Ta Thân Ái Pháp Y Tiểu Thư

Chương 47




Hôm nay nhi tử mình thi xong, lại vừa vặn hai ngày này trong Bộ binh khá nhàn rỗi, nên Lục Trảm về nhà sớm.

Viện của ông và Chu thị nằm ngay trung tâm Lục phủ, cũng gần với đại môn nhất, Tiêu thị đoán được trượng phu về nhà sẽ đi đến bái kiến mẹ chồng Chu thị trước, nên đã sớm dẫn tỷ đệ Lục Minh Ngọc đến đây chờ. Mẹ chồng nàng dâu hai người ngồi trò chuyện, Sùng nhi và Hằng nhi hoạt bát hiếu động, đòi đi ra sân chơi, Chu thị không nỡ gò ép bọn nhỏ, nên bảo nữ nhi Lục Quân dẫn theo ba “đứa bé” bao gồm cả Lục Minh Ngọc đi ra ngoài chơi.

“Tỷ tỷ, muốn gặp tổ phụ!” Hằng nhi rất quen thuộc sân viện của tổ phụ tổ mẫu, liền dùng hết sức lực lôi kéo Lục Minh Ngọc đi đến tiền viện. Mọi người ai nấy đều sợ Lục Trảm, nhưng chẳng hiểu sao Hằng nhi lại đặc biệt thân cận với ông.

“Ta cũng muốn gặp tổ phụ!” Sùng nhi thấy vậy cũng nói theo. Lúc trước mẹ chồng nàng dâu Chu thị cùng Tiêu thị gần như đồng thời có thai, vì Chu thị lớn tuổi nên sinh non, vì vậy tuy Sùng nhi lớn hơn cháu trai mình một tháng, lại gầy hơn thấp hơn Hằng nhi. Nhưng đó chỉ là so với Hằng nhi mà thôi, chứ nếu so sánh với những em bé nhà khác, thì Sùng nhi xem như cũng cao lớn, dù sao cũng được nhũ mẫu chăm sóc chu đáo, ăn ngon ngủ kỹ.

“Sùng nhi phải gọi là phụ thân.” Lục Quân ngồi xổm xuống, đau đầu sửa lại cho đệ đệ mình. Lúc chú cháu hai người không ở cùng nhau thì còn đỡ, nếu gặp nhau, đệ đệ rất dễ bắt chước theo cách xưng hô của Hằng nhi. thật là bẽ mặt, làm thúc thúc mà còn không hiểu chuyện bằng cháu mình.

Sùng nhi chớp chớp mắt, nhếch miệng nở nụ cười, nhìn tỷ tỷ ngoan ngoãn sửa miệng,“Tìm phụ thân.”

Lục Quân thưởng cho đệ đệ một nụ hôn, đứng dậy nắm lấy tay đệ đệ, sau đó quay sang nói với Lục Minh Ngọc: “đi thôi A Noãn, chúng ta đến tiền viện.”

Lục Minh Ngọc gật gật đầu, dắt tay Hằng nhi đi theo sau cô cô, tầm mắt cũng tự nhiên dừng lại trênngười cô cô mình. Nay cô cô đã mười hai, vóc dáng cao gầy hơn những tiểu cô nương cùng tuổi khác, trên người chỉ mặc một chiếc váy màu trắng thuần thêu mẫu đơn, dáng người mảnh mai yểu điệu, đãloáng thoáng hiện lên đường nét thướt tha duyên dáng của một đại cô nương. Nhưng cô cô lại rất đơn thuần thiện lương, không hề giống với những khuê tú kinh thành khác ít nhiều gì cũng phải có chút sắc sảo tính kế.

Cả tổ phụ lẫn tổ mẫu đều rất sủng áicô cô, đời trước xem xét biết bao nhiêu gia đình, có một vài nhà được tổ mẫu coi trọng thì tổ phụ lại không đồng ý, chẳng biết là thật sự nhìn ra được tật xấu của đằng trai, hay là chỉ đơn thuần muốn giữ cô cô lại thêm hai năm. Nhưng không ngờ giữ một mạch đến năm 16 tuổi, cô cô bị Hoàng thượng nhìn trúng.

Nghĩ đến cô cô đời trước hồng nhan bạc mệnh, trong lòng Lục Minh Ngọc chợt thấy khó chịu, bèn yên lặng dời mắt sang chỗ khác.

