Bởi vì con rết chạy ra, nên khu bên trong đã loạn cả lên. Chung Hiếu Huy nhân hỗn loạn ẩn giấu thân mình, dựa vào ánh trăng, nhanh chóng chạy về nơi ở của ba mẹ hắn.
Động tĩnh khu trong không nhỏ, một bức tường vây căn bản không ngăn được tiếng động truyền ra, lúc này ở khu ngoài người vốn nên đi ngủ khi nghe thấy tiếng vang đều chạy cả ra rồi. Sau một chốc Chung Hiếu Huy rời đi chỗ đó, con rết từ khu trong chạy ra khu ngoài, người tại khu ngoài kinh hãi, chạy trốn tứ phía, có người ý thức được đây là thời cơ tốt để trốn thoát, trong lúc nhất thời, toàn bộ căn cứ đều loạn cào cào cả lên.
Nhưng mà tối đó, tại một khắc khi Chung Hiếu Huy trốn được đi, tựa hồ như vận may của hắn đã cạn sạch, con rết kia xông ra khu ngoài, vậy mà xông thẳng về phía hắn.
Hình thể con rết to lớn, tốc độ cực nhanh, một đường giẫm chết cắn chết không ít người, đại đa số đều là quản lý căn cứ, bọn chúng đều nghe theo lệnh nam nhân đeo kính kia, chạy lên định ngăn cản con rết. Chung Hiếu Huy mắt thấy con rết sau lưng cách hắn càng ngày càng gần, lại quay đầu nhìn ký túc xá sắp chạy tới nơi, không chút do dự thay đổi phương hướng chạy về phía khác. Nhưng hắn mới chạy được vài bước, vợ chồng Chung Vĩ nghe thấy tiếng ồn ào cũng đi ra rồi, vợ Chung Vĩ mắt sắc, liếc một cái liền thấy được con trai mà mình lo lắng đã thật nhiều ngày.
“Hiếu Huy!” Mẹ Hiếu Huy vừa hô to vừa chạy về phía con trai mình, Chung vĩ cũng nhanh chóng đuổi theo.
Chung Hiếu Huy sở dĩ chạy đi, chính là không muốn dẫn con rết tới chỗ cha mẹ hắn để tránh nó tổn thương tới bọn họ, hắn biết tối nay con rết đã chọn trúng hắn, nếu như bản thân mình nhất định phải chết, như vậy dẫn con rết đi cho cha mẹ mình một đường sinh cơ cũng là chuyện tốt. Nhưng hắn làm sao cũng không ngờ rằng, cha mẹ trực tiếp phát hiện ra hắn, còn chạy về phía hắn nữa.
Lúc đó Chung Hiếu Huy hô to lên: “Ba mẹ chạy mau!”
Thế nhưng lúc này mẹ Hiếu Huy cũng phát hiện con rết kia tựa hồ đã quyết định chọn con trai bà, Hiếu Huy hô ta bà làm như không nghe thấy, càng tăng nhanh hơn tốc độ chạy về phía hắn, mắt thấy răng nanh con rết đang múa máy ngay sau lưng Chung Hiếu Huy, mẹ Hiếu Huy – thân thể trước giờ vẫn chẳng bao giờ cao lớn bằng hắn, kéo thân thể gầy yếu như đột nhiên bùng nổ sức mạnh không thể tưởng được, bà trực tiếp nhào tới con rết đang quay lưng với bà, túm chặt lấy cái đuôi đầy gai đung đưa của nó.
“Con chạy mau!” Bà nói, trên mặt là tuyệt vọng là không muốn xa rời đứa con.
Con rết bị quấy nhiễu phía sau, nó tức giận quay đầu, răng nanh đâm xuống người mẹ Hiếu Huy, trực tiếp xuyên thủng thân thể bà, cũng nhấc bổng bà lên, muốn ném văng bà ra, lại bị đối phương ôm chặt lấy.
