Ta Thấy Bệ Hạ Thật Quyến Rũ

Chương 4: Một Người Ca Ca Từ Trên Trời Rơi Xuống(2)




Kỳ trăng tròn đã qua, ba vị Đại, Trung, Tiểu Nguyệt “lang” hết kỳ tị nạn, cuối cùng cũng khởi hành về nhà.

Thạch Phi Hiệp lưu luyến quấn quýt đến tận tiền sảnh, phát hiện Isfel và Gin đã ở đó rồi.

“Các người đi an lành!” Thạch Phi Hiệp cảm động nắm tay Đại Nguyệt, lệ nóng vòng quanh. Rốt cuộc cũng đi, ha ha, sinh mệnh của hắn an toàn rồi!

Đại Nguyệt cảm động lắc lắc tay, “Yên tâm, chúng ta mỗi tháng đều tới.”



Thạch Phi Hiệp ra sức rút tay lại.

Gin đứng ở phía sau tuy trông tiều tụy, nhưng vẫn nở một nụ cười mỉm: “Thuận buồm xuôi gió.”

Trung Nguyệt nói: “Ta biết ngươi rất luyến tiếc chúng ta, nhưng biểu hiện rõ rệt như vậy. Ta rất cảm động.”

Gin: “Vậy đi nhanh một chút được không. Bên ngoài gió lớn, ta mệt mỏi quá.”

Trung Nguyệt hỏi: “Gió lớn và mệt mỏi thì liên quan gì?”

Gin đáp: “Bánh ga tô và bút máy không hề liên quan, nhưng đôi khi chúng vẫn cùng ở trên bàn.”

Trung Nguyệt suy nghĩ một chút, gật đầu: “Có lý.”

Tiểu Nguyệt đột nhiên đi tới trước mặt Thạch Phi Hiệp: “Ta đã từng gặp rất nhiều con người ở nơi đây, nhưng ngươi là xinh xắn nhất.”



Đây xem như khen ngợi đi.

Thạch Phi Hiệp sửa lại: “Con trai không ai nói xinh xắn, phải là đẹp trai.”

Tiểu Nguyệt: “Ngươi không đẹp trai, xinh.”

Thạch Phi Hiệp không phục: “Ta làm sao lại không đẹp trai?”

Tiểu Nguyệt đáp: “Ngươi không đẹp trai bằng Isfel.” (Tsu: =)))))



Thạch Phi Hiệp liếc Isfel một cái, thấy người ta căn bản không có nghe, lập tức hỏi: “Ta và Raton ai hơn?”

Tiểu Nguyệt nói: “Vậy xem như ngươi trông lên chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống thì không ai  bằng.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Các ngươi mau đi nhanh lên.”

Tiểu Nguyệt đột nhiên lục  túi móc ra một đồng Kim tệ, đưa cho hắn: “Này.”

Thạch Phi Hiệp nghi hoặc nhận lấy, “Gì đây?”

“Tiền boa.”

Thạch Phi Hiệp ngạc nhiên, “Ở đây cũng có cái này sao?”

Tiểu Nguyệt đáp: “Đương nhiên. Có điều nhân loại ít khi nhận được, vì mỗi lần bọn họ thấy chúng ta thì chạy rất xa. Chỉ có ngươi là hăng hái thôi.”

Vành mắt Thạch Phi Hiệp lệ nóng tuôn trào, bổ nhào về phía trước, hung hăng ôm lấy người ta gào khóc: “Hàng tháng chú ý mỗi ngày mười lăm thôi là không được đâu, trăng mồng một cũng rất tròn, không chịu nổi thì tới nhá! Ngàn vạn lần đừng chịu đựng. Còn nữa, lần sau cho ta thêm Kim tệ nha, quần tây của ta có bốn cái túi lận.”

Đại, Trung, Tiểu tam Nguyệt cuối cùng rời đi.

Thạch Phi Hiệp ngăn cản Isfel cũng đang định đi, chân thành nói: “Chúng ta đón đoàn khách đi!”

Tốt nhất là đón cả đoàn lớn, mỗi người boa một Kim tệ, hắn rất nhanh sẽ trả hết nợ, hơn nữa còn có dư. Ha ha…

Isfel đáp: “Tiêu thụ là việc của Dea.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Đúng đúng đúng, ha ha, ta đi tìm hắn bàn.”

Hăn quay đầu đi, chưa được hai bước đã bị Gin cản lại. Nhìn Gin cười đến đau thương chua chát, hắn lập tức cất bản mặt đắc ý tham lam, nặng nề nói: “Tiện thể bàn chuyện hôm trước luôn nào.”

Hiếm khi không thấy Dea ở kho hoa quả.

Thạch Phi Hiệp không thể làm gì hơn là đi tìm khắp nơi.

Gin im thin thít bám sát phía sau, thần tình u ám.

Thạch Phi Hiệp bị mây đen của hắn áp cho không thở nổi, đành phải dừng bước lại nói: “Ngươi có thể không dùng ánh mắt ai oán ấy nhìn ta được không?”

