Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 14




- Phong cách này không thích hợp với cô đâu.

Đường Trọng đứng phía sau Trương Hách Bản, cười nói.

Hắn không rời đi mà vẫn đi theo Trương Hách Bản.

Hôm nay Trương Hách Bản rất không bình thường, hắn lo lắng chó chuyện nguy hiểm xảy ra.

Hắn nhìn thấy cô mất cả hồn phách, cũng thấy thần sắc cô ảm đạm, càng nhìn càng thấy cô giống như một mái nhà dột đêm mưa vậy.

Hôm nay Trương Hách Bản yếu ớt khiến người ta đau lòng.

Trương Hách Bản không xoay người lại, lên tiếng hỏi:

- Phong cách gì thì hợp với tôi chứ?

- Mắng A Ken là ẻo lả, rủa xả tôi hết lời, sai Spider Man chạy vòng quanh. Ai trêu chọc cô thì cô giương nanh múa vuốt xông lên. Ai bắt nạt cô thì đang phải dùng phương pháp điên cuồng hơn để trả thù. Thông minh tùy hứng, không biết giới hạn cuối cùng...

- Trương Hách Bản như vậy không phải rất đáng ghét sao?

Trương Hách Bản không bởi Đường Trọng "bôi xấu" mình mà nổi trận lôi đình như trước kia, tiếng nói nhẹ nhàng, dịu dàng, giống như gió sông thổi qua vậy.

- Quả thật là cũng hơi đáng ghét.

Đường Trọng cảm thán nói:

- Lần đầu gặp mặt, tôi đã muốn đá cô từ cửa sổ lầu hai xuống.

- Sau đó thì sao?

- Sau đó tôi lại luôn hối hận, tại sao lần đầu gặp mặt không đá cô từ cửa sổ xuống.

Phì.

Trương Hách Bản nhếch môi nở nụ cười, gương mặt mũm mĩm xuất hiện hai má lúm đồng tiền đáng yêu, ánh mắt cong thành hình trăng rằm, nói:

- Lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi cũng biết anh rất đáng ghét rồi. Lại dám dùng con chuột lớn để dọa chúng ta. Tôi và chị Hồi Âm tới giờ vẫn còn ghi hận anh đấy.

- Không phải hai người nói ở trong phòng đánh chuột sao?

- Người ta chỉ nói thế thôi chứ. Chẳng qua là không muốn cho anh vào cửa thôi. Vốn bên trong biệt thự đều là phụ nữ ở, một người đàn ông như anh tiến vào thì còn ra cái gì? Nếu anh có ý đồ xấu, chúng tôi lại không đánh lại anh thì làm sao đây?

- Sự thật đã chứng minh, tôi là một chính nhân quân tử, dù phụ nữ ngồi trong lòng cũng không loạn phải, rất đáng tin cậy phải không?

- Vốn tôi còn lo lắng anh sẽ ra tay với tôi và chị Hồi Âm, không ngờ anh lại ăn luôn dì Bạch...

- Khụ khụ...

Đường Trọng hơi xấu hổ nói:

- Cô còn nhỏ, chuyện tình cảm nam nữ cô không hiểu được.

- Là vì tết âm lịch dì Bạch theo anh về nhà sao?

Trương Hách Bản hỏi.

- Cũng không bởi nguyên nhân gì cả.

- Tết âm lịch năm nay tôi theo anh về nhà có được không?

Trương Hách Bản bấm bấm đầu ngón tay, nói:

- Còn thời gian hai tháng là tới tết rồi.

- Cô muốn theo tôi về nhà làm gì chứ?

- Tôi muốn bẫy thỏ, muốn nhìn sói với hổ... Dì Bạch nói anh có thể một tay giết sói, tôi không tin. Anh biểu diễn cho chúng tôi xem.

Trương Hách Bản cười khanh khách.

- Chúng tôi sao?

- Đúng vậy. Tôi và chị Hồi Âm đều đi chứ.

