Ta Tên Là Tiểu Bạch, Đến Từ Đào Hoa Nguyên

Chương 25




Lạc Vân Thanh mở hộp quà ra, chỉ thấy bên trong là một viên đá to bằng quả trứng gà, màu sắc chính giữa cục đá óng ánh long lanh so với xung quanh còn đậm hơn một bậc, thâm thúy giống như là mắt mèo mị hoặc nhân tâm.

Đây là phỉ thạch? Lạc Vân Thanh nghĩ.

Chỉ có phỉ thạch mới có độ sáng như vậy, những loại đá quý khác thật đúng là không có. Phỉ thạch nói là đá quý, nhưng trên thực tế là một loại đá năng lượng kiểu mới, chỉ cần một viên nhỏ liền có thể cung ứng năng lượng cần thiết trong một ngày cho một khu vực, hơn nữa màu sắc khác nhau thì nguồn năng lượng sở hữu cũng khác nhau.

Cho nên cấp bậc của nó phân chia theo màu sắc, màu sắc chủ yếu chia làm trắng, cam, vàng, xanh lục, xanh lam, tím, trong đó trắng là thấp nhất, tím là cao nhất, đương nhiên cũng có những tình huống đặc thù, nhưng tình huống đặc thù không ít, ví dụ rõ ràng nhất là hai màu đen và đỏ.

Trong tình huống bình thường hai loại màu sắc này chứa năng lượng nhiều hơn những loại màu sắc khác, nhưng cũng không bài trừ một vài tình huống đặc thù, ví dụ như năng lượng bên trong bằng 0.

Viên đá quý Lạc Vân Thanh cầm trên tay này màu tím, không giống màu đen và màu đỏ còn phải xem vận khí, viên đá quý này chỉ nhìn màu sắc liền biết chắc chắn giá trị xa xỉ.

Huống chi nhìn hình dáng của nó từ ngoài vào trong giống như tự nhiên đổ màu, từ nhạt đến đậm phi thường xinh đẹp, đặc biệt là phần trung tâm màu tím kia, màu sắc thậm chí sắp biến thành đen.

Ngẫm lại cái cúc tay áo tiểu hồ ly màu xanh ngọc kia của mình, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên cảm thấy khối đá quý này có chút phỏng tay, tuy không biết giá trị cụ thể, nhưng nói khiêm tốn thì cũng chừng mấy chục triệu động liên bang đi?

Mấy chục triệu đồng liên bang nha...  (ノ`□")ノ⌒┻━┻)

Leonard giàu như vậy sao?

Đồ vật giá trị mấy chục triệu đồng Liên bang mà nói tặng liền tặng, nghĩ tới đây, một hạt giống tên là hoài nghi nẩy mầm trong lòng cậu.

Cùng sống ở Thủ Đô tinh, cùng tên là Leonard, hơn nữa còn quen biết với đỉnh cấp hào môn Tần gia, ra tay rộng rãi, cho nên Leonard này thật sự cũng chỉ là Leonard Payne?

Mà không phải...... Leonard Horae?

Nghĩ đến đây, Lạc Vân Thanh nhịn không được đem ánh mắt hoài nghi đặt lên trên người hắn.

Leonard đương nhiên cũng thấy được ánh mắt hoài nghi của Lạc Vân Thanh, trước khi tặng quà hắn đã biết mình chắc chắn sẽ bị hoài nghị, dù sao Lạc Vân Thanh không ngu ngốc, mà ngược lại còn rất thông minh!

Có một số việc có thể trùng hợp, nhưng liên tiếp trùng trùng hợp hợp ở bên nhau thì không gọi là trùng hợp.

Lúc trước Leonard là muốn dấu diếm, nhưng trong khoảng thời gian này hắn suy nghĩ rất nhiều cũng tự hỏi rất nhiều.

Nếu mình dấu diếm quá tốt, vậy về sau phải thẳng thắn như thế nào đây? Cậu có thể cảm thấy mình bị hắn chơi hay không? Đến lúc đó hai người lại nên đi nơi nào....?

Tưởng tượng đến đây, Leonard cảm thấy vẫn nên thuận theo tự nhiên đi, không cố ý đi dấu diếm, cũng không cố ý đi nói, bị phát hiện vừa vặn cũng liền thẳng thắn, hắn tin Lạc Vân Thanh không phải loại người cứ cố quyết giữ ý mình.

Nhưng mà, khi nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của cậu, Leonard vẫn có chút khẩn trương, tuy bên ngoài mặt thoạt nhìn vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng kỳ thực chỉ có chính hắn mới biết được hiện tại tim hắn đập nhanh đến mức nào.

