Ta Thăng Cấp Từ Từ

Chương 12




"Vương gia" 

"Mang qua" 

"Vâng" 

Trịnh Lương vươn tay lấy qua mật hàm nhỏ được gởi bằng bồ câu, mở ra liền chau mày_'Khán lệnh chủ tử' 

Ý tứ này, khiến Trịnh Lương rất không minh bạch dù đây là cách viết hồi âm của thuộc hạ bên trong trang viên hắn điều tra được là do nữ nhân kia tạo nên, nên liền từ đầu nghi ngờ cử người vào bên trong. Nhưng cách trả lời lần này khiến hắn cảm thấy khó chịu_[ Là ai khán lệnh? Ngươi? Thuộc hạ của Trịnh Hành hay là Trịnh Hành đã biết được? Hiện tại nếu cứ thêm người sang chắc chắn sẽ thêm chuyện] 

"Người đâu" 

"Vâng" 

"Đến gia quyến của hắn, hỏi thăm một chút" 

"Vâng" 

Người vừa lui, Trịnh Lương đã nhìn sang hướng khác_"Ly gia?" 

"Vẫn chưa có động tĩnh" 

"Chính điện" 

"Minh Cao đã bắt đầu khởi hành" 

"Ngươi nói ngươi không thể vào bên trong?" 

Câu hỏi dù không rõ ràng nhưng hắn biết rõ chủ tử hắn là muốn hỏi đến ai_"Qủa thật không thể vào được. Hai hôm trước đã có người khử một nha hoàn để vào thay. Sáng nay vốn kiểm tra tin tức của nàng ta, lại thấy xác nằm ở hẻm nhỏ thứ ba bên trái, hướng đối diện của Ly gia" 

"…" 

"Không hề có thương tích, cũng không hề có dấu hiệu bị trúng độc. Nhưng mà, mắt mũi miệng hay tai, máu đều chảy ra không ngừng, tay chân đều thâm tím, ấn đường cũng có vệt đen" 

Trịnh Lương bên trên vôn đang chậm rãi uống trà, nghe được lời kia mắt liền mở lớn, liếc nhìn về phía tên thị vệ_"Giữa trán?" 

"Vâng" 

[Ly Thành]_hắn hạ mắt, đong đưa nhìn bên dưới, trái rồi lại phải, lại nhìn lên thuộc hạ vẫn yên lặng quỳ đó chờ câu hỏi của hắn_"Đông cung?" 

"Vẫn không có chuyện gì lạ xảy ra, cũng không thấy thái tử cải trang ra ngoài" 

"Lui trước đi" 