Trương Hách Bản nói rất thản nhiên.

- Anh đã từng hứa rồi mà. Anh quên à?

- Tôi hứa bao giờ?

Đường Trọng trừng lớn mắt hỏi.

- Dù sao thì anh cũng đã hứa rồi. Anh đừng có mong chống chế được.

- Đến lúc đó rồi nói sau đi.

Đường Trọng nói nói. Không chừng tết năm nay hắn sẽ đón tết tại Yến Kinh ấy chứ. Chòm râu dài và Khương Khả Nhân vừa kết hôn, một nhà khó được đoàn tụ, dù sao cũng phải tụ tập mà đoàn viên. Với tính cách sợ vợ của chòm râu dài thì khẳng định sẽ nghe theo ý kiến của Khương Khả Nhân. Chòm râu dài không trở về Hận Sơn, chẳng lẽ muốn hắn dẫn một đoàn quân nương tử về Hận Sơn à?

Chẳng qua nghĩ kỹ lại thì làm thế cũng thích lắm.

Nếu hắn mang Lâm Hồi Âm, Trương Hách Bản trở về ngục giam Hận Sơn, thế không phải rất phong cách à?

Đúng rồi. Trong ngục giam Hận Sơn hẳn cũng có fan của nhóm Hồ Điệp. Hắn muốn tối ba mươi tết tổ chức một buổi biểu diễn dành riêng cho ngục giam Hận Sơn của nhóm Hồ Điệp, an ủi cảnh ngục và đám phạm nhân. Hắn thật sự hâm mộ đám phạm nhân có thể được đưa tới giam tại ngục giam Hận Sơn đấy.

Phạm nhân ở địa phương khác làm gì có phúc lợi như vậy chứ?

- Anh phải hứa luôn bây giờ đi.

Trương Hách Bản chu mỏ nói:

- Đàn ông nói tới lúc đó quyết chỉ là từ chối uyển chuyển thôi. Anh tưởng tôi không biết chắc?

- Được, tôi đồng ý.

Đường Trọng cười gật đầu:

- Nếu tôi không quay về thì tôi cũng sẽ cho người đưa cô đi. Cho cô trải nghiệm cuộc sống trên núi cao một chút.

- Thực chờ mong mà.

Trương Hách Bản lộ vẻ khát khao nói.

- Dừng một chút, Trương Hách Bản kêu:

- Đường Trọng.

- Hả?

- Anh có thể không cùng với dì Bạch như vậy không?

-...

- Tôi thấy trong lòng rất khó chịu.

- Bản Bản...

Đường Trọng muốn khuyên nhủ cô gái này một chút.

- Cho dù có muốn làm thế thì cũng đừng để tôi bắt gặp, có được không?

- Vẫn phải khuyên.

Đường Trọng thầm nghĩ trong lòng.

Hắn xoay người Trương Hách Bản lại, để cô đối mặt với mình, nói:

- Bản Bản, chúng ta ở chung lâu như vậy, chắc cô cũng có hiểu biết nhất định đối với tôi. Cô thấy tôi là kẻ trăng hoa, lười nhác, lòng dạ hẹp hòi, còn thích cãi cọ với cô có đúng không?

- Còn gì nữa?

- Không được người ta quý, cứ chọc vào những kẻ địch càng ngày càng lợi hại hơn. Nếu có người phụ nữ nào ở cùng chỗ với tôi thì không chừng sẽ trở thành quả phụ rất nhanh. Thế có đáng thương không? Đúng hay không? Cuộc sống một người thật vất vả, người phụ nữ muốn tái giá cũng không dễ dàng. Nếu có con thì lại càng phiền toái. Cha dượng đối xử không tốt với đứa nhỏ thì sao bây giờ?

- Đúng.