Nhưng cũng may Lạc Vân Thanh cũng không có tra cứu ngọn ngành, sau khi nhận quà chỉ nói "cảm ơn" rồi liền cho qua.

Đối với tình huống như vậy, Leonard cũng không biết mình nên cảm thấy may mắn hay là nên mất mát, nguyên bản đều đã chuẩn bị tốt nghi ngờ, sau đó mình thuận lý thành chương lộ ra càng nhiều thứ đã tính toán, nhưng hiện tại phát hiện những việc nguyên bản đã tính toán tốt trong lòng lại không có bất cứ tác dụng gì.

"......"

Hàn huyên một hồi tình hình mọi người gần đây,Leonard nhịn không được hỏi: "Cậu không có gì muốn hỏi sao?"

Lạc Vân Thanh nhìn hắn một cái, phát hiện tuy nét mặt hắn không có gì, nhưng đáy mắt lại lộ ra khẩn trương, cảm thấy có chút buồn cười đồng thời có chút thoải mái.

Xem ra vị "bạn cùng phòng" này thật sự không đơn giản như lúc trước mình tưởng, nhưng vậy thì...làm sao!

Hợp thì tụ không hợp thì tán, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đạo lý này từ xưa tới nay đều là như thế, cho nên mình  cũng không cần thiết phải lo lắng xuông.

Lạc Vân Thanh nhướng mày: "Không có gì muốn hỏi. Hay là cậu muốn tôi hỏi cậu điều gì?"

Leonard:......

"......"

Không biết phải tiếp nối cái đề tài này của Lạc Vân Thanh như thế nào, Leonard kinh hãi đem đề tài này rời tới chỗ khác.

"Đúng rồi Vân Thanh, tôi đi tinh cầu Ái Duy phát hiện bên kia gia vị thực độc đáo, cho nên lúc trở về mang một chút về cho cậu."

Nói đến Ái Duy tinh, Leonard có chút ưu tư trong lòng.

Ái Duy tinh nổi danh là tinh cầu hắc ám, đã ăn quen với mỹ thực Lạc Vân Thanh làm lúc Leonard mới vừa tới căn bản không ăn nổi cái mà bên đó gọi là "mỹ thực", đều là dùng dịch dinh dưỡng sống qua ngày.

Một lần ngẫu nhiên, hắn phát hiện đồ ăn ở Ái Duy tinh thực hắc ám nhưng gia vị lại không kém, chủng loại rất nhiều, mình tùy tiện lấy chút gia vị nấu mì thôi mà ăn cũng khá ngon, cho nên hắn thật không biết vì cái gì người ở đó có thể chế biến ra những món khó ăn đến vậy.

"Gia vị?" Nói đến cái này Lạc Vân Thanh thật sự rất có hứng thú.

Gia vị ở thời đại tinh tế giống như là một bảo tàng, mặc kệ là lúc nào cũng có thể cho người ta kinh hỉ.

"Ừ, gia vị, tôi đặt nó trong phòng bếp." Leonard vừa về đến nhà, chuyện thứ nhất làm là phân loại những gia vị này, sau đó cẩn thận dán nhãn lên rồi đặt ở trong ngăn tủ.

Không phải hắn không muốn cho vào các ngăn tủ khác nhau, mà là trong các ngăn khác đồ vật quá đầy. Vừa mở ra liền thấy tất cả đều là một ít hàng khô, hắn tìm nửa ngày mới thấy một ngăn miễn cưỡng có thể đựng nhiều gia vị như vậy.

Nhưng nói đến ngăn tủ Leonard có chút thắc mắc....sao đột nhiên Vân Thanh lại mua nhiều đồ vật như vậy? Không phải cậu chỉ luôn mua nhiều hơn đủ dùng một chút sao?

Đương nhiên hắn không biết là Edward mang tới đây, bằng không sẽ không thấy ngạc nhiên, trên thực tế khi Lạc Vân Thanh trở về hắn đã đem một số thứ tặng đi, nhưng đồ vật trong ngăn tủ của bọn họ không ít, vì vậy cho dù có cho đi một phần, nhưng lại cho thêm đồ vật từ ngoài vào, lại tràn đầy như cũ.

"Cậu có thể tìm được chỗ để đặt à?" Đối với vấn đề này Lạc Vân Thanh có chút thắc mắc.

Phải biết là ở chung lâu như vậy, cứng rắn nói Leonard có khuyết điểm gì, Lạc Vân Thanh cảm thấy không biết sắp xếp đồ vật là một cái khuyết điểm rất lớn, ngăn tủ đã gần đầy, hắn cư nhiên còn có thể tìm được chỗ trống mà bỏ đồ vật? hiếm thấy nha!

