Ta Trở Thành Phú Nhị Đại Phản Phái

Chương 10: 10: Chưa Bao Giờ Động Lòng Với Cô Ấy




Triệu Vô Cực ở xung quanh tìm kiếm, củi khô cũng không khó kiếm, ở chỗ này đi dạo một vòng liền có thể tìm ra một đống to mang về.

Xoạt Xoạt!

Triệu Vô Cực tai vểnh lên, thính lực của hắn cực tốt, lập tức nghe thấy bên trong bụi cây có cái gì đó đang động đậy.

Triệu Vô Cực không biết bên trong có vật gì, nhưng hắn tinh thần lập tức đề phòng cao độ.

Hắn âm thầm vận lên nội lực, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ ra cương khí hộ thân cùng đối phương đại chiến.

Ở một chỗ xa lạ như thế này, bất cứ lúc nào cung có thể gặp nguy hiểm, Triệu Vô Cực nhất định phải vạn phần cẩn thận.

Nếu xui xẻo hắn thậm chí có thể gặp phải yêu thú cũng không là cái gì chuyện khó tưởng tượng.

Nhưng bên trong bụi cỏ lúc này vật kia cũng đi ra ngoài, không ngờ lại là một chích thỏ trắng nhỏ.

Nó dương đôi mắt to hiếu kì đánh giá Triệu Vô Cực, Triệu Vô Cực là một cái sinh vật nó chưa gặp bao giờ, bởi vậy nó đối với Triệu Vô Cực hiếu kì, không có chút lòng cảnh giác nào.

Triệu Vô Cực khóe miệng âm thầm kéo lên một cái tà tiếu, bữa tối đã có, không nhưng thế còn tự dâng lên tận miệng.

Trên tay hiện lên một thỏi bạc, Triệu Vô Cực vận lên Niêm Hoa Chỉ lập tức bắn mạnh thỏi bạc ra.

Thỏi bạc bị hắn nội lực cùng chỉ lực mạnh mẽ bắn ra, ở trong không khí kéo ra một đường tiểu âm bạo, tốc độ nhanh như ánh chớp vừa ra liền lóe lên một cái rồi biến mất.

Con thỏ kia còn chưa kịp hiểu là chuyện gì xảy ra trên đầu của nó đã bị một thỏi bạc đánh ra một cái lỗ hổng, lập tức tại chỗ mất mạng.

Triệu Vô Cực vui vẻ đi tới nắm lên tai thỏ, lập tức trở về.

Tiếu Mị Mị vẫn còn đang chờ hắn đây, hắn không thể đi quá lâu.

Ở hoàn cảnh xa lạ như thế này, cho dù nàng hành tẩu trên giang hồ đã quen thuộc, nhưng chắc chắn trong lòng không chịu được có chút sợ hãi cùng buồn chán.

Nhưng có hắn bên cạnh làm bạn, nàng chắc chắn sẽ không như thế.

Triệu Vô Cực mang củi cùng thỏ trở lại đã thấy Tiếu Mị Mị ngồi co ro ở đó, nàng quần áo bị ướt nước, có chút lạnh.

Hắn vội vàng đặt đống củi khô xuống, lấy ra một con dao nhỏ, bắt đầu dùng cách đánh lửa nguyên thủy hoạt động lên.

Cũng đừng hỏi Triệu Vô Cực vì sao có nhẫn trữ vật có thể nhanh chóng thổi lửa nhưng hắn vẫn không dùng, đơn giản chính là hắn tự có thâm ý riêng.

Triệu Vô Cực lấy ra chủy thủ, ở trên gỗ cạo ra một cái rãnh cũng một đống gỗ vụn, sau đó cầm lấy một thanh gỗ khác mài sạch vỏ xù, bắt đầu xoay tròn lên.

Đây là cách đánh lửa nguyên thủy nhất hắn học được từ chương trình sinh tồn trên tivi, hắn còn nhớ rõ cái kia Gryll Bear mãnh nam diễn viên chính, hắn gần như có thể ăn tất cả mọi thứ có chứa dinh dưỡng bất kể nó tởm đến mức nào, kĩ năng sinh tồn cũng max điểm.

Tiếu Mị Mị hiếu kì đánh giá Triệu Vô Cực hành động, nàng trước đây lấy lửa đều có que đóm chỉ cần thổi nhẹ một cái liền sẽ nhen lửa chưa bao giờ phải dùng tới cách lấy lửa nguyên thủy như vậy.

