Tà Quân Lăng Tiện Tỳ (Ngược Tỳ)

Chương 49: Tô Vân Phỉ gặp may




Dịch giả: rolland

Hai cường giả Đại Tông Sư giao thủ, hoàn cảnh, khí hậu xung quanh đều bị cải biến, phạm vi lan đến trăm dặm gần đó.

May mà có đại trận của Cảnh Dương Thành, đưa bão táp mà bọn họ nhấc lên giới hạn trong một không gian nhất định.

Nhưng ở trong mảnh không gian này, đã đánh đến nghiêng trời lệch đất.

- Quảng Thừa Sơn, cố ý đối đầu với Đại Nhật Thánh Tông ta đúng không?

Đúng lúc này, âm thanh to lớn trên bầu trời của Cảnh Dương Thành vang lên.

Sau một lúc, một vòng mặt trời kim sắc lớn hơn, xuất hiện trên bầu trời.

Mặt trời này xuất hiện, mặt trời do lão giả mặc kim bào biến thành, liền ảm đạm xuống.

Mà lực lượng Đâu Suất Chưởng biến thành ngọn lửa màu tím của Nghiêm Húc, trong nháy mắt bị dập tắt!

Nghiêm Húc đau đớn kêu lên một tiếng, lò luyện đan do Đâu Suất Tử Hỏa ngưng kết thành, đầy vết rạn nứt, trong nháy mắt vỡ vụn.

Lò luyện đan nghiền nát thành lưu hoả, chảy trên không trung, lập tức tắt đi.

Mặt trời thứ hai treo cao trên bầu trời, dĩ nhiên cùng mặt trời chân chính tranh nhau phát sáng, trong lúc nhất thời, giống như có hai mặt trời cùng soi sáng Cảnh Dương Thành của Đông Đường quốc.

Đại trận của Cảnh Dương Thành, lúc này không giống khi đối mặt với Nghiêm Húc cùng lão giả mặc kim bào nhẹ nhõm như vậy nữa.

Từng đạo Linh văn sáng lên, hư không gánh không nổi mà vặn vẹo.

Trong đại trạch dưới mặt đất, Tần trưởng lão ngồi ở ghế trên, hai hàng lông mày dần dần dựng thẳng lên:

- Muốn khoe uy phong, nhưng tới lộn chỗ rồi.

Một đạo đao khí to lớn đột nhiên từ trong đại trạch phóng lên cao.

Nơi đao khí đi qua, nhiệt độ khốc liệt do hai mặt trời mang tới liền giảm xuống, toàn bộ trời đất đều trở nên mát mẻ.

Sau mát mẻ, lại là một mảnh rét lạnh!

Lúc này, đích thân Tần trưởng lão cũng xuất hiện phía trên đại trạch, trợn mắt nhìn mặt trời kia.

Hắn trầm thấp quát một tiếng, gió nổi mây phun, không gian trời đất vặn vẹo, giống như xuất hiện một lưỡi đao to lớn vô hình, đem hư không trước mặt phá vỡ thành một cái khe.

Cái khe kia lan đến mặt trời thứ hai, muốn đem nó trảm phá!

- Thái Thượng Bát Cực, Hỗn Nguyên Nhất Khí Thần Đao?

Âm thanh to lớn từ trong mặt trời kim sắc vang lên.

Trong nháy mắt tiếp theo, mặt trời kim sắc này cũng không lùi mà tiến tới, đập tới Tần trưởng lão!

Như mặt trời ngã về tây, ánh sáng vạn trượng rơi xuống đất, muốn đốt diệt thế gian!

Chính là một trong Đại Nhật Thất Pháp, Tây Tà Phần Thiên Đao!

Đao quang kim sắc như mặt trời ngã về tây, rồi đột nhiên một Thần Phù thật lớn sáng lên, rất phức tạp, dường như muốn bao phủ toàn bộ Cảnh Dương Thành.

Tần trưởng lão thúc giục Hỗn Nguyên Nhất Khí Thần Đao, biến thành đao phong vô hình như muốn chém thiên liệt địa, cũng có một Thần Phù to lớn sáng lên.

Lực lượng của hai bên nâng cao một tầng, đụng thẳng vào nhau, dẫn tới Cảnh Dương Thành như muốn nghiền nát.