Leonard sờ sờ cái mũi, hiển nhiên cũng biết mình ở trong lòng Lạc Vân Thanh có hình tượng như thế nào, vừa không biện giải cũng không có cách nào biện giải nói: "Ngăn tủ bên trên kia, ở góc bên phải có một chỗ trống, tôi nhét vào mấy lần sau miễn cưỡng chồng lên."

Lạc Vân Thanh:......

Đó là chỗ tôi sửa sang để chuẩn bị đặt đồ vật!

Aiz....hiện tại xem ra chỉ có thể lại sửa sang một chỗ nữa, nghĩ tới đây cậu liền nhịn không được than thở một hơi.

Lúc trước vừa tiến vào ở còn cảm thấy chỗ này tốt, đặc biệt là phòng bếp, tủ bát bên trong nhiều như vậy, chắc chắn đặt đủ đồ vật, nhưng không nghĩ tới mới chưa tới một học kỳ đâu, tủ bát này cơ bản đã đầy chỗ, lại muốn cho thêm đồ vật gì vào nữa thì phải bỏ ra sắp xếp lại một phen, bằng không sẽ không tìm thấy chỗ trống nào.

Nghĩ tới đám bát đũa nồi niêu trong tủ bát, Lạc Vân Thanh cảm thấy mình phải nghĩ ra một biện pháp để tiết kiệm diện tích, bằng không lại chiếm chỗ, lại không thuận tiện.

Hiển nhiên, Leonard cũng nghĩ giống như Lạc Vân Thanh, Leonard nghĩ nghĩ phòng bếp nhà mình bày trí như thế nào, nhưng bất đắc dĩ nghĩ như thế nào thì trong đầu hắn đều xuất hiện hình ảnh cái bếp này, căn bản không có hình dáng của phòng bếp nhà mình.

Vì thế cùng nói chuyện với Lạc Vân Thanh, hắn phát một cái thông tin cho quản gia nhà hắn, để ông chụp mấy cái ảnh trong phòng bếp cho hắn.

Khi Louis thu được tin tức rất là khó hiểu, nhưng trung thành ít lời hắn vẫn dựa theo thiếu gia nhà mình phân phó, đi vào phòng bếp, ở các hướng tinh tế chụp một hồi.

Khiến cho đầu bếp trong phòng bếp trong lòng run sợ, không biết mình đã làm không tốt chỗ nào, cư nhiên để quản gia tới giám sát, hơn nữa cư nhiên còn muốn chụp ảnh!

Nghĩ tới đây, đầu bếp béo tay cầm nồi nhịn không được run lên, thiếu chút nữa đem đồ ăn rơi ra ngoài, chờ khi liếc đến quản gia nhíu chặt mày, trong lòng khiếp sợ, vội vàng hoàn hồn.

Nhưng trong lòng lại nói thầm, quản gia đây là bị làm sao vậy?

Ngày thường đều không hay tới phòng bếp nha, cho dù đến cũng chỉ phân phó một hồi xong việc, hiện tại cư nhiên vẫn luôn ngốc ở tại nơi này không đi? Lại còn chụp ảnh, quay video! Đây là chuẩn bị làm gì?

Nghĩ tới ba vị chủ nhân nhà Horae gần đây kỳ kỳ quái quái, đầu bếp béo cảm giác mình có chút hoảng.

Nhà chủ nhân làm gì cũng được nhưng ngàn vạn đừng sa thải mình nha, công việc tiền nhiều việc ít này không dễ tìm đâu, hơn nữa bởi vì làm việc ở nhà Horae còn vinh dự, nói ra ít nhiều bạn bè đều sẽ hâm mộ.

............

Louis quản gia làm việc vẫn hiệu suất như trước, từ lúc nói chuyện với Leonard tới giờ mới qua ba bốn phút đồng hồ mà thôi, Leonard không chỉ bắt được hình ảnh và video chi tiết của phòng bếp, ngay cả bản thiết kế nhà bếp, thiết kế tủ bát...đều thu được từ đầu tới đuôi.

Đối với cái này, hắn có điểm vô ngữ.

Hắn nói muốn ảnh chụp thật sự chỉ là ảnh chụp mà thôi, hắn chỉ muốn biết nhà mình là như thế nào sử dụng hợp lý không gian tủ bát, không phải muốn xây phòng bếp! Cho nên hắn chỉ yêu cầu mấy bản vẽ thôi, những thứ khác cũng không cần.

"......"

"Chỗ tôi có mấy bức ảnh, Vân Thanh cậu muốn xem sao?" Leonard nhìn thoáng qua hình ảnh, trực tiếp chuyển hiến cho Lạc Vân Thanh.

Lạc Vân Thanh click mở, sau đó thuận miệng hỏi: "Ảnh gì?"