Triệu Vô Cực tốc độ xoay rất nhanh, chẳng mấy chốc đám vụn gỗ kia liền bốc lên khói, sau đó là lửa.

Hắn nhanh chóng lấy một ít cỏ khô phủ lên, cỏ khô so cành gỗ càng có thể nhanh bén lửa, nhóm to đống lửa.

Có khô cháy xong mọi chuyện liền đơn giản, đầu tiên là bỏ cành gỗ nhỏ vào để duy trì đám lửa, sau đó chính là cành to.

Đống lửa nhanh chóng đốt lên, Tiếu Mị Mị ánh mắt lập tức sáng lên, nàng không ngờ Triệu Vô Cực còn biết trò này, trên đời này còn có thể như vậy lấy lửa a, thật thần kì.

Ánh lửa ấm áp lập tức xua đuổi đi sự lạnh lẽo, nàng hướng đám lửa xích lại gần một chút, nhưng không hề có ý định cởi đồ ra hong khô.

Triệu Vô Cực liếc nhìn một chút liền hiểu, hắn cũng không vội thúc dục nàng mà tiếp tục hướng ven hồ bên kia đi tới, bắt đầu làm thịt thỏ.

Hắn loại bỏ da lông cùng ruột của con thỏ cùng một số bộ phận không thể ăn được, rất nhanh thì làm xong.

Triệu Vô Cực chặt lấy mấy cái cành cây khác chuẩn bị làm giá đỡ, bữa tối của hai người nhanh chóng chuân bị xong.

Triệu Vô Cực đi tới trước đống lửa, hắn bắt đầu đóng lên từng cái giá, Tiếu Mị Mị nghi hoặc hỏi:

“ Vô Cực, ngươi đóng nhiều giá gỗ như vậy làm gì?”

Triệu Vô Cực cười đáp:

“ cái giá trên đống lửa chính là dùng để nướng thịt thỏ, nó là bữa tối của chúng ta. Còn hai cái giá cao cao này chính là chỗ để chúng ta hong khô quần áo.

Tiếu Mị Mị mặt lập tức đỏ lên nói:

“ ta không cần hong khô quần áo!”

Nói đùa cái gì, nàng không mang theo quần áo dự phòng, vừa cởi ra chính là chỉ còn một bộ yếm mà thôi, tuy nàng là tà phái người lớn lên ở chỗ mọi người đều rất mở ra như Cực Nhạc Ma Tông nhưng vẫn là một cái xử nữ.

Đối với chuyện nam nữ nàng vẫn rất rụt rè, không thể lần đầu tiên cùng Triệu Vô Cực ra ngoài liền để cho hắn thấy hết được.

Triệu Vô Cực cười nói:

“ ngươi cho dù là võ giả nhưng mặc đồ bị ẩm ướt cũng có thể dễ dàng bị cảm lạnh a. ở dã ngoại như vậy bị cảm lạnh chính là cách cái chết không xa, đương nhiên đây là dưới tình huống chỉ có một mình.

Nhưng ta cũng tin rằng ngươi hiểu rõ đại cục, sẽ không muốn bị cảm lạnh, đến lúc đó một cái mãnh thú cũng đánh không lại chứ?”

Triệu Vô Cực không nói hết nhưng Tiếu Mị Mị biết rõ, nàng nếu bị cảm lạnh liền có thể trở thành gánh nặng cho Triệu Vô Cực, bởi vậy nàng tuy không muốn nhưng vẫn là phải làm.

Nếu không hong khô quần áo tiếp theo thời gian nàng cũng không có quần áo để mặc, chưa kể tới ở dã ngoại bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải nguy hiểm, nếu để bị cảm lạnh sau đó ốm yếu, lúc đó không còn là chuyện ngại ngùng hay không mà là mất mạng chuyện.

Triệu Vô Cực biết nàng ngại ngùng, hắn chủ động cởi ra y phục của mình, lộ ra thân hình giọt nước tràn đầy cân đối đẹp đẽ cơ bắp, chỉ để lại một cái quần dài bên trong.

Tiếu Mị Mị tuy đã nhìn quen nam nhân trên giang hồ thô lỗ, nhưng đối với Triệu Vô Cực thân hình đẹp đẽ cùng hắn cởi áo ra lúc để trần cơ thể không nhịn được vẫn là tim liên tục đập nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút đỏ lên.