"Vâng"_Trịnh Lương đưa tay mân mê cằm, hạ mắt mày khẽ chau. Mọi thứ bỗng nhiên có chút lệch khỏi tầm kiểm soát của hắn mà trở nên mờ ảo. Điều này khiến hắn rất không hài lòng. Mặt trời chỉ vừa mới mọc, Minh Cao kia đã phải rời cung, Trịnh Lương không khỏi vẻ mặt cười giễu. Có lẽ, phải hờ đáp án từ phụ hoàng cao cao tại thượng của hắn rồi. Không thể tự tay hành động trước, hắn cần tác nhân. Hắn cần chìa khóa. 

~~~~ 

Đây là đâu? 

Ngươi ở đâu rồi?_Hàn Diễm nhìn quanh tìm kiếm con người luôn lơ lửng trước mặt nàng nhưng vẫn không thấy nàng ta ở đâu, chân lại như một thói quen đi xung quanh căn nhà không khỏi khiến nàng cảm thấy bất ngờ với sự tự nhiên của mình_Ta, biết nơi này sao? 

[Ta đã nói, mọi thứ đều do ngươi]_người bởi vì tâm thức rối loạn của Hàn Diễm gọi dậy, âm giọng mỏi mệt, lười biếng vang lên 

Ngươi vẫn ở đây? Sao ta không thấy? 

[Diễm, ngươi còn thời gian rất ít, mau tỉnh giấc đi thôi] 

Ta phải làm gì? 

[Ngươi tự tìm đi, thời gian của ta hiện tại đã hết. Như đã nói, nếu có tái kiến, cũng hy vognj ngươi sẽ tốt hơn] 

Ngươi rốt cục là ai? 

[….]_một mảnh yên lặng kéo dài, đến nỏi Hàn Diễm tưởng người kia thật sự đã rời đi, nhưng mà_[Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ là bằng hữu của ngươi] 

Ta...._lời chưa nói trọn, Hàn Diễm đã bị hành động của nam nhân kia thu hút. 

Anh ta nấu ăn, thái rau củ, xào thịt, mọi thứ đều làm rất nhuần nhuyễn. Nhưng mà sau đó, trên bàn lại có hai bát cơm. Hàn Diễm liền theo như bình thường tìm kiếm một người khác, nhưng bước chân lại như bị ai đó điều khiển, đến chiếc ghế đối diện, nơi có bát cơm nghi ngút khói kia mà ngồi xuống. Còn đang trong sự ngạc nhiên của bản thân thì nam nhân kia lại hướng bát trước mắt nàng , cắm đũa thẳng đứng, ngay lập tức, mùi thơm của thức ăn Hàn Diễm liền có thể ngửi được. 

Ngươi, làm cơm cho ai?_cảm giác nhìn vào đôi đữa dựng thẳng liền khiến Hàn Diễm có chút khó chịu. Nàng, cảm nhận được thứ trước mặt có mùi gì, rất rõ ràng 

"Tiểu Bạch, đến giờ cơm rồi, mau ăn đi a"_nam nhân nhìn Hàn Diễm, mỉm cười, bắt đầu cầm bát cơm lên 

Là nhìn thấy ta, hay là thói quen của ngươi vốn như vậy? 

Nước mắt rơi. Hàn Diễm vẫn không cảm xúc đưa mắt nhìn đến cửa, cố điều khiển tâm trí phải tìm kiếm, chờ đợi một ai đó xuất hiện, đến cùng nam nhân này ăn cơm đi. Nhưng chờ mãi cũng không có ai xuất hiện. Nàng đã nghĩ, hắn ta có thể nhìn thấy nàng, bởi ánh mắt lúc nãy, nụ cười thực hiền vừa rồi, thật sự như đã nhìn thấy. Nhưng mà_Ai là tiểu Bạch?_ngay từ đầu bước vào nhà nàng liền biết bản thân có chút không bình thường, đều có thể xuyên qua mọi thứ. Cho nên liền ý thức được, người trước mắt, không thể nhìn thấy mình. 

Cúi đầu nhìn xuống bát cơm, có chút run rẩy vươn tay cầm đũa, thật sự một đôi đũa khác đã được nàng nắm lấy trong tay, Hàn Diễm càng sợ hãi, cho cơm vào miệng, nước mắt chưa kịp khô đã tuôn không ngừng. 

"Tiểu Bạch à, hôm qua tôi lại được tăng tiền lương. Em nghĩ xem, chúng ta cần mua thêm gì đây? Em thích đọc sách, nhưng hiện tại giá sách trong nhà cũng đã đầy rồi. Có lẽ nên đi mua một giá sách mới và vài cuốn vậy" 

