Ta Tặng Người Một Nhành Hoa (Tàn Hoa Năm Ấy)

Chương 39: Vườn trường thanh xuân (2)




Dịch giả: aluco

Thiên Thành mở ra cấm chế cũng nằm trong dự liệu, nếu như Diệp Vân muốn thì chỉ cần một chưởng là có thể đủ để chém giết hắn. Chẳng qua Diệp Vân cũng không nghĩ đến phải đánh chết Thiên Thành, ngay cả khi đối mặt với Tuyệt Trần, ngay từ đầu hắn cũng không có ý muốn giết chết Tuyệt Trần. Dù sao Tuyệt Trần chính là Phi Tinh Môn Thiếu chủ, mặc dù Phi Tinh Môn so ra kém Thần Tú Cung, nhưng mà địa vị của Diệp Vân tại Thần Tú Cung cùng địa vị Tuyệt Trần tại Phi Tinh Môn cũng không cách nào đánh đồng.

Vừa rồi thực lực mà Tuyệt Trần bạo phát ra đã ngoài dự kiến của Diệp Vân, nếu không phải nhờ có miếng Bảo Ngọc phòng ngự kia mà nói, dù cho Đại Ma Chi Thể của Diệp Vân đã có tiểu thành, cũng không cách nào ngăn cản được công kích của Vẫn Tinh Thức, công kích này đã vượt ra khỏi giới hạn mà Diệp Vân có thể chịu đựng được.

Bất quá, nếu như đã ngăn cản được thì sát ý trong lòng Diệp Vân cũng đã giảm đi rất nhiều. Lúc đầu hắn còn có chút do dự không biết có nên chém giết đám người Tuyệt Trần hay không, tuy nói nơi này là một chỗ cấm chế không gian trong Lạc Lôi Cốc, có lẽ không có người nào biết được, nhưng mà ai có thể biết được đám người Tuyệt Trần bọn hắn còn có những thủ đoạn để liên hệ với những đệ tử Phi Tinh Môn khác đây? Nếu thật sự ra tay độc ác, như vậy trong mười ngày tiếp theo ở đây chỉ sợ cũng không dễ dàng.

Diệp Vân tuy rằng hành xử phách lối nhưng cũng không phải là kẻ ngốc nghếch, sẽ không tự cao đến mức cho rằng tu vi của hắn giờ phút này có thể đủ sức để đối kháng với Phi Tinh Môn.

Nếu như Tuyệt Trần mang theo Thiên Thành chạy trốn, Diệp Vân tất nhiên cũng sẽ không đuổi bắt. Ánh mắt của hắn rơi vào trên người hai gã đệ tử Phi Tinh Môn đang bị trọng thương, đưa tay vẫy vẫy.

Một cỗ hấp lực từ lòng bàn tay của hắn bắn ra, tên đệ tử Kim Đan Cảnh tên Trương Diệu đột nhiên bị hút tới.

"Nói nghe xem, các ngươi bới móc tinh thạch không gian như thế nào."

Trương Diệu nhìn Diệp Vân, mặt lộ vẻ sợ hãi, chần chờ sau nửa ngày cũng không nói gì.

Lông mày Diệp Vân chau lên, nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn chết ở chỗ này? Tuyệt Trần bỏ chạy mất dép rồi, có thể thấy được hắn đã vất bỏ các ngươi, nếu như hai người các ngươi thật sự muốn chết, ta đương nhiên cũng sẽ không để ý, tiện tay mà thôi nha."

Khuôn mặt Trương Diệu run rẩy, sau một lúc lâu mới nói: "Ngươi thật sự không giết chúng ta?"

Diệp Vân híp mắt, nói: "Ta giết các ngươi làm gì? Ta và thiếu chủ của các ngươi chính là bằng hữu, nhớ ngày đó mới quen đã thân."

Trong lòng Trương Diệu xì một tiếng khinh miệt, thiếu điều chửi đến mười tám đời tổ tông của Diệp Vân, bằng hữu cái đầu ngươi a, mới quen đã thân cái rắm a, vừa rồi hai người các ngươi còn đánh nhau chính là ngươi chết ta sống, ngay cả tuyệt học Vẫn Tinh Thức mà chỉ có thủ tọa của Phi Tinh Môn mới có thể tu luyện cũng thi triển ra rồi, đánh thiếu điều banh xác nhau ra mà dám nói là bằng hữu sinh tử?

Bất quá Trương Diệu cũng không có sự lựa chọn nào khác, sống hay chết của hắn đều nằm trong tay Diệp Vân, cho dù là không có Trương Diệu hắn, chỉ với tu vi của Diệp Vân chắc hẳn cũng có thể có được tinh thạch không gian.

"Tinh thạch không gian ở ngay dưới lớp cát vàng tại đây, chúng ta phát hiện tổng cộng có sáu cấm chế bảo vệ nó, đã phá giải mất ba cái, còn có ba cái tương đối khó kiếm, một cái đã tìm được, hai cái khác chỉ có thể cảm giác được, tựa hồ cũng không cố định."

