Ta Tặng Người Một Nhành Hoa (Tàn Hoa Năm Ấy)

Chương 21: Đi vào Lương Chúc (6)




Sáng hôm sau, tất nhiên là sau đêm đó tôi về lại nhà trọ ngủ rồi, không có ở lại phòng Trâm đâu, chi tiết về cuộc hội thoại có lẽ sau này các bác sẽ rõ, giờ hãy tạm quên nó đi. Vì biến cố lớn hơn lại đến rồi.

Bật email lên, cái thời mà gmail đã thịnh hành nhà nhà người người từ bỏ yahoo, những năm đầu tiên của tôi như một bước chuyển giao, yahoo sang facebook, yahoo sang gmail. Không thay đổi sẽ bị thay thế. Đó là quy luật.

Như mỗi sáng hằng tôi lại mởmáy tính xem báo, gmail báo tin, khá lạ, bình thường rất ít ai biết địa chỉ này của mình, vì hiện vẫn dùng yahoo mail, chợt nhớ ra lúc đăng kí thông tin sinh viên sử dụng địa chỉ này, lí do ai cũng đã từng có một nick yahoo mail rất rất là trẻ trâu ví dụ anhselaanhtrangcuaem, changkhothuychung.

Email từ một nick lạ.

Tiêu đề: Sinh viên trường xxx đánh nhau.

Nhấp chuột đoạn phim hiện ra, vừa nhìn đã nhận ra ngay là khung cảnh tối  hôm qua, nhưng mặt mình đã được làm mờ, có lẽ nhân vật gửi đoạn clip cho mình là thánh edit, từ chuyện mình bị chặn đường giờ trong clip mình thành đầu gấu bá đạo giang hồ, tả xung hữu đột, quá là oai phong, nói vậy thôi, hóa ra tụi kia chỉ là con cờ cho cái clip này. Khốn thật.

Clip xem hay không? Tao không biết có chuyện gì khi post lên face trường mày nhỉ, và tất nhiên là không có che mặt. Nếu mày quan tâm hãy điện thoại cho tao.

Điện thoại rung lên, tin nhắn vừa đến làm cho mình vững dạ. Ok có lẽ kết thúc được rồi đấy. Điện thoại vào số trong email vừa nhận được, một giọng con trai, không hiểu sao nghe giọng này cảm thấy có gì đó một chút dị dị:

- Alo, tao cứ tưởng mày sẽ không điện thoại chứ. Thằng con trai trong điện thoại nói.

- Chứ tụi bây đã nắm thóp tao như vậy rồi tao có thể làm sao?

- Tính ra mày là thằng hiểu chuyện hơn tao tưởng đó. Nếu vậy thì 7h tối nay ở bãi đất khu xxx, và tất nhiên mày đi một mình.

Có lẽ tối nay, mọi thứ sẽ kết thúc.

Trong thành phố người ta khó nhìn được trọn vẹn bầu trời, những thứ lãng mạng như trăng sáng sao trời giờ dường như đều bị che lấp bởi đèn điện cao tầng hay chăng, có lẽ không phải vậy, ở thành phố là nhịp sống hối hả và tất bật, con người ta không đủ rảnh rỗi đến mức nhìn lên trời để ngắm sao. Vậy mà giờ đây, tôi một  thằng dở hơi, vừa đi bộ vừa ngước lên trời đếm sao.

Nhịp chân chững lại nhìn về phía trước, ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống mặt sân, không khí chung quanh tĩnh lặng, râm ran vài tiếng ve kêu, mà cũng hư cấu đông về làm gì có ve nhỉ, cũng chả biết tiếng e e vang lên lúc này là gì nữa. Thằng Luân đang đứng bên cạnh một thằng con trai khá quen mặt, thấy mình tới cu cậu mặt giãn ra niềm nở hẳn:

- Cuối cùng mày tới rồi.

- Uh, tao tới rồi. Mình gật đầu.

Nó xoa tay, nụ cười vẫn chưa tắt, có lẽ hôm nay thằng này vui thật, mấy lần gặp nó toàn hằm hè có bao giờ vui cười được như vậy:

- Đây là Luân trọc, chắc mày biết rồi nhỉ. Thằng này là Bình mo, à là thằng mày mới nói chuyện hồi chiều đó.

Bước chân lại gần hơn bộ ba đang đứng, thằng Luân hình như lo sợ cái gì đó, đứng chắn trước mặt thằng con trai, dường như nó nghĩ mình tới đường cùng định chơi chết chùm cả đám hay gì ấy, đưa tay ra bắt tay với thằng mặt trắng, dáng có vẻ khá yếu ớt nhưng đôi mắt rất ấn tượng, mắt híp gian manh đó là những gì mình nghĩ khi gặp thằng Bình:

- Chào, theo tao nghĩ mày là thằng gây ra khá nhiều rắc rối cho tao.