Vì sao phải khổ sở như vậy?_Hàn Diễm không hiểu, nhìn đến gương mặt niềm vui phủ lên mỏi mệt kia mà thanh quản nghẹn đắng. Buông đũa, đứng dậy, bước chân lại như được điều khiển, rời khỏi phòng ăn lại đi đến một căn phòng khác. 

Tại sao chỉ có một người ở đây?_Phòng ngủ đơn sơ, phòng làm vệc thì chỉ có sách cùng giấy tờ và những thông số trên máy tính khiến Hàn Diễm thấy thân thuộc, nhà tắm cũng chỉ có một bàn chải cùng vài thứ xà bông thô sơ đơn giản. Nàng cảm thấy rối bời, muốn chạy, muốn trốn thoát. 

Hàn Diễm  vùng chạy ra ngoài, đứng trước cổng quay đầu nhìn trái nhìn phải cố tìm xem có ai đang hướng đến nơi này hay không mặc cho hình ảnh nam nhân đang dọn bát lúc nãy khi cô đi ngang qua phòng bếp_Ai đó, ai đó đến giúp người này đi! 

Hàn Diễm lòng đầy sợ hãi quay đầu, nhìn đến góc vườn nho nhỏ bên trái căn nhà với cộc gỗ trắng, thoạt nhìn cứ tưởng là nơi để dây leo trụ bám. Nhưng nó không phải. Có thứ gì đó đau đớn, tiếc nuối đang vẫy vùng thật bất lực 

"TIỂU BẠCH!" 

Một tiếng gọi này, làm sao có thể diễn tả?_Ngươi sao lại chất chứa quá nhiều thứ chỉ vào hai tiếng gọi! Ta không nhớ, ta không biết, cũng không hiểu việc gì. Nhưng ngươi khiến ta sợ hãi, ngươi khiến ta tức giận nhưng vui mừng, khổ sở. Ngươi khiến ta tiếc hận, ngươi khiến ta ái nái. Ngươi là ai?_Hàn Diễm quay đầu, người kia đứng ở cửa lúc này  ánh mắt ngỡ ngàng nhưng lại như hạnh phúc vỡ tràn 

"Tiểu Bạch!" 

"Ừ"_Hàn Diễm sửng sốt, nàng không trả lời, thứ gì đó đã thay nàng làm điều đó. Nhưng cảm xúc của người trước mặt lại khiến nàng bất giác đưa tay che lại khuôn mặt khóc lên vì đau đớn của mình. Đau tận tâm khảm, không muốn nhìn thấy bộ dạng của người kia. Thật sự, một chút cũng không hề muốn thấy loại biểu tình kia. 

"Tiểu Bạch!" 

"Ta ở đây" 

"Tiểu Bạch!" 

"Luôn ở đây" 

"Tiểu Bạch!" 

"Làm sao?" 

"Nhớ em" 

Vậy ra, tôi là tiểu Bạch sao? Tôi may mắn đến vậy sao 

"Đại ngốc" 

"Tiểu...b..."_nam nhân tay run rẫy đưa ra, nhưng chưa kịp chạm đến nàng, đã đổ gục xuống đất, trước sự ngạc nhiên của nàng, hắn lại chậm rãi biến mất bởi từng cánh hoa hồng trắng theo gió cuốn đi xa khỏi tầm với. Hàn Diễm thẫn thờ nhìn, mất một lúc mới nghĩ ít nhất muốn chạm đến gương mặt kia trước khi quá muộn. 

Nàng quỳ xuống, cúi người vươn tay muốn chạm. Nhưng ngón trỏ chỉ còn cách một quảng đường thật ngắn để chạm đến đôi mắt đã nhắm chặt kia thì nam nhân trước mặt đã hoàn toàn biến mất. Một cánh hoa hắn cũng không tiếc để lại cho nàng. Hàn Diễm cánh tay vẫnn ở giữa không trung, chậm rãi nắm lại, thu về, buông thõng bên người_Đồ ngốc_cuối cũng, vẫn chỉ có thể nhắm mắt, tiếc nuối mà mỉm cười 

Cảm thấy thời gian đã trôi qua rất lâu, mở mắt, chỉ còn lại khung cảnh trắng xóa toàn bộ. Nhưng lại có thêm một cánh cửa gỗ đơn giản, tay cầm là vòng tròn bằng đồng được đầu lân ngậm lại, có chút thất thần có chút ngẫn ngơ tự hỏi_Đi qua, sẽ được gặp lại người kia sao? 

Hàn Diễm chuyển chân, chống tay, đứng dậy, dừng lại đôi giây, cuối cùng nhấc chân bước về phía cánh cửa kia_Ta muốn hắn. 