Trương Hách Bản gật đầu liên tục. Hai mắt cô tỏa sáng, mặt cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào thật không phù hợp với hoàn cảnh chút nào, hai tay kích động nắm lấy cánh tay Đường Trọng, nói:

- Đúng vậy, đúng vậy. Anh kém cỏi như vậy đấy, bại hoại như vậy đấy, cũng rất trăng hoa, rất dễ chết. Ở cùng với anh rất nguy hiểm. Anh không thể đi gây tai họa cho người phụ nữ khác được. Anh ở lại gây tai họa cho tôi đi. Dù sao thì anh cũng không thích tôi.

-...

Đường Trọng nuốt nước bọt, cảm thấy hình như mình làm sai chuyện gì rồi.

Người đàn ông khác vừa bôi xấu mình thì lập tức dọa phụ nữ chạy mất dép, thế sao mình đã tự bôi xấu tới mức này rồi mà cô ấy vẫn còn si mê không tỉnh vậy?

- Bản Bản, tuy rằng tôi không thích cô nhưng cũng không ghét cô. Là người phải nói tới nghĩa khí....

- Thế thì làm sao để anh càng ghét tôi bây giờ?

-...

Minh Châu, công viên Ngọc Sa.

Đây là công viên công cộng lớn nhất Minh Châu, mở cửa miễn phí với tất cả thị dân.

Hiện giờ chính là thời khắc mặt trời đang ngả về tây. Có một số người cao tuổi đang tụ tập luyện Thái Cực Quyền, vài người thanh niên mặc đồ thể thao, tai nhét tai nghe ra sức chạy bộ. Mấy cặp vợ chồng đang đẩy xe nôi đưa con đi tản bộ. Cũng có rất nhiều trẻ con đang vui vẻ đuổi nhau, cười đùa huyên náo.

Ở bờ sông Ngọc Sa có một thanh niên sắc mặt tái nhợt ngồi xe lắn, nhìn hai đứa trẻ con đang vật nhau trên bãi cỏ.

Một đứa béo trắng, một đứa cao gầy. Thân thể hai đứa trẻ con ôm chặt nhau, nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức bú mẹ muốn đẩy ngã đối phương. Đó là hai đứa sức lực ngang nhau, một bên kiên trì, một bên lại khó giành thắng lợi.

- Dùng chân gạt nó.

Thanh niên trẻ tuổi kia hét to.

Đứa bé trai cao gầy phản ứng rất nhanh, nghe thấy lời thanh niên nói liền lập tức đưa chân phải ra ngáng đùi đứa béo, hất mạnh một cái. Đứa béo kia liền bị hắn vật ngã.

- Ngao ngao, Tiểu Vũ, mày thua rồi...

Đứa bé kia vui mừng hét lên.

- Mày ăn gian, tao không phục.

Ánh mắt đứa bé báo nhìn chằm chằm vào thanh niên ngồi xe lăn, tức giận nói.

Thanh niên ngồi xe lăn nhìn ánh mắt đứa bé béo, cười nói:

- Cậu không phục phải không?

- Đúng vậy.

Đứa bé béo thở phì phì hỏi:

- Chú chỉ chiêu cho nó. Nó ăn gian.

- Vì sao cậu lại bảo là tôi chỉ chiêu cho nó?

- Chú bảo nó dùng chân ngáng cháu.

Đứa bé béo nói.

- Tôi có nói như vậy sao?

Thanh niên nồi trên xe lăn cười ha hả nói:

- Tôi nói là dùng chân gạt hắn.

- Đúng rồi, đúng là chú chỉ chiêu cho nó.

- Lúc tôi nói, cậu có nghe thấy không?

- Có nghe thấy.

- Thế tại sao hắn làm được mà cậu không làm được?

Thanh niên kia rất kiên nhẫn hỏi, dáng vẻ giống như rất thích chỉ dạy người khác:

- Tôi đồng thời hô những người này, vì sao hắn nghe được, cậu cũng nghe được mà cậu lại bị hắn vật ngã hả?

- Cháu...

Thằng bé béo á khẩu không nói được nữa.