Lúc này, trong Cảnh Dương Thành vang lên âm thành của Đông Đường Quốc chủ:

- Hai vị muốn giao thủ, hãy chọn địa phương khác đi, muốn hủy Đông Đường Quốc đô của ta sao?

Đại trận của Cảnh Dương Thành bỗng nhiên sáng ngời, Linh văn đan vào nhau càng ngưng đọng càng rõ ràng.

Đại trận bắt đầu vận chuyển toàn lực, lực lượng tiếp tục đề thăng.

Tần trưởng lão ngưng lại đao khí, hừ một tiếng:

- Có người cố tình gây chuyện, lão tử liền phụng bồi tới cùng, coi Quảng Thừa Sơn ta dễ khi dễ như vậy sao?

Trong mặt trời thứ hai trôi nổi trên bầu trời, truyền ra âm thanh:

- Triệu Thế Thành, ngươi muốn nhúng tay vào chuyện tình giữa Thánh Tông ta cùng Quảng Thừa Sơn sao?

Âm thanh của Đông Đường Quốc chủ Triệu Thế Thành vẫn bình tĩnh từ trong đại trận của Cảnh Dương Thành vang lên:

- Đông Thăng Quân nói quá lời, chuyện giữa hai đại Thánh Địa, Đông Đường ta tự nhiên không tốt đặt mình vào trong đó

- Nhưng các ngươi ở Cảnh Dương Thành động thủ, sợ rằng trẫm khó có thể ngồi yên mà nhìn rồi.

Trong trạch viện, Yến Triệu Ca vuốt cằm của mình:

"Nguyên lai là một trong Đại Nhật Thất Tử, Đông Thăng Quân, bất quá theo ta nhớ thì vị trí Đông Thăng Quân đã đổi người từ vài năm trước rồi."

Ở trong năm tháng Đại Nhật Thánh Tông quật khởi, có bảy cường giả kiệt xuất, được xưng là Đại Nhật Thất Tử.

Danh hào tương đồng cùng Đại Nhật Thất Pháp, tức là Phá Hiểu, Đông Thăng, Trung Thiên, Phổ Chiếu, Tây Tà, Tịch Chiếu cùng Mộ Quang.

Sau này lại có quy định cho Đại Nhật Thất Tử, có người ngã xuống hoặc lui ẩn, liền có người tiếp nhận cùng kế thừa.

Yến Triệu Ca quay đầu nhìn lại, biểu tình của Phong Vân Sanh có chút cổ quái.

Thấy Yến Triệu Ca đang nhìn nàng, Phong Vân Sanh lắc đầu nói:

- Sư tổ ta là Đông Thăng Quân đời trước, sau khi sư tổ ngã xuống, Đông Thăng Quân hiện tại tiếp nhận, chính là vị bên ngoài kia.

- Bây giờ trong Đại Nhật Thất Tử, hắn trẻ tuổi nhất, tư lịch cũng cạn nhất, nhưng một thân tu vi, cũng kinh hãi thế tục.

Mặt trời trên bầu trời dần dần biết mất, một trung niên nam tử mặc kim bào hiện ra, chình là Đông Thăng Quân hiện tại.

Đông Thăng Quân nhìn chằm chằm Tần trưởng lão, sau đó ánh mắt quét về Cảnh Dương Thành phía dưới, từ từ nói rằng:

- Có người thu nhận đệ tử phản bội của Thánh Tông ta, ta dĩ nhiên phải hỏi đến.

- Giao người, nhận lỗi chuộc tội.

- Bằng không, thì chiến.

Thân hình của Tần trưởng lão cao lớn sừng sững trên bầu trời, vẻ mặt không thay đổi chút nào:

- Lão hủ đã nói qua, ở đây không có người ngươi muốn.

- Ngươi muốn chiến, vậy thì chiến, lão hủ cái khác không có, chỉ có một cây đao, một đôi nắm đấm, cùng ngươi chiến tới cùng.

Lão giả mặc kim bào bên cạnh Đông Thăng Quân giận dữ nói:

- Đệ tử của Thánh Tông ta tận mắt nhìn thấy Yến Triệu Ca của Quảng Thừa Sơn ngươi, đem nghịch đồ mang đi, ngươi nói mấy câu là có thể từ chối sạch sẻ sao?

Nghiêm Húc đứng phía sau Tần trưởng lão, vẻ mặt hờ hững nói:

- Ngươi nói là đúng sao?