~~~~~ 

Ly Thành sau khi đã thay quan phục, vẫn không kiềm được lòng, lại đảo bước chân đến trước phòng Hàn Diễm. Chân vừa nhấc đến bậc tam cấp thì cửa cũng được. 

Tiểu Thi với tôn chỉ lúc vội vàng liền cắm đầu chạy trước, thân theo sau nên suýt nữa liền thangwr hướng lão gia Ly phủ mà va vào. Cảm thấy bản thân tư thế quá mức luống cuống, đứa nhỏ nhanh chóng đứng lên ngay ngắn, nép qua một bên, cúi đầu_"Tiểu thư đang tỉnh lại thưa lão gia" 

Không nghĩ tới sáng ra liền nhận được bất ngờ_[Ly Hiên đã làm được]_ông muốn hỏi, hỏi đứa nhỏ bên trong kia ra sao, muốn vào xem. Nhưng cuối cùng lại không hiểu vì lý do gì, lại nhắm mắt thở dài, phất tay xoay người rời đi_"Tỉnh dậy thì tốt" 

Ly gia không ai biết được, thứ máu đêm trước Ly Thành vẽ để triệu Ly Hiên về chính là mạng thuộc hạ của Trịnh Lương. Họ chỉ biết, có người muốn trà trộn vào Ly gia, đã chết. 

Một thân xác, là ba hồn bảy vía. Chết đi liền còn hai hồn một vía ở lại trong người. Sau đó, nhân lúc Ly Hiên vẫn ở đây, ông dẫn Ly Hiên vào thân xác kia, tìm kiếm lại chút kí ức còn sót sau đó rất nhanh rời ra,kế đến viết đạo bùa chú ghi lại tên của Ly Hiên đè lên Hàn Diễm nằm bên dưới bằng máu tươi của người kia, ở trán một tấm, trước ngực một tấm, sau lưng lại một tấm, xuống hai chân, còn có hai vai. Xác chết kia vậy mà lại đứng thẳng, yên lặng, thật lãnh lẽo đứng giữa ngôi sao bảy cánh được Ly Thành vẽ đè lên vòng phép triệu Ly Hiên về. Ông bắt đầu lầm bầm chú ngữ, mũi kiếm mỗi lần hạ xuống đều chạm nhẹ lên từng lá bùa, sau đó đảo kiếm, dùng sức ấn chuôi kiếm vào giữa trán của người kia. Trực tiếp trục xuất phần hồn cùng vía còn lại.  

Trong lúc hồn vía vẫn còn chưa minh bạch, liền để Ly Hiên giúp đỡ nàng một chút. 

Cũng không ai biết được rằng, thời điểm nghe được lời kia của Ly Hiên, Ly Thành ông đã có biết bao nhiêu giận dữ. Lần này liền phạm vào sai lầm không nên có của một thiên sư. Nhưng người trước mắt này là ai?. Tội tày trời, triệu hồi người chết trở về trong thân xác, sống qua mười mấy năm kia, rồi sau đó một lần nữa lại triệu hồn một lần nữa. Ly thành, căn bản đã không còn gì để sợ. 

Mạng sống con người, trong tay thiên sư, thật sự có thể xem là một trò chơi 

Vận mệnh một con người, trong tay thần toán, lại là một bàn cờ thú vị 

Hiện tại Hàn Diễm tỉnh, ông thật sự không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với người bên trong. Dựa vào tình hình trước kia, những gì Ly Hiên có, Hàn Diễm trong một ngày tình cờ nào đó rồi cũng sẽ thấy. Sự việc kia, sẽ chỉ còn là thời gian. Lại còn thêm vài chuyện ông dự định sẽ là, tốt nhất từ bây giờ, nên tránh mặt vẫn tốt hơn.  

