Ta Thấy Bệ Hạ Thật Quyến Rũ

Chương 13: Linh Thảo Long Tộc(2)




Chẳng phải mới đây, sau khi nhìn thấy chữ "Ngũ" kia thì Thi Quỷ mới bắt đầu lo ngại. Những hoài nghi thực chất đã tồn tại từ lâu. Năm năm qua, nó vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí hắn, cõi lòng hắn. Hôm nay, xúc cảm chỉ là rõ ràng hơn mà thôi.

Đừng hiểu lầm. Điều mà Thi Quỷ bận tâm ở thời điểm hiện tại không phải sự giam cầm, không phải là không gian khép kín nơi Hoan Nhạc Thần Cơ này. Năm năm trước, khi chưa tái hợp với Tiểu Kiều thì còn có thể chứ bằng như bây giờ... Có Tiểu Kiều kề bên, Thi Quỷ hắn đã chẳng cần bận tâm đến thời hạn ba mươi năm huyết chú nữa. Song tu quán đỉnh, nó đã chả phải vấn đề. Thoát khốn cũng là như thế, không đáng lo ngại.

Nên nhớ, ẩn nơi mi tâm Tiểu Kiều là Đà Lan Ấn - một toà truyền tống cách giới cực kỳ ưu việt. Ngẫm mà xem, ngay cả không gian phong bế của Đà Lan Giới còn chẳng ngăn được Tiểu Kiều xuyên không thì huống hồ một toà Hoan Nhạc Thần Cơ được Hoan Vương tạo ra từ hơn mười vạn năm trước.

Thi Quỷ, hắn không sợ bị giam giữ. Thực sự khiến hắn nghĩ ngợi là những thứ còn đang bị che đậy kia.

Dưạ vào Tiểu Kiều, hắn có thể dễ dàng rời khỏi Hoan Nhạc Thần Cơ, thậm chí là cả cái thế giới bị cô lập này. Nhưng, sau đó sẽ thế nào? Hắn có thực đã thoát khỏi Hoan Vương? Ai dám đảm bảo rằng trên người hắn không có mầm hoạ? Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết, Càn Khôn Đại Na Di, Hoàn Nhan Đan, nguồn lực lượng đã và vẫn đang kiểm soát bên trong cơ thể hắn, chúng thật tốt lành ư?

Thế đấy, vấn đề của Thi Quỷ không phải ở việc bị giam giữ mà nằm tại ý đồ của Hoan Vương. Rời đi hay ở lại, tiếp tục hay ngưng bỏ, hắn... cần đưa ra một lựa chọn. Đúng đắn nhất.

...

...

Sau hôm ấy, sau khi nhìn thấy chữ "Ngũ" trên cửa đá, đám người Thi Quỷ đã phải suy nghĩ rất nhiều. Hồn nhiên, mặc may chỉ mỗi mình đứa trẻ Tiểu Vương mà thôi.

Cứ như thế, một ngày rồi lại một ngày, khi im lặng gần như lên đến đỉnh điểm thì một quyết định được đưa ra.

Quyết định này, nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ cũng không phải nhỏ. Chí ít, nó có thể giúp mọi người cởi bỏ được một phần nghi hoặc. Đấy là một cuộc thử nghiệm, một lần nghiệm chứng. Cụ thể như sau: Thi Quỷ, cũng như Khổng Lăng, cả hai sẽ tạm thời đình chỉ tu luyện Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết và Càn Khôn Đại Na Di; về phía tài nguyên, từ Hoàn Nhan Đan, Đại Hoàn Nhan Đan cho đến linh thạch, dược thủy các loại, bọn họ cũng sẽ thôi không phục dụng nữa. Bọn họ muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra, là tốt, hay xấu.

Tất cả đều đang chờ một dấu hiệu.

Mặc dù khá lâu, tận những một tháng thời gian nhưng dấu hiệu ấy cuối cùng cũng đã xuất hiện. Nó không phải tệ mà là... rất tệ. Thật sự.

