Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên

Chương 3




Chẳng qua một đêm thời gian, cũng đã có không ít truyền thông lại đây phỏng vấn, vây quanh bệnh viện cùng cửa trung tâm.

Vì bảo hộ này đó vốn là thể xác và tinh thần có khuyết tật của bọn nhỏ sẽ không đã chịu ảnh hưởng, Âu Dương viện trưởng cho trường nghỉ học một ngày, chính mình tắc đi vào bệnh viện, tự mình cấp Hàn Mộ Vi cùng Vu Nhạc Nhạc đổi đến một phòng bệnh riêng tư tốt hơn. Hơn nữa ở trên mạng đã phát thanh minh, giải thích một chút tình trạng của Hàn Mộ Vi và Vu Nhạc Nhạc.

Hiện tại trên Weibo đang được truyền tải đi rất nhiều phiên bản, thậm chí có người nói Vu Nhạc Nhạc mê man không tỉnh là bị hạ dược, Vu Nhạc Nhạc không có cứu được, có người nói Hàn Mộ Vi ngày đó rõ ràng là bệnh tim phát, hiện tại đang cần cứu giúp......

Nổ mạnh hơn là có người tự xưng là người ở bệnh viện xuất hiện, nói lời thề son sắt, thật là có không ít võng hữu tin.

Vì trấn an đại cảm xúc của đại chúng, Âu Dương viện trưởng mới riêng ở trên mạng phát biểu thanh minh, nhưng mà lại chỉ có một bộ phận người tin.

Rốt cuộc nói là ngủ mà nói, ai sẽ tin tưởng ngủ mà lại đến mức phải vào bệnh viện? Hơn nữa, nào có người ngủ sắp 24 tiếng đồng hồ còn không tỉnh? Rõ ràng chính là đã xảy ra chuyện!

Đủ loại phân tích làm các võng hữu tin tưởng không nghi ngờ, rất nhiều người bắt đầu hoài nghi, cái trung tâm bọn họ chưa từng nghe qua rốt cuộc là nơi nào, vì cái gì lại xảy ra chuyện đến như vậy? Hàn Mộ Vi lại là vì cái gì sẽ đi nơi đó, cô và cô né đang hôn mê kia cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Tại đây thời điểm chuyện chú ý hơn tới càng cao, Vu Nhạc Nhạc rốt cuộc ở sau khi đã ngủ đủ 24 tiếng đồng hồ, ở giữa trưa ngày hôm sau đã tỉnh lại!

Vừa mở mắt ra, tiểu nữ hài đã bị dọa, vì cái gì trước mắt như vậy vây quanh nhiều người như vậy!?

Còn có, ba mẹ đáng lẽ bây giờ không phải nên ở công ty làm việc hay sao? Vì cái gì sẽ xuất hiện ở trước mặt mìh thế?!

Ở thời điểm Nhạc Nhạc còn đang ngây ngốc ra, Vu mẹ liền kích động mà nhào đến ôm lấy cô bé, "Nhạc Nhạc, Nhạc Nhạc...... con không sao chứ? Có chỗ nào thấy khó chịu hay khôg? Có đói bụng không, có khát không......"

Vu Nhạc Nhạc ngốc tại nơi đó, có điểm phản ứng không kịp. Ở l trong trí nhớ của cô bé, chính mình rõ ràng mới cùng với Hàn Mộ Vi tách ra, nàng đột nhiên cảm giác rất buồn ngủ, liền bò đến trên giường thiếp đi.

Như thế nào đã tỉnh liền ở một cái chỗ xa lạ như thế này. Hơn nữa trước mặt vây quanh nhiều người như vậy, ba và mẹ lại còn ở đang nữa?

Tiểu nữ hài có chút bị dọa, sắc mặt trắng bệch.

Trước mặt một nữ nhân nói: "Nhạc nhạc, dì là dì Trần thành viên của hiệp hội bảo vệ trẻ vị thành niên. Trước khi con ngủ đi đã xảy ra chuyện gì rồi, còn nhớ rõ sao? Cái người phụ nữ tên Hàn Mộ Vi kia...... Đối với con làm cái gì, con có ấn tượng không?"

Vu Nhạc Nhạc vốn đang ở phát ngốc, nhưng khi nghe đến tên Hàn Mộ Vi, nàng có phản ứng, "Chị Vi Vi? Chị ấy làm sao vậy?"

Người chung quanh sửng sốt, bọn họ vốn tưởng rằng sẽ nghe được tiểu nữ hài chỉ trích Hàn Mộ Vi đối với cô bé làm cái gì, hoặc là lấy tuổi của cô bé, căn bản cái gì cũng hỏi không ra tới cũng có khả năng, lại không nghĩ rằng, tiểu nữ hài thoạt nhìn dáng vẻ rât tỉnh táo, thậm chí nhớ rõ Hàn Mộ Vi, còn ở quan tâm cô xảy ra chuyện gì.

Dì Trần sửng sốt, ôn nhu mà cười, nói: "Nhạc Nhạc không nhớ rõ chính mình là như thế nào hôn mê sao? Chị Vi Vi của con...... không làm cái gì đối với con sao?"

Vu Nhạc Nhạc tuy rằng bất quá năm sáu tuổi, nhưng lại rất thông minh, đặc biệt là ở sau khi chấp nhận vết thương kia ở chân, bởi vì ở bình thường trường học căn bản tìm không được bạn bè, tất cả mọi người cười nhạo cô bé, tránh cô bé đi, cô bé liền đem thời gian đều dùng hết ở trên việc học tập, ở nhà cũng là như thế này, vì không cho ba mẹ lo lắng, cô mỗi ngày đều ngoan ngoãn mà ôm sách học......

Cũng bởi vậy, cô bé tuy rằng ở chỉ số thông minh không có siêu việt như nhiều bạn cùng lứa tuổi, nhưng lại so với rất nhiều bạn cùng lứa tuổi đều thành thục, hiểu sự tình cũng rất nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.