Tiểu Thi cúi đầu, lén lút nhìn tấm lưng rộng lớn cả Ly Thành vẫn đang chần chờ, sau đó liền phủi nhẹ vạt áo trước, bước đi, không một lần quay đầu. Đứa nhỏ nhìn theo, nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi như nhớ ra điều gì, lại chạy ngược trở vào phòng. 

Nhưng vừa vào thì bước chân liền dừng lại, chau mày nhìn vào một màn trước mắt. Tên hộ vệ từ lúc nào đã đứng ở cuối giượng, hạ xuống tầm nhìn lạnh lẽo của hắn đối với Hàn Diêm trán đã đẫm mồ hổi, con người bên dưới mi mắt cứ di động qua lại không ngừng. Tiểu nha đầu trong lòng bỗng bùng lên một ngọn lửa nhỏ. Ánh mắt kia, không hề che dấu tia khinh thường bên trong. Đứa nhỏ thấy khó chịu. Người mà nó coi trọn, mạng sống nó phải từng giây mà giành lại giờ đây lại dưới sự khinh thường của hộ vệ bên cạnh, Hắn xem người như một món đồ đáng bị vứt bỏ. 

[Ngươi sẽ hối hận] _tiểu Thi đến, mạnh tay đẩy hắn ra_"Cút ra ngoài" 

Hắn thôi nhìn Hàn Diễm, mà quay sang thật lạnh lẽo nhìn tiểu Thi không khỏi khiến đứa nhỏ run rẩy trong tâm 

'Meow~~' 

Một tiếng gọi, chính thức cắt nát tình trạng căng thẳng giữa hai người. Tiểu Thi vẻ mặt nhìn thấy thứ kì dị hướng đến nơi phát ra tiếng gọi kia. Mèo báo trắng đốm nâu cao ngạo bước vào, đi đến chân tên băng sơn, máu lạnh kia, cọ cọ chân hắn. Tiểu Thi vẻ mặt như thấy ma đang cố vận vào áo yếm của nữ nhân, không khỏi  vừa khinh bỉ, vừa sợ hãi nhìn đến một màn trước mặt này. 

Trước đó có thấy mèo béo quấn hắn, nhưng hiện tại, tình cảnh này cũng có thể diễn ra, liền không khỏi khiến đứa nhỏ e ngại liếc hắn, trong lòng ác liệt nghĩ_[Đừng nói, nó béo đến độ này, là do ngươi chăm mà ra đi!] 

Hắn cúi đầu nhìn đến cục mỡ cao ngạo kia, cũng không chần chờ trực tiếp hai tay cắp lên hai chi trước của mèo béo, đi thẳng ra bên ngoài 

[Nha, tên kia, đừng nói là ngại ngùng đi]_nghĩ xong liền cảm thấy có phải hay không mình vẫn còn nằm mộng, không kiềm được ngây ngô giơ tay tát chính bản thân, rồi rùng mình_"Kinh dị" 

Trong lúc tiểu Thi bên trong vừa chờ Hàn Diễm tỉnh dậy vừa nghĩ ngợi đến tiểu hộ vệ kia sẽ giải quyết mèo béo ra sao thì bên ngoài, Ly Thành vừa ra khỏi nơi của Hàn Diễm chưa được bao lâu, đã bị Vân Bá quản gia thứ hai của Ly phủ vây bắt, giọng đầy trách móc_"Lão gia, công công trong cung đến thăm ạ" 

Ly Thành cũng không dừng chân, tiếp tục bước đi theo sao là lão quản gia của Ly phủ_"Vân Bá, nghĩ xem, hắn đến thăm ai?" 

"Ách, này, không phải là tìm ta đi?" 

"Vậy còn không mau đi!" 