Ngày đã sắp tàn, ánh chiều tà chiếu lên tầng mây phía tây tạo thành một khoảng đỏ rực, tươi sáng lộng lẫy. Lục Minh Ngọc ngắm một lúc, tâm trạng cũng dần dần khá hơn. Phụ thân đã hứa, sẽ an bài việc hôn nhân cho cô cô trước. Phụ thân chỉ có một muội muội duy nhất là cô cô, nhất định nói được làm được, vì vậy nàng cũng không có gì phải lo lắng.

Bọn họ vừa đến tiền viện thì đúng lúc gặp được Lục Trảm về sớm.

“Tổ phụ!” Hai mắt Hằng nhi sáng ngời, lập tức bỏ tay tỷ tỷ ra, hưng phấn chạy ào về phía tổ phụ.

“Phụ thân!” Sùng nhi bắt chước theo, không cam lòng yếu thế đuổi theo cháu mình.

Hai chú cháu đều trắng trẻo mập mạp, lúc chạy nhìn không khác gì hai con nghé con khỏe mạnh chắc nịch, còn Lục Trảm thì giống như ông nông dân nuôi trâu, thấy nghé con trong nhà mình được nuôi tốt như vậy, liền nở nụ cười vô cùng kiêu ngạo, xoay người cùng lúc bế hai đứa bé lên, còn chưa kịp nói gì đã thấy hai thằng nhóc chu cái mỏ nhỏ hôn lên, mỗi bên một cái.

Thậm chí lần đầu tiên trong đời Lục Trảm lập được chiến công cũng không vui sướng bằng lúc này.

“Sùng nhi Hằng nhi nhớ ta không?” Lục Trảm từ ái hỏi. Từ khi hai tiểu tử này sinh ra, nụ cười trên mặt ông xuất hiện càng ngày càng nhiều, nhưng đương nhiên là chỉ giới hạn ở trước mặt đám nhỏ. Nếu đổi thành mấy huynh đệ Lục Vanh ở đây, thì Lục Trảm cùng lắm củng chỉ ôm con yêu cháu yêu một cái, chứ tuyệt đối sẽ không cười tươi roi rói như ông muốn được.

Sùng nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Hằng nhi lại nhìn ra đằng sau tổ phụ, “Phụ thân đâu?” không phải nói phụ thân sắp về rồi à? đã mấy ngày bé không được gặp phụ thân rồi.

Lục Trảm vừa ngheHằng nhi hỏi vậy liền biết sao bọn nhỏ lại tới đây, rõ ràng là tới đón lão Tam mà. Nhi tử ngốc, tôn tử cố chấp, Lục Trảm lại yêu thích cả hai, bèn cười giải thích với Hằng nhi: “Sắp rồi, Hằng nhi đừng sốt ruột. Nào, đi vào phòng tổ phụ chơi chút đi.” nói đoạn, ông đi tới bên cạnh Lục Minh Ngọc cùng Lục Quân, tươi cười hòa ái ý bảo hai tiểu cô nương cũng đi theo vào.

Mấy ông cháu ngồi được một chốc thì quản sự vào báo Tam gia đã trở lại, Lục Minh Ngọc kích động đứng dậy đầu tiên, nhưng ngại tổ phụ còn ở đây nên không vội vã chạy ra. Còn Hằng nhi thì mặc kệ, vung đôi chân ngắn cũn chạy ra ngoài, chờ đến khi hai tiểu cô nương khuê tú Lục Minh Ngọc và Lục Quân cười vui vẻ bước ra đến cửa, Lục Vanh đãbế Hằng nhi lên thật cao đi đến đây. Còn lại Sùng nhi, vì Tam ca ở tại một sân viện khá xa mình nên không quá thân thiết với, vì vậy chỉ cười hì hì nắm tay Lục Trảm, chứ không chen chúc qua đó.

Cho dù là cùng một mẹ sinh ra, nhưng tình cảm giữa huynh đệ tỷ muội cũng cần phải bồi dưỡng tích lũy qua tháng ngày. Lúc Sùng nhi được sinh ra, Lục Vanh đã có vợ có con, lại đang chuẩn bị thi lấy công danh, không đủ tinh lực để quan tâm đến đệ đệ mình. Tuy nói hắn thích đệ đệ muội muội như nhau, nhưng luận về cảm tình, thì khẳng định là hắn thân thiết với muội muội Lục Quân hơn.

Thấy ấu đệ chỉ đứng im bên cạnh phụ thân chứ không có ý định đến đây, Lục Vanh vừa bất đắc dĩ vừa tiếc nuối.

“Phụ thân, người thối quá!”

Hằng nhi ôm hôn phụ thân thắm thiết xong, sau khi niềm vui qua đi rốt cuộc cũng ngửi thấy một mùi hương lạ lùng, tiểu tử này được nuông chiều từ bé nên đối với mùi lạ trên người rất là mẫn cảm.