- Đáp án của vấn đề này rất quan trọng. Cậu về suy nghĩ cho kỹ đi, biết không?

Thanh niên kia lại dặn dò đứa bé béo.

- Hừ, ai cần nghe lời chú chứ?

Đứa bé béo đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, bước nhanh đi.

H ắ c t i ể u t ử đ ố i v ớ i n g ồ i ở t r ê n x e l ă n n a m n h â n n h ế c h m i ệ n g c ư ờ i c ư ờ i, c ũ n g b ư ớ c n h a n h c h ạ y r a.

- Thằng ranh, cũng không biết nói một tiếng cảm ơn.

Thanh niên vuốt nhẹ hai chân mình, nhưng hai đứa bé đang chạy về phía xa xa, thì thào nói.

- Mày sợ bị xuống địa ngục sao?

Một tiếng nói đột nhiên vang lên.

Thân thể thanh niên cứng đờ, sau đó giãn ra trong nm

Hắn dùng cần điều khiển điện tử xoay xe lăn về hướng khác, lại thấy Đường Trọng đang chậm rãi đi về phía hắn.

- Nếu không phải nhìn thấy tận mắt thì thật sự không thể tin được, Du thọt mày lại làm được chuyện như thế.

Đường Trọng cười ha hả nói:

- Mày sợ làm chuyện xấu sẽ phải xuống địa ngục, cho nên mới làm vài chuyện tốt để bù lại à?

Du Mục cũng không sợ Đường Trọng tới, trên mặt là nụ cười nhạt ôn hòa. Hắn vỗ vỗ chân mình, nói:

- Mày cảm thấy cuộc sống hiện giờ của tao có khác gì địa ngục không?

- Cũng giống.

Đường Trọng có vẻ thông cảm:

- Nhìn thân thể mấy đứa bé khỏe mạnh như thế, nhất định là mày rất hâm mộ hả? Đây là giấc mộng trước đây của mày hả?

- Nếu tao có một đôi chân hoàn hảo, nếu tao không phải sinh ra là một người què thì cuộc đời tao nhất định không phải như vậy.

Du Mục không phủ nhận suy đoán của Đường Trọng:

- Nhưng tao lại sinh ra là một người què, lại sinh vào một gia đình chói mắt như thế. Vì thế nên tao mới biến thành thế này. Bệnh tình cũng thực biến thái có phải không? Bên ngoài chắc mọi người đều thấy tao như thế hả?

- Mày đúng là rất hiểu bản thân.

Đường Trọng khen ngợi.

- Tao tìm khắp nơi cũng không ra được hai từ nào để hình dung mày tốt hơn hai từ này.

Trương Hách Bản chớp mắt, nói:

- Tôi sẽ không cố ý để mất là được.

Đường Trọng cười, không nói gì.

- Lão Lý, dừng xe.

Trương Hách Bản đột nhiên hô.

- Làm sao vậy?

Đường Trọng hỏi.

- Tôi còn có việc phải làm. Để lão Lý đưa anh về trước.

Nói xong Trương Hách Bản liền lập tức đẩy cửa xe đi xuống.

Bờ sông Hoàng Phố, gió sông lạnh thấu xương.

Trương Hách Bản dùng khăn quàng cổ che miệng, khiến người đi qua đối diện khó nhận ra cô chính là ngôi sao lớn Trương Hách Bản.

Đi dọc theo bờ sông Hoàng Phố một hồi, tâm tình Trương Hách Bản mới hơi thư thái hơn một chút.

Thấy mình còn cầm di động trong tay, cô cười tự giễu:

- Thực ra có thể không cẩn thận để lại trên taxi.

Lúc nói chuyện, cô lại cầm di động ném thẳng xuống sông.

Tõm.

Di động rơi xuống nước tạo thành vài gợn sóng, sau đó chìm xuống đáy sông.

Trương Hách Bản ngơ ngác nhìn nơi gợn sóng biến mất, tay ôm ngực, thì thào:

- Chỗ này hơi đau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.