Tay chạm nhau, hình như nó lại đánh giá mình lại một lần nữa, chắc nhìn lại lần cuối con mồi mà nó sắp nuốt trọn chăng, cũng không biết lúc này thằng Bình đang nghĩ cái gì nữa:

- Mày khá đặc biệt đó Hưng, gặp chuyện nhưng mà vẫn bình tĩnh, nhưng xui cho mày, thái độ đó cũng chẳng giúp gì được cho mày đâu. Giọng nó hả hê.

- Có lẽ vậy. Mình nhúng vai.

- Mày biết mày sắp bị gì chưa Hưng? Thằng con trai lên tiếng.

- Hình như tao nhớ là tao với mày không có thù hằn gì hết? Vẫn còn nắm tay thằng Bình, mình lên tiếng.

- Qúa nhiều là đằng khác, không có mày thì giờ này tao và Ngọc đã xong từ lâu rồi mày biết không?

- Mày có bị điên không hả Khánh, vì ghen tuông vô cớ mà mày làm bao nhiêu chuyện khùng điên như vậy, có đáng không? Tay mình khẽ siết chặt, thằng Bình lúc này đau quá cố vẫy ra, nhưng không được.

- Mẹ nó thằng chó buông tao ra. Thằng Bình hét lên, ánh mắt nó đánh về phía thằng Luân nhờ trợ giúp, nhưng không hiểu sao thằng này im re, mình đâu biết rằng thấy thằng Bình bị như vậy nó càng hả hê, lâu lâu mới cho thằng này ăn một chút thua thiệt, chuyện nó vạch trần nhỏ con gái nó thích cắm sừng trước mặt mấy thằng đệ nó vẫn chưa quên.

Thằng Bình đột nhiên la lớn:

- *** mẹ tụi bây ra hết đây cho tao.

Tầm 10 thằng, không gọi là thằng được 10 con trâu nước, mà dường như body càng đẹp người ta càng thích mặc áo bó thì phải, vậy mà còn được trang bị tận răng bít tông, ba tấc đủ cả.

- Mày buông thằng Bình ra hay là tao thịt mày ngay. Thằng Khánh nói.

- Ờ ờ, tao quên mất. Xin lỗi mày nghe Bình. Thằng Bình vội giật tay ra, bàn tay đỏ chót, tay kia nó vội vàng xoa lấy xoa để.

- Mày chả là gì Hưng ạ, tao biết mày thích Ngọc phải không? Nhưng thực ra Ngọc yêu tao.

Không biết từ đâu gió lại thổi một cái chai rỗng lăn tới trước chân mình, tiện chân đá văng nó đi. Dường như thấy động tác của mình vừa rồi thằng Khánh dường như điên tiết hơn vì mình không thèm trả lời câu nói của nó. Thằng Luân trọc lúc này mới nói:

- Hôm nay mày xong rồi con, mà hôm nay nhị khúc mày cứng hay là mã tấu của tao bén. Nay chết mẹ mày rồi con.

Khẽ lắc đầu nhìn thằng Luân cười mỉm:

- Có lẽ không.

Bốp bốp tiếng vỗ tay vang lên giữa không gian im lặng, thằng Bình mo nhìn mình bằng ánh mắt giận dữ:

- Mày cứ cố gắng tỏ ra bình tĩnh đi con chó ạ. Thằng Bình vừa nói giọng gằn từng tiếng, có lẽ nó quá bực mình vì thái độ của mình chăng. Một thái độ mà sau này người ta nói quá tự tin.

- Mày xong rồi con à. Thứ như mày chỉ đáng quỳ dưới chân tao thôi, mày không cùng đẳng cấp với tao. Haha. Hình như thằng Khánh vừa nhận được tin nhắn của ai đó dường như rất phấn khích.

Khẽ thở dài có lẽ cần xác định lại một số chuyện nữa vậy, hai bàn tay lại đan vào nhau, có lẽ là thói quen của mình khi cần suy nghĩ một cái gì đó:

- Mày và Ngọc yêu nhau?

- Uh, mày ghen đúng không? Giọng thằng Khánh khoái chí.

- Thế tại sao mày lại rỗi hơi bày bao nhiêu chuyện vì cái thằng đáng lẽ ra phải ghen với mày. Nhưng tao thấy hoàn toàn ngược lại. Cho tao lí do đi?

Bỗng chốc cái không khí im lặng bao trùm xung quanh, quả thực hiện giờ mình không hiểu cái quái gì đang xảy ra thế này tất cả đơn giản chỉ vì sự ghen tuông của thằng Khánh, hay phải chăng còn có bất kì lí do nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.