"Lão nô già, e không gánh nổi, trước đến nói lão gia một tiếng, sau để người chuẩn bị" 

Ly Thành trầm mặt, nhướn một bên mày, trong giọng nói không giấu nổi tia cười lướt qua_"Là Minh Cao sao?" 

"Vâng" 

"Được, còn lại chờ xem đám nhóc ngông cuồng này sẽ làm gì tiếp" 

Phúc bá theo sau, chắp tay ở phía trước, một mực cung kính, chân vẫn bước tiếp_"Thưa lão gia" 

"Có chuyện gì Vân Bá?" 

"Nữ tì kia, đã có người đến nhận nàng vào sáng nay" 

Ly Thành dừng bước, cố ý cao giọng vừa phải, mắt liếc về phái sau_"Có sao?" 

"Thưa không" 

"Vân Bá, nếu đã xong, ta nghĩ nên thông báo cho mọi người đi"   

"Vậy, còn tiểu thư ạ"   

"…."_ông lại trầm mặt, mắt nhìn về phía trước tình cờ lại thấy Ly Nhược đang vội vã dùng đường tắt hướng đến phòng Hàn Diễm, không kiềm được, liền bật cười_[Cửa lớn nàng không đi, lại thích leo tường a] 

"Tỉnh liền mang ra, không tỉnh, không cần ra" 

"Vâng" 

Vừa bước ra chính sảnh, liền thấy ngoài sân gia nhân một nam một nữ đã nghiêm túc hai bên, tay bắt phía trước, nghiêm người đứng thẳng, cũng chưa nhìn qua thì đã nghe thấy tiếng nói trước khi nhìn đến người. 

"Chào buổi sáng, tả thừa tướng"_Minh Cào vừa tình cờ nhìn qua liền thấy Ly Thành cũng bước ra, rất nhanh liền nhẹ nhàng đặt xuống chung trà, đứng dậy, bước đến trước mặt ông sau đó mới mỉm cười, bắt tay vào nhau khiến cho ống tay áo che khuất đi đôi bàn tay già nua mập mạp của mình, hơi cúi người với Ly Thành. 

Lão Ly rất nhanh cũng chắp tay, hướng Minh Cao chào hỏi_"Cao công công, người khỏe" 

"Nhờ có hồng phúc của hoàng thượng, hiện tại vẫn rất tốt" 

"Tất cả chúng ta đều là nhờ ơn của bệ hạ" 

Hai lão già, ta một câu, ngươi một câu, nhắc đến hoàng thượng liền chắp tay hướng về phía bầu trời tỏ ý kính trọng. Hàn Diễm vừa tỉnh liền bị tiểu Thi một bên, Ly Bách một bên cắp tay kéo ra ngoài, Còn đang khó chịu, lại phải nghe vào mấy lời khách sáo kia liền buồn nôn chịu không nổi. 

[Các người đều thiếu mắng rồi!]_Hàn Diễm tỉnh, mệt mỏi không thôi, lại bị đối xử không thương tiếc từ một tên lưu manh có học thức như Ly Bách cùng tiểu nha đầu mở miệng liền sống chết cũng bám dính hành hạ. Mà theo sau lại là Ly Nhược gấp gáp, bối rối, vui mừng, rơi nước mắt không thôi, phía sau nữa lại là tên hộ vệ mặt ướp nước đá_[Bi thảm. Ly gia này, thật sự rất bi thảm. Thảm không tả nổi] 

Bị âm thanh có chút lộn xộn bên ngoài đánh động, Ly Thành liền nhân cơ hội, lại chắp tay chào, sau đó một tay giở lên vạt áo, bước nhanh ra ngoài. Lại bị một màn kì dị trước mắt mà chau mày. 