Lục Vanh bật cười, thả con trai đang tỏ vẻ ghét bỏ mình xuống đất, nhìn nữ nhi giải thích: “đã mấy ngày không tắm, người đầy mùi mồ hôi.”

Lục Minh Ngọc không cười, thấy phụ thân mình gầy đi cả một vòng thì cực kỳ đau lòng, ngoan ngoãn hỏi: “Phụ thân có cảm thấy khó chịu không?”

“không sao hết, đi thay một bộ quần áo khác là được rồi.” Lục Vanh một tay dắt nhi tử, tay còn lại vui vẻ xoa xoa đầu nữ nhi, ánh mắt lại đặt trên người muội muội Lục Quân, nghĩ đến người mình vô tình gặp được tại trường thi, kìm lòng không đậu nở nụ cười tươi.

Lục Trảm ho khan vài tiếng, nói với con trai mình: “đi đến gặp mẹ con trước đi.” Về phần con trai thi như thế nào, thì cứ chờ đến ngày yết bảng là biết thôi, bây giờ hỏi chỉ làm cho con trai thêm áp lực.

Lục Vanh gật gật đầu, dắt theo bốn đứa nhỏ đi hậu viện, Lục Trảm khoanh tay đứng nhìn theo, suy ngẫm gì đó chứ không đi theo cùng.

Bởi vì trên người có mùi, nên Lục Vanh chỉ ở lại với mẫu thân tâm sự một chút rồi xin phép về, mang theo thê tử cùng hai đứa con quay lại tam phòng. Sau khi về đến sân viện của mình, hắn lập tức đi tắm rửa, Hằng nhi nhớ phụ thân nên nằng nặc đòi tắm chung. Lục Minh Ngọc an tâm ngồi nói chuyện với mẫu thân, chờ đến khi hai cha con bọn họ đi ra thì trời cũng đã tối.

một nhà bốn người vui vẻ hoà thuận dùng bữa cơm chiều.

“Phụ thân nghỉ ngơi đi, sáng mai con lại đến thăm người.” Lục Minh Ngọc nhu thuận nói.

Lục Vanh nhớ nữ nhi, bèn bế theo nhi tử tự mình đưa nữ nhi về Mai uyển, khi quay trở về thì nha hoàn trong phòng Tiêu thị đã trải giường xong xuôi, thức thời đứng đợi bên ngoài. Người mà Lục Vanh nhớ nhất trong lúc tiểu biệt hiển nhiên là thê tử của mình, nhưng vì Hằng nhi cứ quấn lấy hắn, Lục Vanh đành phải kiềm chế lại dỗ con trai mình ngủ, đến tận khi Hằng nhi ngủ say rồi mới giao cho nhũ mẫu ôm đi.

Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại hai vợ chồng.

“Năm nay thi gì thế? Có nắm chắc không?” Tiêu thị ngồixổm trên giường, vừa giắt màn vừa nhỏ giọng hỏi trượng phu. Người khác ngượng không dám hỏi, còn nàng với Lục Vanh thân thiết như vậy, khôngcần kiêng dè gì, với lại Tiêu thị cực kỳ tin tưởng trượng phu mình.

Nhưng Lục Vanh không muốn trong lúc này lại nói về đề thi, như hổ rình mồi quỳ ngồi ngay sau lưng thê tử, ánh mắt như lửa. Thấy thê tử đã giắt kỹ hết màn xung quanh giường, không đợi người ta quay lại, Lục Vanh đã gấp gáp khó nhịn ôm chầm lấy thê tử mình, giọng khàn khàn trầm thấp, “Tiêm Tiêm, nửa tháng rồi......” Lúc hắn vào trường thi thì kỳ kinh của thê tử vừa mới dứt, trước sau cộng lại quả thật đã được nửa tháng.

Mặt Tiêu thị ửng hồng, ngay cả cần cổ thon dài cũng hiện lên màu hồng nhạt quyến rũ, nhỏ giọng mắng hắn, “Gấp gì chứ?”

nói thì nói vậy, nhưng trong lòng lại không nhịn được nhớ về sự khác biệt trước và sau khi mắt trượng phu lành lại. Lúc trượng phu bị mù, đối với nàng cực kỳ khách khí, nên Tiêu thịcho rằng trượng phu không quá ham thích chuyện ân ái này. Đến tận khi trượng phu có thể thấy được, thái độ ngày càng thong dong tự tin, Tiêu thị mới mang theo tâm trạng phức tạp mà phát hiện, buổi tối trượng phu mình càng ngày càng... không rụt rè.

