không?”

Từ trên trời rơi xuống một đống tiền, bạn sẽ cảm thấy như thế nào? Đó là cảm giác của hắn bây giờ. Chàng trai suy nghĩ: Các anh em, xin lỗi, vì lợi ích trong tương lai, các anh em hãy tha thứ cho tâm tư nhỏ này của tôi. Chàng trai ra sức gật đầu “Tôi đồng ý!”

“Được, vậy mai cậu tới LME tìm tôi, chúng ta ký hợp đồng” Nói rồi Hannah quay người.

“A, cái đó, Hannah sama, có thể chụp ảnh chung và kí tên không?” Chàng trai thấy Hannah quay người đi thì nói.

“Được” Chụp một bức ảnh chung thì có gì chứ? Sau này kiếm không ít tiền đấy!

Chụp ảnh, sau đí kí tên, Hannah sờ khắp túi, bên trong chỉ có son môi, không biết bỏ vào lúc nào, cô cũng không quan tâm, lấy ra ký lên áo của chàng trai.

Nhìn bóng dáng rời đi của Hannah, chàng trai lại nhìn cái tên được kí bằng son trên áo, nghĩ: Sau này sẽ cung phụng cái áo như thánh, không bao giờ mặc nữa!

Buổi tối, lúc lên mạng, đầu tiên đem ảnh chụp chung và chữ kí, sau đó dùng giọng điệu vui vẻ nói: Sau này tôi là người chụp ảnh chuyên dụng của nữ thần! Hahaha!

Nhìn vẻ hớn hở, đám trạch nam thật sự hận, hận không thể xuyên qua máy tính của hắn ta, nhưng cứ nghĩ tới lợi ích sau này thì cũng bỏ qua.

Những người khác đều tỏ vẻ, sau này có tin thì phải nói.

Hắn đồng ý, đồng thời uyển chuyển biểu đạt: Về sau ảnh có thể dùng, có điều cũng phải dùng  một ít trong việc mua bán.

Đám trạch nam cũng hiểu, điều nhỏ nhặt ấy cũng không lớn hơn lợi ích ~~~

Trạch nam, rốt cuộc các cậu cũng có thể từ mạng mà xuất hiện ở đời thật ~~~ [Lời tác giả: -_-]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.