- Lão phu nói Đại Nhật Thánh Tông ngươi trộm bảo vật của bản môn, nhanh nhanh trả đi.

Trong đôi mắt của Đông Thăng Quân có kim quang lập loè, đâm vào cả người Nghiêm Húc làm hắn đau:

- Lắm mồm, muốn chết!

Tần trưởng lão tiến lên trước một bước:

- Muốn khoe uy phong, quay về Phổ Chiếu Phong của Đại Nhật Thánh Tông người khoe đi.

Lúc này, âm thanh của Yến Triệu Ca từ trong đại trạch truyền ra.

- Đông Thăng Quân ngay mặt, Quảng Thừa Sơn Yến Triệu Ca có lễ.

- Trong Lộc Liêu Sơn Mạch, ta xác thực đã giao thủ cùng đệ tử của quý tông là Tiêu Thăng, Triều Nguyên Long, cũng đã gặp Phong Mục Ca mà quý tông đang tìm.

- Bất quá lúc đó, ta và Phong Mục Ca cũng không đồng thời xuất hiện.

Yến Triệu Ca nhàn nhạt nói:

- Chỉ là trước đây, chúng ta có trò chuyện cùng nhau, làm ta biết một ít chuyện lý thú.

- Tỷ như, một cái Thánh địa nào đó có thanh danh truyền xa ở Bát Cực Đại thế giới, dĩ nhiên "giấu ô nạp cấu" (chứa chấp thứ dơ bẩn), dung túng cho ngoại tôn của một tên Thái Thượng trưởng lão, muốn làm bẩn một nữ đệ tử đồng môn.

- Chiếm lấy không được, trái lại bao che hung đồ, chèn ép người nữ đệ tử này.

- Thú vị nhất là, tên háo sắc như mạng này, quả nhiên bị thiên lý báo ứng, bị chặt đứt tử tôn căn...

Yến Triệu Ca lo lắng nói:

- Sau này ngược lại không cần lo lắng làm ra loại chuyện này nữa.

- Đều là nói bậy!

Đông Thăng Quân lạnh lùng nói:

- Ngươi phỉ báng danh dự của Thánh Tông ta, ngày hôm nay ta đem ngươi đánh chết tại đây, cũng không ai có thể nói cái gì!

- Yến Địch cha ngươi không phục, kêu hắn tới Phổ Chiếu Phong đi, xem hắn có thể còn sống đi tới đỉnh núi hay không?

Dứt lời, vỗ xuống một chưởng.

Tần trưởng lão khí phách cười một tiếng:

- Xử sự bất công, không giáo dục đệ tử, để người ta chạy trốn, chính mình kiểm điểm lại bản thân đi!

- Ở đây cũng không phải địa phương ngươi dương oai!

Hai bên tái chiến, Đông Đường Quốc chủ không nói được một lời, đại trận của Cảnh Dương Thành kích phát, hướng về hai người ép tới.

Không nghi ngờ chút nào, hắn dĩ nhiên kéo lệch một cái, hướng về bên Yến Triệu Ca.

Tuy rằng không đắc tội nổi với Đại Nhật Thánh Tông, bình thường trong giao phong giữa hai đại Thánh Địa cũng là tận lực chu toàn cân đối.

Nhưng sự tình này liên quan đến con trai độc nhất của lão hữu Yến Địch, Triệu Thế Thành không do dự chút nào chọn hàng mà đứng, mạo hiểm gió bão mà Đại Nhật Thánh Tông có thể mang tới, cũng không suy nghĩ bất luận cái "ba phải" gì.

Ánh mắt của Đông Thăng Quân lạnh lẽo, ở ngày thường, đại trận của Cảnh Dương Thành hoàn toàn không làm gì được hắn.

Nhưng hiện tại hắn đang kịch chiến cùng Tần trưởng lão, dưới sự phân tâm mà đại trận của Cảnh Dương Thành liền hiển hiện ra uy lực.

Tần trưởng lão giông như đang tác chiến trên sân nhà, làm Đông Thăng Quân vốn đang có thực lực ngang nhau càng ngày càng rơi xuống hạ phong.

- Tốt, tốt!

Đông Thăng Quân lui ra khỏi chiến trường, quay đầu liếc nhìn Cảnh Dương Thành, không nói nhiều lời, liền hoá thân thành mặt trời, biến mất cuối chân trời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.