Về phần đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu, Tiêu thị không muốn bình luận.

một lúc lâu sau, Tiêu thị như bị người ta rút đi hết gân cốt, mềm nhũn úp sấp trên người Lục Vanh, hai gò má nhuốm màu đỏ tươi, mắt đẹp ướt át.

Lục Vanh vừa từ trường thi đi ra, lại dốc sức lao động một phen, theo lý thì lúc này phải buồn ngủ rồi, nhưng hai tay ôm ấp thê tử yểu điệu, Lục Vanh chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, sức lực tràn trề giống như có dùng thế nào cũng không hết.

Nghỉ ngơi trong chốc lát, Lục Vanh quấn lấy sợi tóc của thê tử chơi đùa, nhẹ giọng hỏi: “Nàng đoán xem ở trường thi ta gặp được ai?”

Tiêu thị vừa nghe đã biết trượng phu gặp được chuyện gì đó, tò mò hỏi:“Ai?”

Lục Vanh cười, “Diêu Ký Đình, thứ tôn của đế sư Diêu lão tiên sinh.”

Tiêu thị từng nghe danh Diêu gia, đây chính là thư hương thế gia một thời từng tiếng tăm nhất tại kinh thành này, nhưng từ khi Diêu lão tiên sinh qua đời, Diêu gia dường như cũng dần dần suy tàn theo. Mặc dù phủ đệ vẫn khí thế như xưa, gia tài vẫn không lo như trước, nhưng con cháu Diêu gia...... Tiêu thị nhớ rõ hình như từng nghe người nào đó nói rằng, đại lang của Diêu gia si mê y thuật muốn mở y quán, Diêu lão phu nhân răn mãi không nghe, chịu không nổi trưởng tôn “chìm đắm trong trụy lạc” ngay dưới mí mắt mình, liền dứt khoát tống cổ trưởng tôn ra ngoài, để hắn đi chỗ khác ở.

“hắn thế nào?” Tiêu thị tiếp tục hỏi.

Lục Vanh kể vắn tắt lại chuyện ban sáng, cuối cùng khen: “Diêu Ký Đình tướng mạo đường đường tuấn tú lịch sự, tuổi còn trẻ lại bình tĩnh vững vàng, vừa có lòng nhân nghĩa, lại có khả năng phân rõ trung thực hay gian tà. Tiêm Tiêm nàng nói xem, A Quân gả cho hắn có được không?” Muội muội thừa kế vẻ đẹp của mẫu thân, càng lớn càng duyên dáng, đặc biệt tính nết muội muội đơn thuần ngây thơ, trong số những quý nữ ở kinh thành rất được để ý. Tuy kiếp trước đến mười sáu tuổi muội muội mới bị Hoàng thượng nhìn trúng, nhưng nay rất nhiều chuyện đã thay đổi, nên Lục Vanh muốn định mối hôn nhân cho muội muội sớm sớm, như vậy mới an tâm. Hoàng cung là nơi không thích hợp với muội muội nhất.

Tiêu thị mặt nhăn mày nhíu, ngồi dậy mặc trung y nói chuyện với trượng phu, “Người ta nói gả cao cưới thấp, gả A Quân vào Diêu gia có vẻ ủy khuất A Quân quá?” Đừng nói nàng còn chưa gặp Diêu Ký Đình, không biết rốt cuộc Diêu Ký Đình thế nào, mà cho dù nàng với mẹ chồng cùng đồng ý, nhưng khi đưa tới chỗ cha chồng, ông ấy sẽ đồng ý sao? cô em chồng này chính là hòn ngọc quý duy nhất trên tay cha chồng đấy.

Lục Vanh tự có suy xét riêng của mình, “Nhà cao cửa rộng thường lắm người, chị em dâu cô cô thẩm thẩm, ta sợ A Quân không thể ứng phó nổi. Đại lang nhà Diêu gia đã dọn đi, chỉ đến ngày lễ ngày tết mới trở về, Diêu gia chỉ có một lão phu nhân tuổi gần sáu mươi......”

Trường hợp tệ nhất, nếu Diêu lão phu nhân không phải là người dễ ở chung, thì chung quy cũng đã lớn tuổi rồi, chẳng bao lâu nữa cũng mất. Muội muội gả qua đó, vài ba năm sau sẽ trở thànhđương gia chủ mẫu danh xứng với thực, không cần phải xem sắc mặt của bất kỳ ai. Hơn nữa Lục Vanh rất rõ tính của muội muội, hơi tự ti một chút, nếu thực sự gả vào gia đình nào có danh vọng quá lớn, một đống quy củ áp trên đầu, cuộc sống của muội muội ngược lại không được tự tại cho lắm.