Nhìn mẹ tại giữa không trung, Chung Hiếu Huy liền ngây ngẩn cả người.
“Mẹ nó ơi!” Biến cố đến đột nhiên, Chung Vĩ chậm hơn vợ mình một đoạn, ông trơ mắt nhìn tất cả phát sinh, nhưng điều gì cũng không làm được. Ông muốn xông tới giành lại vợ, nhưng con rết đang tức giận, thân thể đung đưa lung tung, mỗi một chỗ trên thân nó đều là vũ khí sắc bén, ông căn bản không có cách nào khác tới gần được, phần eo bị đuôi con rết cắt qua một vết, đang không ngừng chảy máu.
“Mẹ cháu lúc đó chỉ còn một hơi, thế nhưng mẹ vẫn vững vàng ôm chặt răng nanh của con súc sinh kia không chịu buông tay, còn kêu cháu dẫn theo cha mau chóng trốn đi.” Lúc này Chung Hiếu Huy đã khóc không thành tiếng, “Người trong căn cứ thừa dịp hỗn loạn chạy trốn rất nhiều, cháu nhìn thấy gã nam nhân mắt kính kia cầm tới một tấm võng rất lớn, cháu biết còn không đi nữa, nếu như bị bắt lại, đến lúc đó không chỉ có mỗi cháu, cha cháu cũng sẽ bị đút cho con rết, cháu chỉ có thể dẫn theo cha chạy trốn, cháu có lỗi với mẹ, thi thể của mẹ cháu đều không thể đoạt lại!” Hắn vĩnh viễn không quên được hình ảnh mẹ cả người đầy máu bị răng nanh con rết đâm xuyên qua thân thể treo ở giữa không trung, Chung Bình rơi lệ đầy mặt khuyên lơn hắn: “Chuyện này cũng không trách cháu được, cháu có thể sống sót cùng cha, cũng không uổng phí chị ấy hi sinh tính mạng.”
Chung Hiếu Huy nói với Chung Bình: “Sau khi cháu và cha chạy ra căn cứ, căn cứ rất nhanh có người đuổi theo, cháu cùng cha trốn vào núi Phi Ưng cạnh huyện chừng mấy ngày, may mắn cháu ở trong đó phát hiện ra thanh hao hoa vàng, tuy nó lớn hơn trước, nhưng cháu nhìn một chút liền nhận ra, cháu lập tức dùng thanh hao hoa vàng đắp lên miệng vết thương trên bụng cha cầm máu, nên hai cha con cháu mới có thể cùng sống sót mà tới gặp cô.”
Nghe xong Chung Hiếu Huy kể lại, người trong thôn lần thứ hai phát hiện ra cuộc sống trong thôn bọn họ quả thực tựa như thiên đường, bên ngoài đã không còn vương pháp, những người kia cũng quá tàn nhẫn, đều là đồng bào, sao có thể nuôi người cho rết ăn được.
“Vậy hai người định làm sao bây giờ?” Có người trong thôn hỏi Chung Hiếu Huy.
Chung Hiếu Huy đột nhiên xoay về phía vợ chồng Chung Bình quỳ xuống: “Cô, chú. Cháu và cha cháu hiện tại đã không còn nhà mà về, chỗ duy nhất có thể nương nhờ chính là hai người, cháu ăn không nhiều, cháu sẽ nỗ lực làm việc, cầu xin hai người thu nhập giúp đỡ!” Sau đó dập đầu một cái với hai người, lại xoay người dập đầu với người trong thôn.
Một vài người phản ứng mau chút nhanh chóng tránh ra, đều không quen nhìn người quỳ xuống, chớ nói chi là quỳ với mình, sau đó ánh mắt đều dồn tới hai người Chung Bình.
“Đứa nhỏ ngốc này, lẽ nào cô còn có thể đuổi hai người đi hay sao?” Đều là thân nhân của mình, Chung Bình đương nhiên đồng ý.