"Thời điểm ta đây mới vừa tiến vào, các ngươi lúc đó nhảy lên thật cao về phía trước rồi rơi xuống là để làm gì? Đừng nói với ta là các ngươi quá "rửng mỡ" nhảy lên nhảy xuống cho mau tiêu cơm nhé." Lông mày Diệp Vân chau lên, trầm giọng hỏi.

"Cấm chế thứ tư cực kỳ chắc chắn, lực lượng bắn ngược rất mạnh. Chúng ta lại không dám thi triển đại thần thông công kích, sợ lực lượng quá mức khổng lồ khiến cho cấm chế bắn ngược ra lực lượng lại càng cường đại, cấm chế không sao, vạn nhất tinh thạch không gian xảy ra vấn đề, thì thật là phiền toái." Trương Diệu thành thật trả lời.

Diệp Vân gật gật đầu, không thể tưởng được một quả tinh thạch không gian lại có phòng hộ như thế, nếu thiên địa tạo ra mắt trận cho pháp trận không gian, ngược lại là có chút ý tứ.

Kỳ thật Diệp Vân đạt được Không Gian Pháp Tắc quá mức dễ dàng, cho nên cảm thấy Không Gian Pháp Tắc cũng không phải là cường đại, hiếm thấy. Với hắn mà nói, nếu như trận pháp chẳng qua là do Không Gian Pháp Tắc bố trí mà thành, dù cho có phức tạp thế nào thì trong mắt hắn cũng đều bị nhìn thấu, tối đa tiêu phí một chút thời gian, nếu không thể phá trận cũng có thể đi ra dễ dàng.

Đương nhiên, nếu là Không Gian Pháp Tắc cùng với pháp tắc khác, hoặc là những bảo vật khác bố trí thành trận pháp, nếu muốn phá giải thì phải bỏ ra rất nhiều công sức, dù sao cảnh giới của Diệp Vân còn thấp, lý giải đối với cấm chế của trận pháp còn chưa đủ.

Bất quá, nơi đây hiển nhiên không có những thứ pháp tắc khác, chỉ có Không Gian Pháp Tắc ngưng tụ thành trận pháp, đối với Diệp Vân mà nói cũng không có khó khăn quá lớn.

Diệp Vân đi đến chỗ cát vàng phía trên tinh thạch không gian, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, tay phải cắm vào chính giữa lớp cát, một đạo chân khí chậm rãi rót vào, Thần Niệm theo chân khí chạy bốn phía, tìm kiếm chỗ cấm chế của trận pháp.

Con mắt Diệp Vân lĩnh ngộ Không Gian Pháp Tắc, hơn nữa còn là bổn nguyên pháp tắc tinh khiết nhất, trận pháp không gian trong mắt hắn cơ hồ là bị nhìn xuyên qua.

Theo Thần Niệm rót vào, Diệp Vân rất dễ dàng đã tìm được cấm chế theo lời của Trương Diệu. Cũng không phải là kỳ lạ gì, chẳng qua là bố trí Không Gian Pháp Tắc tạo thành một cấm chế, lợi dụng tính đặc thù của không gian Tinh Bích bắn ngược lại lực lượng tác động của ngoại giới, lực lượng càng mạnh thì phản lực càng lớn, nếu như lực lượng vượt qua khả năng chịu đựng của cấm chế, như vậy nó trực tiếp nổ tung lên, lực lượng của vụ nổ sẽ phá hủy mắt trận do tinh thạch không gian tạo thành.

Bất quá, trong mắt Diệp Vân, việc lợi dụng tính đặc thù của không gian Tinh Bích bố trí thành cấm chế cũng không có bất kỳ chỗ kỳ lạ nào, Thần Niệm chậm rãi rót vào, xảo diệu vượt qua không gian Tinh Bích, bắt đầu phá giải cấm chế từ bên trong.

Chẳng qua là một lát công phu, đạo cấm chế này đã được giải quyết dễ dàng, không làm cho bất luận cái gì chấn động.

Trương Diệu đứng xem kế bên chỉ biết trợn mắt há hốc mồm, hầu như không dám tin tưởng vào hai mắt của mình. Đạo cấm chế này bọn họ cùng Tuyệt Trần hao tốn một canh giờ, nhưng chỉ là dò xét ra không cách nào dùng sức mạnh năng lực để phá giải nó, chỉ biết từng chút từng chút một tiêu hao Không Gian Chi Lực để tìm cách phá giải.

Ai ngờ đến, Diệp Vân chẳng qua là ngồi xổm tại đó, hầu như chỉ dùng hơn mười lần hô hấp, đạo cấm chế này cứ như thế mà bị phá giải, hơn nữa không có phá hư bất luận cái gì.

Điều này sao có thể? Hắn đã làm điều đó như thế nào?