Tiêu thị đồng ý điểm này, nhưng nàng vẫn khuyên nhủ: “Đợi thêm một thời gian nữa đã, xem hắn có thể thi đậu tiến sĩ hay không, nếu như thi đậu thì với số tuổi như vậycũng coi như khó được, đến lúc đó hẵng thông báo cho phụ thân biết, như vậy khả năng phụ thân đồng ý cũng lớn hơn được một chút.”

“Ta cũng nghĩ vậy.” Lục Vanh cười nói, nhớ tới phong thái ung dung nhẹ nhàng của Diêu Ký Đình, Lục Vanh bỗng nhiên lo lắng hỏi, “Nhưng nếu như hắn thi đậu thật, có khi nào sẽ bị người khác nhìn trúng hay không?” Tiến sĩ 18 tuổi, tiền đồ rộng mở không có giới hạn, Diêu Ký Đình lại xuất thân danh môn, quan hệ với Hoàng thượng cũng không phải là không có. Càng nghĩ càng lo lắng, sợ em rể mà mình coi trọng bị người khác đoạt mất, Lục Vanh do dự nói: “Hay là ta gọi hắn ra ngoài nói chuyện trước, để hắnphần nào biết được ý định của ta?”

Trượng phu lo được lo mất, muốn ngốc bao nhiêu có bất nhiêu, Tiêu thị buồn cười chọc chọc vào ngực hắn, trừng mắt nói: “Thiếp thấy, Diêu Ký Đình này khẳng định là rất xuất sắc giống như chàng nói, nhưng chàng cũng đừng quên, A Quân nhà chúng ta xinh đẹp hiền lành, lại còn là ái nữ duy nhất của Thượng thư đại nhân, cho dù có người tranh đoạt, chàng còn sợ A Quân kém cỏi hơn khuê tú nhà khác à?”

Liên quan đến chuyện chung thân đại sự của muội muội ruột của mình, Lục Vanh chính là ‘kẻ trong cuộc thì mê’, nay được thê tử nhắc nhở, hắn cũng ngộ ra được. Nhìn thê tử quyến rũ xinh đẹp đối diện mình, hòn đá lớn trong lòng Lục Vanh được bỏ xuống, kéo thê tử vào lòng, ôn nhu trêu chọc, “Vẫn là Tiêm Tiêm suy nghĩ thấu đáo, vi phu hồ đồ......”

Tiêu thị không bị mắc mưu, bắt ngay lấy bàn tay đang quấy rối của hắn, nghiêm mặt nói: “Ngủ đi, chàng đã mệt mỏi mấy ngày rồi, đừng có tham.”

Lục Vanh tĩnh tâm cảm nhận tình trạng cơ thể của mình, cuối cùng bất đắc dĩ thừa nhận.

~

một tháng sau, triều đình công bố bảng trúng cử, Lục Vanh đạt được ngôi đầu cống sĩ (1), trở thành Hội nguyên của năm nay. Diêu Ký Đình cũng đồng dạng nổi danh, hơn nữa còn trong danh sách những người đứng đầu. Thân bằng quyến thuộc lần lượt đến Lục gia chúc mừng, Lục Trảm vì để cho con trai tĩnh tâm chuẩn bị thi đình, bèn khước từ tất cả khách khứa đến chơi, tuyên bố sau kỳ thi Đình sẽ lại tổ chức bữa tiệc mời mọi người đến chung vui, hào khí tận trời, giống như đã chắc chắn rằng con trai mình có thể lọt vào ba hạng đầu bảng.

(1) Cống sĩ: Chỉ người đậu kỳ thi Hội.

không bao lâu sau khi kết quả thi Hội được công bố, Hoàng thượng tổ chức thi Đình trong cung, sau một vòng khảo hạch liền khâm điểm Lục Vanh là Trạng Nguyên, Diêu Ký Đình là thám hoa.

thật ra Lục Vanh cũng đoán được ít nhiều về phong hào Trạng Nguyên này, mà đều khiến hắn càng kinh ngạc vui mừng là biểu hiện của Diêu Ký Đình ở ngự tiền. Đến lúc này, Lục Vanh đã xem Diêu Ký Đình là em rể tương lai, một lòng ngóng trông về nhà xin ý kiến của phụ thân. Ai ngờ thi Đình vừa kết thúc, Hoàng thượng lại gọi một mình hắn lại, “Lục Vanh ngươi đợi đã, trẫm có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Nhìn em rể kiếp trước mặc bộ hoàng bào màu vàng sáng chói ngồi trên ghế rồng, Lục Vanh âm thầm kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.