Trải qua khoảng thời gian yên bình, hôm nay, Thi Quỷ và Khổng Lăng, cả hai đã bị giày vò. Đó là một màn tra tấn đáng sợ, thậm chí là chết chóc. Bọn họ đã không thể nào kháng cự lại được. Dù thân xác, hay thần trí.

Dục vọng, bản năng, chúng gần như đã chi phối Khổng Lăng và Thi Quỷ. Trong cơn đau đớn, khi mà toàn thân như bị lửa đỏ thiêu đốt, bọn họ tưởng chừng đã biến thành dã thú. Và, bọn họ sẽ thực trở thành dã thú nếu cả hai không lập tức tiến hành song tu liền sau đó.

Năm năm qua, phần vì muốn nhanh chóng thoát khốn, phần do mưu tính đối phương nên Khổng Lăng, cũng như Thi Quỷ đều chăm chỉ tu hành. Hỗn Nguyên Thiên Vu Quyết hay là Càn Khôn Đại Na Di thì đều như vậy, được bọn họ ngày đêm miệt mài khổ luyện. Nói gì tạm ngưng một tháng, thư thả trì hoãn năm bảy ngày đã tính nhiều. Hôm nay... là lần đầu tiên những hoài nghi được kiểm chứng...

...

Tại một góc Hoan Nhạc Thần Cơ, bên trong thạch thất chứa mười hai bức tượng Ái Hậu.

Ở nơi quen thuộc này, Thi Quỷ và Khổng Lăng, cả hai đều đang hiện diện. Tất nhiên là trong tư thế thân mật nằm sát bên nhau, người không mảnh vải.

Với nhịp thở còn chưa kịp bình ổn, Khổng Lăng đưa tay quẹt nhẹ mồ hôi nhễ nhại trên trán, khẽ nhích người, cất tiếng:

"Thi Quỷ, ta nghĩ là ngươi hẳn cũng chẳng quá ngạc nhiên đâu nhỉ?".

"Khổng Lăng ngươi không phải cũng đã sớm nghi ngờ ư?".

"Ngươi nói đúng...".

Khổng Lăng chậm rãi nâng đầu, gối lên đùi nam nhân của mình, giọng dịu dàng thấy rõ: "Hoan Vương nói thế nào cũng từng là kẻ đứng đầu một đại thế lực, tâm tư há lại đơn giản... Dựa vào những di ngôn mà hắn để lại, có thể thấy trước khi chết hắn vẫn vô cùng căm hận người Lạc tộc. Kẻ mang hận thù thì thường rất quái gở, cũng chẳng đáng tin...".

Đợi một lúc vẫn chưa nghe Thi Quỷ nói năng gì, Khổng Lăng đành chủ động:

"Thi Quỷ, giờ ngươi định thế nào?".

"Ngươi cảm thấy chúng ta còn có nhiều lựa chọn sao?".

"Đúng thật rất ít".

...

"Không luyện khẳng định phải chết, còn như tiếp tục tu luyện... Ta thật chẳng biết thứ gì đang chờ đợi mình ở tương lai".

Nói đoạn, Khổng Lăng chuyển mình ngồi dậy, học theo Thi Quỷ tựa lưng vào tường.

"Ngươi đoán thử xem, Hoan Vương kia rốt cuộc là muốn gì ở chúng ta...".

"... Thi Quỷ ngươi thấy đấy, năm đó hắn dù sao cũng là kẻ phải chết, hao tốn tâm tư bày ra cục diện này, đến cùng mục đích lại là gì?".

Thi Quỷ quay sang nhìn nàng, ánh mắt ẩn đôi phần hàm ý: "Khổng Lăng, ngươi dường như đang xem ta là kẻ ngốc".

"Kẻ ngốc?". - Khổng Lăng chối ngay - "Làm gì có. Khổng Lăng ta sao có thể coi ngươi như kẻ ngốc được. Ta nào dám".

...

"Được rồi được rồi. Ta không đùa nữa".

