Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 51




Có trời mới biết, đã bao lâu nàng không đụng đến đàn rồi?

Kiếp trước, Hoàng Nguyệt Ly là sư cầm nổi tiếng nhất Thiên Lăng đại lục, kĩ thuật chơi đàn đã đạt đến độ thượng thừa, hơn nữa, những sư cầm phổ thông cũng chỉ chơi đến diễn tấu âm luật, còn những ngón đàn của nàng, lại là một loại độc môn huyền kỹ.

Thiên Lại Huyền Âm… kỹ thuật chiêu bài khó hiểu của cao thủ tuyệt thế Cửu Trọng cảnh Hoàng Nguyệt Ly, một trong thập đại kỹ thuật bí mật của Thiên Lăng đại lục!

Vũ khí của nàng lúc đó cũng chính là một cây đàn cổ - Nguyệt Hạ Mỹ Nhân.

Chỉ có điều, Nguyệt Hạ Mỹ Nhân không phải là cây đàn cổ bình thường, mà chính là cây đàn chính nàng tự luyện thành, được nhốt vào huyền khí cấp chín của khí linh.

Năm đó, dưới sự tàn khốc của Thiên Lại Huyền Âm, biết bao nhiêu cao thủ tuyệt thế đã hồn bay phách lạc, câu liệt mềm yếu, nhiều không đếm xuể!

Khi nàng tự thiêu mình ở Bắc băng cực, đã đem theo cây Mỹ Nhân Nguyệt Hạ này, cũng không biết có phải do sức công phá cường đại của việc cô tự thiêu mà cây đàn đã hoàn toàn bị tiêu hủy.

Cho dù không bị tiêu hủy, chừng ấy năm qua đi, e rằng cũng bị người ta nhặt mất.

Mạch suy nghĩ của Hoàng Nguyệt Ly cứ nối dài, những động tác trên tay cũng theo đó dừng lại một lúc.

Hoàng hậu lập tức cảm thấy thời cơ đã đến, vội nhắc nhở: “Bạch Nhược Ly, sao đến giờ ngươi vẫn chưa bắt đầu? Đằng sau ngươi vẫn còn rất nhiều vị tiểu thư muốn được biểu diễn đó, không nên câu giờ quá lâu.”

Hoàng Nguyệt Ly hoàn hồn, nhẹ nhàng cười đáp: “Dạ bẩm hoàng hậu nương nương, một sư cầm chân chính đều phải biết dạo đàn một lượt rồi mới bắt đầu được, nếu không, khúc nhạc sẽ mang một ý nghĩa khác, thiếu cảm xúc và sự giao thoa trong tâm hồn.”

Bạch Nhược Kỳ cười giễu cợt, âm thanh không cao không thấp, vừa để cho Hoàng Nguyệt Ly nghe thấy.

“Ngươi thì nghe ra thế nào chứ? Chẳng qua cũng chỉ biết nói phét! Mà nói phét thì ai chẳng biết? Đợi lát nữa hãy chơi một khúc có hồn cho mọi người nghe thử!”

Hoàng Nguyệt Ly chẳng buồn bận tâm.

Lời nàng nói là thật, nếu như Bạch Nhược Kỳ đã không hiểu, thì ngay ở mức độ nhập môn cũng sẽ không đạt tới được!

Nàng lại ngừng lại một lúc, rồi bỗng, từng ngón tay run lên, nhẹ nhàng bấm lên dây dần dần, tiếng đàn không ngừng theo những ngón đàn của nàng mà vang lên trong trẻo.

Bảy dây thánh thót, thiên âm bất tận.

Âm thanh của cây đàn này, tựa nước chảy chốn non cao, tựa gió thỏi đêm trăng tròn, tựa tiếng ngọc rơi trong trẻo, tựa như hỏa thụ ngân hoa!

Dường như chỉ trong chốc lát, đã khiến tất thảy mọi người đều đắm chìm trong tiếng đàn.

Hoàng Nguyệt Ly nhẹ lướt tay qua các phím đàn, trông có chút tùy hứng, nhưng lại mang lại một cảm giác có vần có điệu kết hợp nhịp nhàng, thoải mái tự nhiên, đánh động lòng người.

Trong âm thanh khuấy động tâm hồn này, dường như trước mặt mọi người xuất hiện một ảo ảnh, tưởng như ngàn sắc hoa đang tinh tế nở rộ từng cánh hoa, tuy cô độc nhưng thanh cao, toả ra một mùi hương thanh khiết ngào ngạt.

Đây là một vẻ đẹp di truyền nhưng độc lập, một vẻ đẹp bất khả xâm phạm.

Khúc nhạc vừa kết thúc, tiếng đàn chầm chậm ngưng lại.

Nhưng dường như tất cả mọi người hãy còn chìm đắm vào âm luật, vẫn chưa thể hoàn hồn.

Hoàng Nguyệt Ly khẽ ho một tiếng, mở lời: “Các vị, khúc “U Lan” này là một trong mười khúc đại danh của cổ cầm, tiền nhân sớm nhất được tìm thấy trong các di tích cổ, giai điệu chậm rãi. Nếu dùng Huyền khí ở một cấp độ khác của cây đàn, nó vẫn có thể đạt đến hiệu quả an thần định khí, đáng tiếc cây Ngọc Băng cầm này lại là phàm phẩm…”

Nghe những lời nàng nói, tất cả mọi người mới như vừa tỉnh mộng, hoàn hồn trở lại, hướng mắt nhìn về phía Hoàng Nguyệt Ly, đều cảm thấy rất sốc!

Không ai có thể ngờ được, tên ăn hại ngu ngốc Hoàng Nguyệt Ly lại thật sự có thể chơi đàn cổ, hơn nữa, lại chơi tuyệt vời đến vậy, tưởng như chính là âm thanh của tự nhiên, thần hồ kỳ kỹ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.