Lúc sau lại không nói gì nữa.

Ánh mắt đầu tiên nhìn vào ảnh là bị nó sang quý mà khiếp sợ, cái chỗ kim bích huy hoàng kia thật sự chỉ là một cái phòng bếp sao? Chứ không phải là sảnh của cái khách sạn cao cấp gì đó linh tinh sao?

Lạc Vân Thanh cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng!

Nhà ai lại xây phòng bếp như vậy nha? Quá kỳ quái đi!

Khoan đã, chẳng lẽ....

Lạc Vân Thanh chuyển hướng Leonard, ánh mắt quái dị hỏi: "Đây là phòng bếp nhà cậu?"

Leonard gật gật đầu.

Lạc Vân Thanh:......

Đáng sợ......! Thẩm mỹ nhà Leonard thì ra là cái dạng này? Cư nhiên đem phòng bếp trang hoàng thành phong cách như vậy!

Leonard bởi vì nhìn quen phong cách trang hoàng nhà mình rồi, cho nên cũng không cảmthấy phòng bếp như vậy có vấn đề gì, đối với hắn mà nói, phòng bếp này cùng lắm cũng chỉ lớn một chút mà thôi.

"Tôi cảm thấy chúng ta nên sử dụng không gian hợp lý, những cái giá treo và đặt đồ vật này cũng không tồi, chúng ta cũng có thể mua một cái, đến lúc đó có thể đem các loại nồi hình dáng khác nhau đặt ở bên trên."

Buông xuống rối rắm của phòng bếp, ánh mắt đầu tiên khi xem ảnh chụp Lạc Vân Thanh liền hướng tới móc treo và tủ bát tự mang bàn đặt đồ, cũng cảm thấy càng xem càng sảng khoái.

Leonard không mù, đương nhiên nhìn thấy vẻ mặt vừa lòng của Lạc Vân Thanh, tính toán đợi lát nữa liền hạ đơn, sau đó tự mình ngày mai chuẩn bị cho tốt rồi lại rời đi.

Dù sao loại công việc tay chân này nguy hiểm, hắn không yên tâm giao cho Lạc Vân Thanh, vẫn là tự mình làm mới yên tâm.

Vì thế đề tài nói chuyện phiếm của hai người dần dần chuyển sang cải tạo ký túc xá, loại việc ấm áp giống như trang trí nhà riêng của hai người này khiến Leonard cảm giác thực tốt.

Hắn thích cảm giác như vậy!

Tuy rằng hiệu quả hai người làm ra kém so với bản vẽ mà nhà thiết kế tạo ra, nhưng loại cảm giác ấm áp này là thiết kế sư không làm ra được.

Đây là, Leonard nhịn không được miên man suy nghĩ, về sau bọn họ kết hôn liền mua một ngôi nhà hai tầng có hoa viên nhỏ, đến lúc đó có thể trồng hoa, trồng cây, thậm chí trồng rau trong đó, đương nhiên nếu Lạc Vân Thanh thích thì bọn họ có thể nuôi một con chó con.

............

"Cậu nghĩ cái gì thế?"

Ngay khi Leonard đang rơi vào ảo tưởng mỹ diệu, Lạc Vân Thanh bỗng nhiên hỏi chuyện bên tai hắn.

Trong óc còn dừng lại ở hình ảnh mình đang nghĩ kia, Leonard bừng tỉnh trả lời một câu: "Nghĩ tới chó con."

"Chó con?"

Lạc Vân Thanh mở lớn hai mắt, cảm giác vô ngữ, đồng thời có chút nghi ngờ mị lực bản thân gần đây có phải bị giảm xuống hay không? Nếu không thì vì sao cậu còn ở đây mà Leonard liền giống như đi vào cõi thần tiên? Hơn nữa phương hướng đi vào cõi thần tiên còn là chó con gì đó?

Bản thân còn không hấp dẫn bằng một con chó con?

Nghe được Lạc Vân Thanh hỏi lại, Leonard lập tức hoàn hồn, đối diện với biểu tình vô ngữ của cậu, hiếm khi mình phạm xuẩn nên có chút không được tự nhiên.

Nhưng đột nhiên hắn lại trở nên vụng về không biết nói gì, cuối cùng thật lâu mới nói một câu: "Nghĩ tới cậu."

"......"

Lạc Vân Thanh:......

Đậu xanh rau má!

Nghĩ chó con, nghĩ tới ta, cho nên chó con = ta?

Nghĩ đến đẳng thức này, Lạc Vân Thanh đột nhiên ngứa tay!

Đã nói mà, sao có cảm giác hai câu này như thế nào có chỗ nào không đúng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.