Trương Diệu nghĩ mãi mà không rõ, dù cho thực lực của Diệp Vân có thể đánh bại Tuyệt Trần, nhưng mà cảnh giới của hắn dù sao chẳng qua là Trúc Cơ Cảnh tứ trọng, làm sao có thể đủ để lĩnh ngộ sự tinh diệu của Không Gian Pháp Tắc như thế? Cái này hoàn toàn là vượt qua trình độ nhận thức của Trương Diệu, nghĩ mãi không thông.

Diệp Vân cũng không nhìn thấy được sự khiếp sợ của Trương Diệu, mà cho dù thấy được cũng không sao cả. Thần Niệm tiếp tục thăm dò vào, chẳng qua là thoáng đảo qua vài vòng, hắn đã thấy được hai cấm chế còn lại. Quả thật như lời của Trương Diệu, hai đạo cấm chế này dường như không phải cố định, mà là chạy khắp nơi.

Hai đạo cấm chế này hoàn toàn chính xác không cố định một chỗ, mà là vận động thành hình tròn vây quanh một cái điểm nào đó, lúc nhanh lúc chậm, cũng không có quy luật gì, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà bọn Trương Diệu không thể nào nắm bắt được nó.

Bất quá, trong mắt của Diệp Vân thì không gian cấm chế cơ hồ là bị nhìn xuyên qua, hắn dùng Thần Niệm của mình để dò xét, gần như có thể nhìn thấy được quỹ tích vận chuyển của hai đạo cấm chế một cách cực kỳ rõ ràng.

Trương Diệu cùng Tuyệt Trần không cách nào phá giải là vì tìm không thấy chỗ tồn tại của cấm chế, trước tiên phải tìm được cấm chế thì sau đó mới có thể tìm ra cách phá giải, chẳng qua là mất nhiều thời gian hay không mà thôi.

Diệp Vân nếu như tìm ra được cấm chế lập tức không chần chờ gì cả, lợi dụng lý giải đối với Không Gian Pháp Tắc, rót chân khí vào trong đó, tinh tế xẹt qua giống như đao giải phẫu, chia lìa cấm chế, triệt để tiêu hủy.

Hai đạo cấm chế đều có cùng một cách phá giải, chỉ một lát công phu đã bị phá giải. Diệp Vân chỉ thấy phía dưới cát vàng xuất hiện một đạo quang ảnh xuyên qua, sau đó một quả Tinh Thạch óng ánh sáng long lanh chậm rãi hiện lên.

Trong một chớp mắt, cát vàng bắt đầu khởi động như là nước chảy, cát vàng bay nhanh xoay tròn phía trước người Diệp Vân, có một món đồ vật gì đó từ phía dưới cát vàng chậm rãi bay lên, tựa hồ có một cỗ lực lượng tràn đầy chất chứa trong đó.

"Tinh thạch không gian, là tinh thạch không gian!" Trương Diệu kích động hô to, cảnh giới của hắn chính là Kim Đan Cảnh sơ kỳ, có lĩnh ngộ nhất định đối với Không Gian Pháp Tắc, vẫn còn có thể lĩnh ngộ thêm về không gian. Nếu như có thể đạt được tinh thạch không gian để cho hắn nghiên cứu một thời gian, tất nhiên sẽ làm tu vi tăng lên thêm một cảnh giới, đặc biệt là lĩnh ngộ đối với không gian, sẽ có những điểm tốt không tưởng được.

Chẳng qua là, Diệp Vân làm sao để cho hắn nghiên cứu Tinh Thạch không gian này. Lúc Tinh Thạch óng ánh sáng long lanh vừa trồi lên khỏi cát vàng, Diệp Vân chụp lấy nó một cách gọn ghẽ, chỉ nhìn lướt qua lập tức ném nó vào trong Lôi Âm Hóa Long Giới.

Trong khoảnh khắc, cát vàng trở lại bình thường, nhưng Thiên Địa lại phảng phất có sự biến hóa. Bị mất đi tinh thạch không gian làm trận nhãn, không gian pháp trận nơi đây cũng bắt đầu sụp đổ, chẳng qua là do người bố trí trận pháp đã sắp đặt trước, một khi trận pháp sụp đổ thì năng lượng chứa trong đó sẽ bắn ra khắp nơi, ai ở gần đó bị "văng miểng" bị tổn thương thì... ráng chịu!

Thiên địa tạo ra trận pháp này cũng có chỗ đặc biệt thần kỳ, trận pháp tan vỡ cũng không tạo ra bất kỳ lực phá hoại, chẳng qua là không gian tựa hồ run lên nhè nhẹ, sau đó không gian trước mắt tựa hồ thay đổi thoáng một phát, ngay sau đó cát vàng dưới lòng bàn chân tiêu tán không thấy, thay vào đó chính là núi đá cứng rắn đã đến cực hạn, mà bên trên bầu trời, sấm sét nổi lên bốn phía, điện mang từ đằng xa gào thét mà đến, lập tức che kín bầu trời.

Tinh thạch không gian bị lấy đi, trận pháp, phá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.