“Đối với một huyết tộc coi tình yêu như sinh mệnh, bị chính người mình yêu hiểu lầm lại cự tuyệt, thật là một bi kịch sao có thể nói thành lời. Bi kịch này ta đã chịu hai ngày… Trời ơi. Ta sống không bằng chết.”

Thạch Phi Hiệp đột nhiên kêu lên: “Dea…” (Địa Á…)

Gin gắt: “Lúc này ngươi còn chống đối ta sao?”

[Đoạn vừa rồi, Gin kêu “trời ơi”. Còn Thạch Phi Hiệp kêu “Dea” đồng nghĩa với “đất ơi”]

Dea đang đứng ngay ở đầu hành lang, có điều tất nhiên hắn cũng không muốn gặp bọn họ, ánh mắt vừa chạm nhau, lập tức quay đầu.

Thạch Phi Hiệp ngăn Gin lại, ra vẻ “cứ để tất cả cho ta.”, bước ba bước thành hai xông lên phía trước.

May là tinh linh chủng tộc rất chú trọng mặt mũi, thế nên Dea quay đi, chứ không có chạy đi.

“Dea, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ngươi.”

Dea nửa tin nửa ngờ dừng lại, nghiêng đầu nhìn hắn, mái tóc cam dài yên lặng chảy xuống vai, tựa như áo choàng của ráng chiều.

Thạch Phi Hiệp hơi choáng váng, nhưng thấy Dea mắt lạnh tanh, hắn vội vã nói: “Thực ra là như thế này. Để doanh thu tửu điếm tăng thêm, ta nghĩ, chúng ta nên đón khách theo đoàn.”

Dea nhíu mày: “Khách theo đoàn?”

Thạch Phi Hiệp gật đầu: “Chúng ta có nhiều phòng như thế, không đón nhiều khách thật lãng phí.”

Dea nói: “Nhưng cũng hiếm khi có khách đi nhiều người.”

Thạch Phi Hiệp đã sớm suy nghĩ, cười hiểu biết: “Không nhất định phải là tour đi đến nơi khác, chúng ta cũng có thể mở tour đến Con Thuyền Noah.”

Dea cuối cùng cũng tỏ vẻ hứng thú, “Mở tour là sao?”

“Tham quan, du lịch, nghỉ dưỡng, hưởng tuần trăng mật…”  Thạch Phi Hiệp nói, “Đừng quên nơi này là độc nhất vô nhị. Các thế giới đâu thể có khách sạn như thế này, cũng chẳng nơi nào có thể bằng được đây. Bóng tối mãi mãi không thấy mặt trời, cầu thang mãi mãi không có điểm dừng, ở mãi mãi cũng không hết phòng, còn có… hoa quả ăn mãi không hết.”

Dea nói: “Chúng nó nghe thế nào cũng không phải ưu điểm.”

“Có phải ưu điểm hay không cũng không quan trọng, có thể bán hay không mới là quan trọng.” Thạch Phi Hiệp nói tiếp, “Nên biết sinh vật nào cũng có tính hiếu kỳ. Ví dụ như bọn chó mèo thấy mấy thứ lạ lạ thì rất sợ, nhưng lại không nhịn được tới gần xem. Chúng ta có đủ điểm kỳ lạ khiến cho bọn họ ngứa ngáy muốn chết.”

Dea hỏi: “Để làm gì?”

Thạch Phi Hiệp trả lời: “Đương nhiên là kiếm tiền.”

Dea: “Con thuyền Noah không cần tiền.”

Nhưng ta cần!

Thạch Phi Hiệp quẫn đến đầu óc đảo lộn, nhưng ngoài mặt vẫn rất là lạnh lùng bình thản tiếp tục: “Tuy là không cần tiền, nhưng cũng sẽ có cảm giác thành công. Cho dù không cần cảm giác thành công, thì cũng để bớt trống rỗng.”

Dea: “Loài người luôn lắm chuyện thế sao?”

Thạch Phi Hiệp than thở: “Nếu so sánh với các ngươi, tuổi thọ của chúng ta quá ngắn ngủi. Chính vì vậy chúng ta không ngừng tìm kiếm cách để thể hiện giá trị bản thân. Cuộc sống đừng nên quá khô khan, có thể thì đừng nên cứ lặp lại mãi một việc. Cuộc sống vốn phải tràn đầy nhiệt cảm.”

“Nhiệt cảm?” Dea đột nhiên chán ghét nhíu mày.

Một cái đèn đột nhiên sáng trưng trong đầu Thạch Phi Hiệp, hắn vội vã tiến lại gần: “Ngươi có biết Hughes và Gin đang giận nhau không?”

Dea càng có vẻ ghét bỏ, “Thế thì sao?”

Thạch Phi Hiệp nói: “Hôm qua Gin nói với ta, hắn muốn quay lại với ngươi.”



Cái gì gọi là một phát nuốt một trăm con ruồi, Thạch Phi Hiệp cuối cùng cũng biết rồi.