Cao Hồng Hải cũng là kẻ nhẹ dạ nhớ tình thân, hắn nhanh chóng để Chung Hiếu Huy đứng lên: “Đều là người một nhà cháu làm cái gì vậy, chỉ cần chú ở, không thiếu được cha con cháu một miếng ăn.” Sau đó ông quay đầu về phía những người trong thôn khác tới xem, muốn nói lại thôi.
Ông tình nguyện thu nhận giúp đỡ hai cha con anh vợ mình, nhưng trong thôn còn tồn tại bí mật, ông rất sợ trong thôn có người phản đối.
May mà, người trong thôn cũng chẳng có ai nhẫn tâm, sinh hoạt có chút an nhàn trong thôn khiến bọn họ không làm được chuyện thấy chết mà không cứu. Hơn nữa người trong thôn đều có thân thích, ai cũng chẳng thể đảm bảo được, sau này có khi chính mình cũng sẽ có người thân xin vào thôn.
“Chỉ có một điều.” Mã Nhân Thiện nhìn hai cha con Chung Hiếu Huy nói: “Hai người các anh nếu không có sự đồng ý của người trong thôn, thì không thể tùy tiện ra ngoài thôn.”
Chung Hiếu Huy vội vàng nói: “Chúng cháu nhớ kỹ.” Sau đó cùng Chung Vĩ không ngừng nói cảm tạ mọi người.
Đợi sau khi xác định cha con Chung Hiếu Huy sẽ ở lại trong thôn, thật nhiều người đều là sáng sớm thức dậy còn chưa ăn bữa sáng, bao gồm cả Cảnh Lâm và Nghiêm Phi. Mọi người khích lệ hai câu với cha con Chung Hiếu Huy, hi vọng bọn họ tiếp nhận sinh hoạt thật tốt, sau đó lục tục tản đi.
Chờ nhìn thấy đất ruộng của người trong thôn, Chung Hiếu Huy và Chung Vĩ đồng thời trợn to hai mắt, giờ mới hiểu được ý tứ câu nói không thể tùy ý ra thôn kia của Mã Nhân Thiện.
Dưới ruộng xanh mướt một mảnh, hai người bọn hắn ngoại trừ trong núi, đã rất lâu rồi không thấy được màu sắc của ruộng đồng như vậy.
Chung Vĩ lập tức kích động kéo lấy cánh tay Cao Hồng hải, liên thanh hỏi: “Chú này, tôi không phải hoa mắt chứ? Thôn các chú đây là?” Nói xong tựa như không tin mà dụi dụi hai mắt mình.
Cao Hồng Hải vỗ vỗ cánh tay gầy yếu của người anh vợ, đáy lòng thương hại thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: “Chuyện này chúng ta trở về rồi nói, chúng ta về nhà trước đã, hai người các anh đã trốn chạy chừng mấy ngày bên ngoài rồi, một bữa cơm cũng chưa ăn đi, trong nhà cơm nước đều đã nấu xong, trước lấp đầy bụng rồi nói sau, sáng nay có bánh rán hành tự tay em gái anh làm đấy.”
Bánh rán hành, Chung Hiếu Huy và Chung Vĩ chỉ nghe thấy tên thôi cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, bị giam trong căn cứ lâu như vậy, thực sự một giọt dầu mỡ cũng không được dính vào, mấy ngày trốn trong núi đó, cũng không dám đi loạn, đều vùi ở một chỗ ẩn náu, đói bụng thì gặm cỏ dại lá cây xung quanh, không bị độc chết, cũng coi như may mắn.
Cao Trường Huy nói với anh họ của mình: “Đến nhà bọn em, chỉ cần an tâm ở là được, các thứ khác khả năng không thể, nhưng riêng ăn là đủ bao nuôi.”
Cao Nhã Lan nhìn bộ dáng cậu mình đã gầy không ra hình dạng gì, vừa nãy đã khóc một hồi, lúc này đôi mắt còn hồng hồng, cũng liền vội vàng xen vào: “Cũng không cần có gánh nặng tâm lý.”
