Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 52




Có thể nói là vậy, sau khi nghe Hoàng Nguyệt Ly chơi đàn, tất cả những khúc nhạc đàn mà họ đã nghe trước đây đểu trở thành những âm thanh khó hiểu, những tác phẩm văn nghệ đầy tính giả tạo và sơ sài, dường như khó có thể lọt tai người nghe.

“Trời ơi, thật hay quá, thật sự vừa rồi ta dường như trông thấy được cả Không Cốc U Lan…”

“Đúng vậy, giỏi quá, từ trước giờ ta chưa từng nghe qua một khúc nhạc nào hay đến vậy…”

“Bạch tam tiểu thư quả thật có thể biết gảy đàn…”

Những lời khen không ngớt vang lên, Hoàng Nguyệt Ly vẫn không thay đổi sắc mặt, hầu như không thể hiện ra một chút thích thú và tự đắc.

Thực ra những lời khen như vậy, kiếp trước nàng đã nghe đủ rồi, những lời nói vô vị nhạt nhẽo đều chẳng có gì lấy làm kì lạ.

Nhưng những lời này đối với Bạch Nhược Kỳ mà nói, lại giống như trời xanh sau đêm giông bão, từng chút một rót vào tâm trí cô.

Bạch Nhược Kỳ sắc mặt ngày càng trở nên nhợt nhạt.

Những câu từ bóng bẩy này, vốn dĩ phải thuộc về cô!

Mỗi một lần các bậc thiên kim tiểu thư tụ họp lại, người được nghe không ngớt những lời tán ngợi, đều là cô Bạch Nhược Kỳ!

Từ khi nào, lại là tên tiểu nha đầu đáng ghét kia chứ? Cô ta chẳng qua chỉ là thứ phế vật, đến một vần thơ cũng đọc không nổi, đến những phím cơ bản trên cây dương cầm cổ cũng không rõ cơ mà?

Rốt cuộc là từ lúc nào, cô ta lại có thể luyện được kĩ thuật đàn cao siêu như vậy, tự gây dựng được tên tuổi cho mình?

Điều càng làm Bạch Nhược Kỳ cảm thấy buồn nôn, là khi cô phát hiện, ngón đàn của cô lại không thể sánh bằng Hoàng Nguyệt Ly!

Cô luôn luôn cảm thấy tự hào về ngón đàn của mình, nhưng trước màn biểu diễn của Hoàng Nguyệt Ly, thật sự là không đáng nhắc đến, khoảng cách giữa hai người là quá lớn, chỉ cần người có tai nghe nhạc, đều có thể nghe ra, rốt cuộc là trình độ của ai cao hơn!

Sự thật này đã kích động mãnh liệt đến cô.

Bạch Nhược Kỳ bặm chặt môi, sắc mặt trắng bệch rợn người.

Cô vừa cảm thấy phẫn nộ, vừa cảm thấy ganh tỵ, dường như không nói nên lời! Đã không bằng người khác, thì có gì đáng để nói?

Ngay đến hoàng đế ngồi hiên ngang trên ngai vàng cũng vô cùng xúc động mà rằng: “Ngươi chính là Ly nha đầu con gái của Lưu Phong sao? Trước đây chỉ nghe nói sức khỏe ngươi yếu ớt, luôn ở nhà dưỡng thể, không ngờ, lại có được ngón đàn xuất sắc đến vậy! Thật sự rất xuất sắc!”

Hoàng Nguyệt Ly đặt Ngọc Băng cầm xuống, tư thái nhã nhặn cúi đầu hành lễ.

“Đa tạ Hoàng thượng tán thưởng, chỉ là chút tài mọn mà thôi.”

“Đừng có khiêm tốn như vậy, chút tài mọn mà đã như vậy thì những khúc nhạc mà các bậc cầm sư khác tấu lên đã không thể lọt tai! Vẫn là trẫm lần đầu tiên nghe được tiếng đàn xuất chúng đến vậy!”

Thái hậu sau khi trải qua chuyện hồi sáng, ấn tượng về Hoàng Nguyệt Ly rất tốt, ngay khi đó lập tức đỡ lời cho nàng.

Tên nha đầu này tuy ở phương diện tu vi có kém một chút, nhưng biết cách thay thế bằng tu luyện nghệ đàn, không màng danh lợi, không kiêu không ngạo, mới có thể đánh nên khúc nhạc hay đến như vậy! Phẩm tính của nha đầu này… thật là…!

Nhà vua vốn dĩ vẫn luôn nhớ đến tình nghĩa của Bạch Lưu Phong năm đó, nếu không phải bởi vì danh tiếng của con gái ông quá kém, đã sớm hạ lệnh phong nàng làm thái tử phi.

Mới gặp hôm nay, phát hiện ra thiếu nữ này hoàn toàn khác so với những tin đồn nói về nàng, không chỉ dung mạo tuyệt mỹ, khí chất cao nhã, lại có được ngón đàn tuyệt vời đến vậy!

Tại Thiên Lăng đại lục, những bậc thầy về cầm sư tài nghệ cao siêu cũng rất đáng được kính trọng!

Hoàng đế người bỗng cảm thấy rất hứng thú, tim bồi hồi không yên.

Cuối cùng thật sự con gái Bạch Lưu Phong không phải là người bất tài, không thể tu luyện thì cũng là do trời sinh như vậy, không thể khác đi, nhưng nàng lại có thể luyện ra thủ đàn nghệ như vậy, cho thấy con người của nha đầu này rất tốt mà!

Nghe thái hậu cũng không ngớt lời khen ngợi Hoàng Nguyệt Ly, nụ cười trên khuôn mặt hoàng đế cũng rạng ngời không kém phần.

“Được, được! Thật sự không tồi! Người đâu, mau ban thưởng cho Bạch tam tiểu thư…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.