Triệu Vô Cực không hề thể hiện ra một chút nào hèn mọn, hắn bình tĩnh treo đồ áo lên giá đồ của hắn sau đó quay lưng lại nói:

“ phía trước đống lửa là giá đồ của ngươi, ngươi chỉ cần cởi ra sau đó treo lên vừa có thể hong khô vừa có thể làm màn che. Ta sẽ không cố ý đi nhìn lén ngươi!

Tiếu Mị Mị nhìn về phía Triệu Vô Cực bóng lưng, lại nhìn một chút giá phơi đồ.

Nàng suy nghĩ một chút, sau đó hàm răng trắng xinh cắn nhẹ một cái.

Nữ lưu trên giang hồ, đâu có gì cố kị nhiều như vậy.

Từ lúc ra giang hồ, nàng đã sớm chuân bị tinh thần cho những tình huống như vậy.

Tiếng sột soạt cởi quần áo vang lên, Triệu Vô Cực ánh mắt sáng lên, hắn trong lòng đại hỉ, nhưng không hề thể hiện ra một chút vội vàng xao động chi ý nào.

Một lúc sau, phía sau lưng hắn truyền tới Tiếu Mị Mị âm thanh:

“ ngươi có thể quay lại”

Triệu Vô Cực quay đầu lại, quả nhiên Tiếu Mị Mị đã cởi ra bộ quần áo mà hắn đưa cho nàng phơi lên giá hong khô nàng cũng thuận tiện trốn ra phía sau che đi thân hình.

Triệu Vô Cực vui vẻ đi tới bên đống lửa bắt đầu nướng lên thỏ, tiếng dầu mỡ nhỏ xuống đống lửa tất tất tác tác âm thanh nhẹ nhàng vang lên.

Mặt trở đỏ rực bắt đầu xuống núi, Triệu Vô Cực cùng Tiếu Mị Mị đêm nay liền phải ở dã ngoại qua đêm.

Chẳng mấy chốc Triệu Vô Cực liền nướng xong thỏ, mùi thơm của thịt nước bay ra bốn phía khiến cho Tiếu Mị Mị bụng cũng réo lên mấy lần.

Triệu Vô Cực mỉm cười không nói, Tiếu Mị Mị trốn sau màn áo đã sớm mặt đỏ tới mang tai.

Nàng một ngày chiến đấu cùng tiêu hao cũng đã sớm đói thấu, bây giờ bị mùi thơm của thịt thỏ kích thích vị giác, không tự chủ được liền nổi lên âm thanh đói bụng xấu hổ kia.

Triệu Vô Cực cẩm lấy chủy thủ cắt thịt thỏ làm hai phần, hắn bắt đầu đi tới trước Tiếu Mị Mị giá hong đồ chỗ.

Tiếu Mị Mị tim đập gia tốc, trong lòng nàng không ngừng tự hỏi:

“ hắn có thể nhìn xuyên qua quần áo không a? hắn có thấy ta không a? nếu hắn thấy không phải là xấu hổ chết hay sao? Ta nên làm sao bây giờ? Tối nay chả lẽ ta phải cùng hắn ngủ ở chỗ này sao? Nếu bây giờ hắn thú tính đại phát xông tới ta nên phản kháng hay không a? thật khó nghĩ mà!”

trong đầu nàng không ngừng tự hỏi, theo hắn tiến lên từng bước trong lòng nàng tim đập cảm giác càng tăng tốc lên khuôn mặt không tự chủ được cũng ửng đỏ lên.

Nhưng Triệu Vô Cực đi đến trước giá hong đồ của nàng liền dừng lại không tiến tới mà chỉ thò ra một tay hướng nàng ở phía sau lắc lắc mấy cái nói:

“ đồ ăn của ngươi đây, đừng để mình bị đói. Chúng ta muốn tìm đường đi lên còn phải tốn không biết bao nhiêu thời gian, nhưng ngươi yên tâm chỉ cần có ta ở đây đảm bảo ngày nào ngươi cũng được no bụng!”

Tiếu Mị Mị thấy Triệu Vô Cực có phong độ như vậy không tự chủ được trên khóe môi liền nở ra một nụ cười ngọt ngào, trong lòng cũng là như nếm mật vậy, nàng nhẹ nhàng cầm lấy thịt thỏ nướng nhẹ giọng nói:

“ cảm ơn ngươi, Vô Cực!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.