Khổng Lăng chợt thở dài, bỗng hạ thấp giọng: "Thi Quỷ, nếu điều ta và ngươi đang nghĩ là thật thì sau này, khi thoát khỏi đây, ngươi sẽ đối mặt ra sao?... Lạc Lâm, nàng cũng là người Lạc tộc".

"Chuyện sau này thì cứ để sau này tính. Huống hồ...".

Thi Quỷ tiếp lời: "Mục đích cụ thể của Hoan Vương là gì chúng ta còn chưa biết được".

"Cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đó".

...

Sự thể liên tiếp phát sinh theo chiều hướng tệ hại khiến cho dự định của đám người Thi Quỷ thay đổi đi rất nhiều. Bất đắc dĩ, bọn họ phải ở lại đây, bên trong toà Hoan Nhạc Thần Cơ này. Kẻ cần tu luyện thì tiếp tục tu luyện, đứa trẻ hồn nhiên thì vẫn cứ hồn nhiên như cũ.

Ngày qua ngày, tháng qua tháng, khi tất cả dần đi vào quỹ đạo thì một sự kiện khác đã xảy ra. Phải, nó đủ lớn để gọi như vậy.

Hom nay, bên trong thạch thất chứa mười hai bức tượng Ái Hậu lại đang có một đôi nam nữ nằm sát bên nhau. Có điều, người nữ nhân này, nàng lại chẳng phải Khổng Lăng như thường lệ.

Lạc Lâm? Nàng hiện chính là đang đứng cau có ở căn phòng rộng lớn phía trong.

...

Sau một hồi bứt rứt đi qua bước lại, Lạc Lâm chợt tiến đến gần hai bộ di hài của Hoan Vương và Ái Hậu, giơ tay toan đánh thì từ đằng sau, một giọng nói truyền tới:

"Lạc Lâm, ngươi tính làm gì vậy?".

"Khổng Lăng...".

Khổng Lăng bước lại gần hơn, nói tiếp: "Hình như có ai đó đã chọc giận tiểu công chúa của chúng ta thì phải".

Thấy Lạc Lâm im lặng, Khổng Lăng lại lần nữa chủ động mở lời: "Để ta đoán xem. Khiến ngươi tức giận... hẳn là Tiểu Kiều đi?".

...

"Phải. Ta đúng là đang cảm thấy bực bội".

Lạc Lâm hít sâu một hơi, trực tiếp thừa nhận. Kế đấy, nàng hỏi lại: "Còn ngươi, Khổng Lăng ngươi lẽ nào không khó chịu một chút nào hết sao?".

"Khó chịu?".

Khổng Lăng cười nhẹ, lắc đầu: "Không có".

"Nhưng... các ngươi gần như đã là đạo lữ...".

"Thì thế nào?".

"Ngươi thật không để ý?".

Lần này, Khổng Lăng chưa vội đáp. Nàng từ tốn ngó quanh canh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên hai bộ hài cốt, giọng hơi trầm đi so với ban nãy: "Thân phận khác nhau, cuộc sống khác nhau thì cách nhìn khắc sẽ khác nhau. Lạc Lâm, ta không phải ngươi. Đối với ta có nhiều thứ đáng bận tâm hơn là chuyện nam nữ".

Nàng dừng một chút, rồi tiếp tục: "Ta biết ngươi rất yêu hắn, nhưng đó chỉ là tình cảm của ngươi. Thi Quỷ hắn không có nghĩa vụ phải hồi đáp tương xứng, càng sẽ không vì sự ghen tuông, ganh tị của ngươi mà yêu quý ngươi nhiều hơn. Trái lại, chính ngươi sẽ đẩy hắn ra xa bằng những điều ích kỷ ấy...".

"Lạc Lâm, một nữ nhân thông minh sẽ không bao giờ để lộ sự ghen tuông và lòng vị kỷ nếu nó chẳng đem lại lợi lộc gì cho mình. Hoa đẹp có gai, cần biết che đậy".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.