Trước kia có một tên ngốc, vì tưởng muội muội hắn chết mà gần như suy sụp. Lại có một tiểu nha đầu đinh ninh cứu sống lại chủ tử gần như tuyệt khí của mình. Hiện tại lại làm ra hành động hai người hai bên nâng Hàn Diễm ở giữa chân chỉ còn cách một khoảng nhỏ là chạm đất, lắc lư trước sau bởi vì sải chân lớn cố tình đi nhanh một chút của hai người kia. Vừa đến nơi, Ly Nhược liền mặc kệ, tự mình kéo ra ghế mấy nhanh chóng tìm đệm lót vào rồi Ly Bách thuận thế xoay người, tay kia bế lên Hàn Diễm, đặt nàng vào vị trí, tiểu Thi nhanh chân chạy đi, còn Ly Bách xoay người vào phòng. Ngay lập tức liền đối mặt với phụ thân hắn, phía sau là Minh Cao cố nhón chân, nhìn trái ngó phải xem tình hình. Vừa bắt gặp Ly Bách đang nhìn mình thì liền hắng giọng, lùi bước, lấy lại khí thế. 

Mà lúc này, không cần ai mở lời, Vân Bá từ đâu đi đến, rất bình tĩnh nhìn quanh một lượt, hướng Ly Thành lại chắp tay cúi người_"Đã đủ thưa lão gia" 

Ly Thành không khỏi trong lòng thở dài, nghiêng người, giơ tay ra hướng bên ngoài_"Cao công công, mời ngài" 

"Đa tạ tả thừa tướng"_Minh Cao ngẩng cao mặt, ưỡn cao người bước ra, nhưng vừa nhìn sang trái liền không kiềm được mà giật mình. 

Hàn Diễm mắt miệng đều mở to, đầu hơi nghiêng, ngã ngữa qua một bên ghế, tay chân đều tùy ý của nô tì bên cạnh sắp xếp. Không những muốn bao nhiêu khờ khạo mà còn yếu ớt bao nhiêu liền hứng trọn bấy nhiêu. 

[Chỉ mới một thời gian mà đứa nhỏ này lại yếu ớt đến như vậy sao?]_Minh Cao không khỏi chau mày nhìn quanh người nhà Ly gia một vòng, bộ dáng chờ câu trả lời. 

"Tiểu nữ vài ngày trước lại sinh bệnh, cho nên mong Cao công công rộng lượng cho qua đối với hài nữ này của Ly Thành ta" 

"Không, không đâu"_Minh Cao chỉ có thể cười trừ, trong lòng lại thầm nghĩ_[Sớm biết liền không để chậm trễ thế này]_hướng Ly Thành trước bắt tay cúi người, thật lòng có lỗi_"Hiện tại ta đọc chiếu chỉ. Tiểu thư đã như vậy, không nhất thiết phải quỳ. Hoàng thượng trước đó cũng đã có nhắc qua" 

Ly Thành tỏ vẻ ngạc nhiên, vội lắc đầu_"Không thể, không thể"_cũng không cho Minh Cao nói tiếp, liền tiếp tục_"Đa tạ ý tốt của thánh thương cùng Cao công công. Nhưng Ly gia sống dưới chân thiên tử, chịu ơn hoàng thượng. Ngay cả chuyện kính trọng đối với chiếu chỉ của bệ hạ cũng không làm được thì không nên, thật sự không nên" 

Minh Cao thở dài, gật đầu, phất tay. Ngay lập tức Hàn Diễm ngồi chưa ấm chỗ đã bị ôm đi, phải tiếp tục dùng bộ mặt ngơ ra này của mình mà ngẩng đầu nhìn trời. Ly Thành ở đầu tiên, ngay phía sau bên phải là Ly Nhược, bên trái là Ly Bách ôm Hàn Diễm, cùng quỳ gối, nghe chỉ 

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Hôm nay ta có hai điều muốn tuyên bố. Thứ nhất, hôn lễ giữa Lam vương Trịnh Hạo cùng Ly tiểu thư Ly phủ sẽ được hủy bỏ. Thứ hai, tấn phong Ly Hiên trở thành Trịnh Ly công chúa, bỗng lộc, gấm vóc, phủ đệ và những thứ khác sau khi cử hành lễ sắc phong liền mang qua. Khâm thử"    