Chung Hiếu Huy nghe, con mắt lại đỏ. Hắn vừa nãy quỳ xuống trong phòng nhỏ, kỳ thực cũng biết thế đạo hiện tại không xong, hắn và cha hắn, khẩu phần lương thực hai người đối với một gia đình hiện tại mà nói, là gánh nặng rất lớn, nhưng bọn hắn đã không còn chỗ để đi. Trước thôn bọn hắn có thân thích là người thành phố về nhờ vả, hồi trước hai nhà đến ngày lễ cũng đều thăm hỏi nhau, tình nghĩa coi như thâm hậu, vừa mới đầu còn tốt, lương thực nhiều, nhiều thêm vài miệng ăn cũng không thành vấn đề, sau đó mắt thấy trong ruộng không thu hoạch được, đều hoảng cả lên, sinh hoạt dần dần soi xét keo kiệt, hai nhà ở chung với nhau mâu thuẫn cũng nhiều lên, theo thời gian trôi qua, tình cảm trước đây liền bị những ma sát to to nhỏ nhỏ trong cuộc sống hàng ngày mài đến không còn một điểm, chủ muốn đuổi kẻ nhờ vả đi, kẻ nhờ vờ sống chết không chịu, tại trước lúc đi căn cứ, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống cãi vã, không được yên ổn, hận không thể cả đời này không thấy mặt nhau.
Chung Hiếu Huy rõ ràng, tại thế đạo này, tình nghĩa dĩ vãng có thâm hậu tới mấy, nhưng có khả năng rất lớn ngay cả một bữa cơm cũng không chống đỡ được. Tới nhà cô ở nhờ, đến cùng cũng không phải nhà mình, trong lòng hắn và cha hắn cũng thấp thỏm, nhưng lo lắng nơi đáy lòng đã bị hai em họ nói ra rồi, trong lòng hắn tuy không thể thả lỏng hoàn toàn, nhưng vẫn cảm động không thôi.
Có điều, bỏ qua những chuyện này, trong lòng Chung Hiếu Huy vẫn còn có nghi vấn: “Đúng rồi, tại sao lúc trước chúng cháu nhảy xuống tường vây, đều thấy tất cả là nước?”
“Nước?” Cao Hồng Hải nhìn hắn, không biết hắn nói đến cái gì.
Bởi vì bọn họ là được người trong thôn thông báo rồi chạy tới, nên cũng không rõ ràng chuyện hai cha con tao ngộ Huyễn trận trước đó, những người khác cũng chưa kịp nói gì, đều chỉ cho rằng hai cha con mấy ngày nay áp lực đào mạng quá lớn tạo thành ảo giác.
Chung Hiếu Huy nhìn người nhà họ Cao đều là một bộ nghi hoặc không hiểu, liền ngậm miệng. Hắn liếc nhìn lúa nước xanh mướt dưới đồng ruộng, nghĩ thầm vùng đất này còn có thể trồng trọt, có thể thấy được sự thần kỳ, thế giới này đã thay đổi. Trước suýt chút nữa chết đuối, sự hoảng sợ vẫn còn đọng lại, nhưng cũng có thể giống như người trong thôn nói, chỉ là ảo giác của bọn hắn mà thôi.
Bất kể là ảo giác hay là thật, nói tóm lại bây giờ bọn hắn còn sống sót, ngoài điều đó ra, thì chẳng cần suy nghĩ nhiều nữa làm gì cho mệt.
Cảnh Lâm và Nghiêm Phi về đến nhà, các thành viên trong nhà đã sớm đói bụng, lúc này đang mỗi nhóc ôm một quả cà chua biến dị mà gặm, sau khi đất vườn biến dị, cà chua trong sân trước cũng chín một nhóm, tốc độ sinh trưởng cũng tăng nhanh hơn. Bởi vì cà chua mang theo linh khí, nên mỗi ngày Cảnh Lâm đều sẽ chuẩn bị một quả cho mấy đứa ăn vặt, cũng đưa một chút cho gia đình Triệu Chí Văn, để hai vợ chồng Triệu Thừa Hoài mỗi ngày lúc rảnh rỗi phân nhau một quả mà ăn. Nhà Nghiêm Phi có sẵn rồi, Nghiêm Phi nói không cần đưa, nhưng Cảnh Lâm vẫn mang sang một ít.