Dea chậm rãi vươn tay, lửa đỏ cháy bùng trong lòng bàn tay, tựa như tảo dài bay múa dưới lòng đại dương.

Thạch Phi Hiệp nuốt nước miếng: “Có điều, ta tuyệt đối không tán thành.”

Lửa đỏ trong lòng bàn tay Dea hạ độ cao.

Thạch Phi Hiệp nhân đó nói tiếp: “Ngươi cũng biết, Hughes là người hướng dẫn của ta, ta đương nhiên phải đứng về phía hắn. Hắn với Gin chỉ giận dỗi nhau, Gin lại tình cũ không dứt, thật quá ghê tởm.”

Dea im lặng.

Lửa tắt.

Thạch Phi Hiệp thở phào nhẹ nhõm: “Có điều hình như Gin lần này quyết tâm đấy. Hắn còn nói, cho dù ngươi đánh hắn thành đầu heo… A, đốt thành heo quay, hắn cũng không lùi bước.” (Tsu: … dơi quay a…)

Dea lạnh mặt, “Ngươi thực ra muốn nói cái gì?”

“Ta lúc nãy vừa vờ đồng ý giúp hắn thuyết phục ngươi, thực ra là nói cho ngươi sự thật.” Thạch Phi Hiệp dừng một chút, “Đương nhiên, ta làm vậy không phải vì ngươi, mà là vì Hughes.”

Dea nghi ngờ ra mặt, “Ngươi lại muốn làm trò gì?”

“Lần trước ta uống rượu với Gin, hắn cố ý lộ cho ta một điều. Hắn nói trên Con Thuyền Noah này, hắn chỉ sợ hai người – Raton và Antonio.”

Dea kinh ngạc.

“Ngươi ngạc nhiên sao. Nói thật, lúc đó ta cũng giật mình, nhưng hỏi vì sao hắn nhất quyết cũng không chịu nói. Thế nên ta nghĩ rồi, chỉ cần ngươi giả như thân thiết với Raton hay Antonio. Gin nhất định yên lặng rút lui.”

Dea nhăn.

“Chỉ là tạm thời thôi mà. Loại người như Gin, không phải, ta nói loại quỷ hút máu nhà hắn ta đã sớm đi guốc trong bụng rồi. Hắn xôi cũng muốn mà thịt cũng muốn. Hắn thấy ngươi không chịu, nhất định sẽ trở lại với Hughes. Đến lúc đó ngươi không cần giả vờ nữa.”

“Ta không sợ hắn.”

“Thạch Phi Hiệp vội vàng nói: “Ta tin ngươi không sợ hắn. Ngươi thuộc tộc Tinh Linh vĩ đại. Có điều con gái dù kiên cường đến mấy cũng bó tay trước mấy thằng dai như đỉa, huống hồ hắn không phải đỉa, mà là keo dính siêu bền chất lượng tuyệt hảo, thế nên ta nghĩ ngươi nên tránh xa hắn một chút thì tốt hơn.”

Dea do dự rồi.

Thạch Phi Hiệp tiếp tục: “Cứ như vậy đi, nếu ngươi ngại nói, để ta đi nói, dẫu sao quan hệ của ta và Raton cũng không tệ lắm.”

“Không cần. Ta có thể tự giải quyết.” Dea nói, không quay đầu đi thẳng về phía nhà bếp, lưu lại một Thạch Phi Hiệp cười nham hiểm.

Gin từ sau đuổi theo, vẻ mặt kinh dị: “Ngươi đã nói với hắn cái gì?”

Thạch Phi Hiệp lắc đầu cười: “Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả. Ngươi không thấy hắn chạy đi đâu sao?” Giọng đầy đắc ý, muốn giấu cũng giấu không được.

Gin vẫn không tin nổi, “Ngươi chắc chắn hắn đi tìm Antonio?” Đây không giống việc Dea sẽ làm, khi đó khi hắn với Dea cùng nhau, Dea cũng chưa từng cho hắn thấy vẻ mặt dễ chịu là gì, không, phải nói vẻ mặt từ đầu đến cuối đều ghê tởm muốn chết. Mà hắn mới là kẻ nằm dưới chứ ai. “Không phải ngươi bảo hắn đi đưa cho Antonio một lá thư gạt ta đấy chứ?”

Thạch Phi Hiệp nói: “Ta chẳng bao giờ nói dối thiếu kỹ thuật như vậy.”

Gin liếc hắn một phát., “Vậy ngươi có bao giờ dùng nói dối đầy kỹ thuật với ta chưa?”

“Có một.”

“Nói.”

“Lần trước uống rượu, ta nói ngươi đẹp hơn ta một chút, đấy là lừa ngươi.”

Gin cười ta: “Chuyện của Hughes còn chưa qua, lý trí của ta sẽ không tan vỡ đến nỗi cuồng loạn.”

Thạch Phi Hiệp chân thành nói: “Ta nghĩ ngươi đẹp hơn ta nhiều lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.