Minh Cao đọc xong, vẻ mặt vui vẻ mang chút tự cao hạ mắt nhìn xuống bên dưới nhưng mà ngoài ý muốn một chút lén lút bàn tán hay ánh mắt lén nhìn khi cố nghiêng đầu nhìn qua người bên cạnh cũng không hề có. Ly Thành chỉ cười nhẹ, bước lên nhận chiếu, rồi lại quỳ xuống_"Đa tạ long ân" 

Ly Thành đứng dậy, muốn hỏi điều gì đó nhưng Minh Cao lại cúi đầu, nhướn mày lên nhìn hắn, mỉm cười_"Đương nhiên người vẫn phải lên triều thưa tả thừ tường. Công chúa, cần đến hai chiếu chỉ" 

Cùng lúc đó, ở phủ của Trịnh Hạo, cũng đã có một vị công công khác đến tuyên chỉ. Nhưng chỉ đơn giản đề cập đến việc từ bỏ hôn phối ngoài ý muốn của Trịnh Hạo và Ly Hiên bởi số mệnh hai người không tương hợp, đồng thời Trịnh Hạo cũng đã có người thương cho nên đồng ý cho Lam vương hắn lập nàng làm chính phi chờ định ngày làm hôn lễ, ban thưởng thêm một số vật phẩm với lý do biểu hiện xuất sắc trong lần ra trận gần nhất. Trịnh Hạo có chút ngạc nhiên, nhưng lại không giấu nổi vui mừng qua ánh mắt, dập đầu_"Đa tạ long ân"  

~~~~``   

"Vương gia, muội muội hắn vẫn ở đó"_thủ hạ quỳ xuống một chân, hướng hắn chắp tay, cúi đầu 

Trịnh Lương chau mày, vươn tay ra để thị nữ giúp mặc vào ngoại bào. Đáng lẽ tin này sẽ là một sự thật chứng minh cho lựa chọn của hắn. Nhưng sự đa nghi của Trịnh Lương lại không cho phép hắn nghĩ ngơi_[Dù gì cũng là quân tốt] 

"Ở nơi đó, gởi thư đến dãy phía Bắc, giải quyết tên kia đi. Sau khi đã xong, người muội muộ kia cũng không cần tồn tại. Tránh cho ta phiền phức sau này" 

"Vâng" 

[Hừ. Phía Đông là nơi gần nhất, lại có thể dễ dàng lấy được tin tức vậy mà lại mất, người ở phía Bắc kia cũng bởi vì xui xẻo mà bị đẩy qua đó, cả ngày gần như đều phải ở ngoài, không ngờ có ngày lại phải dùng đến hắn]_càng nghĩ, Trịnh Lương tâm trạng lại càng thêm trầm trọng_[Xem ra phải chuẩn bị rồi] 

~~~~ 

Đào Hoa, ván cờ thứ một trăm lẽ tám, thua cuộc, cùng với đôi mắt viền đen, lắc lư trái phải sau đó trực tiếp ngã ngửa, ngủ tại chỗ trên tháp thượng, mà phía bên kia, Hoàng Hoắc vốn đã sớm ôm thê tử ngủ ngồi trong góc phòng, Diêu Ngạn từ ngủ ngồi, hiện tại đã thành nằm xấp, khẳng định tỉnh dậy liền trên mặt bị cắt lằm đôi bởi vết lằn trên ván gỗ dưới hắn. Mà lão đầu lúc nãy lại thực im lặng, cũng thực trầm tĩnh, đưa tay vuốt chồm râu bị cột nơ của mình, nhìn quanh một lượt phòng, không kiềm được thở dài_"Hợp rồi tan, tan rồi lại hợp...rồi lại tan"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.