Một cây cà chua biến dị một lần nở hoa có mười mấy bông, sau đó còn có thể lục tục nở ra mấy bông hoa nữa, nên sản lượng sinh ra, hoàn toàn đủ bọn cậu ăn.
Tố Trinh vẫn chờ được ăn ớt chỉ thiên đây, đã chờ từ sáng sớm rồi, thấy hai người Cảnh Lâm một bộ khoan thai tới muộn, nhất thời “Hừ” một tiếng, vung vẩy đuôi đứng trong đất ớt chỉ thiên, liếc mắt nhìn Cảnh Lâm, không tiếng động thúc giục.
Huyện thành, đội trưởng Khúc dẫn theo đồng đội của mình đứng trước cửa nhà, vươn tay gõ gõ lên cửa chống trộm, “Ông nội?”
Vài tiếng liên tiếp, đều không có người phản ứng.
Một đồng đội từ trên hành lang bên cạnh chạy xuống, nói với hắn: “Tòa dân cư nhỏ này một người cũng không có, cửa một vài nhà đã bị cạy ra, nhìn bộ dáng đều mang hết đi rồi, thời gian mang đi đã rất lâu trước đó.”
Nghe vậy, sắc mặt đội trưởng Khúc chìm dần, hắn và đồng đội cùng nhau cạy ra cửa chống trộm, sau đó đá bay cửa phòng nhà mình một cái.
Cửa sổ trong phòng đóng chặt, không khí cực kỳ khó ngửi, đội trưởng Khúc phẩy đi tro bụi trước mũi, xoay một vòng trong phòng, nhìn thấy giường trống trơn trong phòng, chăn bông đều bị mang đi, trong tủ treo quần áo có thật nhiều bộ cũng đã không thấy. Bát muôi chậu nồi xếp trong tủ bát trong bếp, hiển nhiên cũng được ông nội hắn mang đi.
Hắn lại nhìn thấy lò than củi chất đống trong phòng, còn có đất trên ban công, trong lòng nhịn không được chua xót, không dám tưởng tượng sau khi thế đạo loạn lên, ông nội của hắn một mình đã phải trải qua sinh hoạt gian khổ như thế nào.
Bỗng nhiên, đồng đội cầm một tờ giấy trắng bám đầy tro bụi đi tới bên cạnh hắn, nói: “Đội trưởng! Chỗ này có một tờ giấy!”
Đội trưởng Khúc tiếp nhận, liếc mắt là nhìn ra đây đúng chữ viết của ông nội mình, trên đó ghi ông theo một thế lực nhỏ chuyển về nông thôn, nếu như hắn trở lại, nhìn thấy tờ giấy, thì đến đó tìm ông, ông sẽ luôn chờ hắn ở nơi đó.
“Trà Sơn Lĩnh, thôn số hai?” Đội trưởng Khúc gấp gọn lại tờ giấy, sau đó xoay người nói với đồng đội: “Gọi các anh em chuẩn bị một chút, hỏi xem có ai biết thôn số hai Trà Sơn Lĩnh ở nơi nào không, chuẩn bị đi tới đó.”
“Rõ.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thanh hao hoa vàng: hay còn gọi là thanh cao hoa vàng, ngải hoa vàng, ngải si (Artemisia Annua) là một loài ngải bản địa của vùng châu Á ôn đới, ở Việt Nam mọc hoang và được trồng ở miền Bắc, Lâm Đồng, có thể lấy ngọn và lá non nấu canh, trị bệnh ngoài da, rôm sảy, sốt rét…