Tà Quân Lăng Tiện Tỳ (Ngược Tỳ)

Chương 39: Đêm trước bão táp




Liễu Kình Vũ sở dĩ cảm thấy trên người phát lạnh là bởi vì trong những ngày này thông qua những tư liệu phản hồi từ ba Tổ tuần tra, hắn đã nhìn thấy được rất nhiều thứ khiến hắn cảm thấy cực kì nguy hiểm.

Đặc biệt là Tổ tuần tra của Trịnh Bác Phương phụ trách, bọn họ đã bí mật thu thập thông tin trong phạm vi thẩm quyền để báo cáo cho Liễu Kình Vũ.

Từ những tin tình báo này, Liễu Kình Vũ có thể cảm nhận sâu sắc rằng, trong lĩnh vực sản xuất than đá của thị xã Đông Giang này tồn tại rất nhiều vấn đề. Ở thị xã Đông Giang, không chỉ có thị trấn Hắc Môi có khu sản xuất than mà ở một vài huyện xã khác cũng có khu sản xuất than. Song những vùng sản xuất than này đều có một hệ thống đại lý bán hàng chung. Mặc dù lúc mới bắt đầu các khu sản xuất than đều bán than cho những đại lý khác nhau, tuy nhiên trên thực tế những đại lý này sau khi đã qua một loạt các mánh khóe hoạt động, hầu hết đều hướng đến mục tiêu thị trấn Hắc Môi.

Chỉ có điều do mánh khóe của đối phương quá mức bí ẩn, quá mức phức tạp, Trịnh Bác Phương bọn họ không dám khinh suất đi sâu điều tra, để tránh rút dây động rừng. Nhưng mà, chỉ từ việc Trịnh Bác Phương bọn họ điều tra ra được mà nói, cả thị xã Đông Giang trong lĩnh vực than đá tuyệt đối tồn tại một tập đoàn lợi ích lớn. Tập đoàn lợi ích khổng lồ này lấy than đá làm trung tâm và môi giới, tạo thành một tập đoàn lợi ích khổng lồ đan xen nhau, chuyển vào các đó khoản lợi nhuận. Những tập đoàn lợi ích này gần như bao gồm cả giới chính trị, giới thương nhân, thế lực đen tối ở thị xã Đông Giang. Bọn họ hợp tác cùng nhau, cùng hưởng lợi, chuyển đổi lợi ích với nhau.

Tư liệu từ hai tổ tuần tra khác chuyển đến, mặc dù không được nhiều như Trịnh Bác Phương cung cấp, nhưng vì Liễu Kình Vũ không dặn dò bọn họ tập trung chú ý đến lĩnh vực than đá, vì vậy họ phản hồi đủ kiểu tình hình. Nhưng mặc dù là những tư liệu đủ kiểu nhưng cũng phản hồi ra rất nhiều vấn đề, trong đó phản hồi mạnh mẽ nhất là vấn đề đất đai của nông dân, các vấn đề cưỡng ép trưng thu thuế má, nhất là các cán bộ cơ sở hủ bại nghiêm trọng lại bao che cho nhau, không xử lý nghiêm minh.

Nhìn thấy từng phần tư liệu, Liễu Kình Vũ cảm thấy bản thân đã lâm vào cục diện khó khăn trăm mối tơ vò, song lại phải giải quyết rõ ràng. Bởi vì tập đoàn lợi ích lớn này năng lượng quá lớn, mánh khóe quá phức tạp, bản thân muốn điều tra rõ ràng là vô cùng khó khăn, tuyệt đối là rút dây động rừng. Hơn nữa từ tình hình phản hồi của ba tổ tuần tra, Liễu Kình Vũ còn phát hiện ra một vài sự việc tương đối kì lạ. Chính là trong quá trình một vài quan chức hủ bại bị các quan chức có tinh thần chính nghĩa tiến hành điều tra, có lúc đã điều tra đến điểm mấu chốt nhất thì những quan chức chính nghĩa này hoặc là bị bãi miễn chức vụ hoặc là bị bệnh chết hoặc là bị tai nạn xe cộ. Loại tình huống này khiến cho Liễu Kình Vũ cảm thấy phẫn nộ, cũng cảm thấy sau lưng từng đợt phát run.

Quá kiêu ngạo, quá điên cuồng rồi.

Tập đoàn lợi ích khổng lồ ở thị xã Đông Giang không ngờ lại có thể đem bàn tay vươn xa như vậy, làm việc lại tuyệt tình như thế.

Hiện tại, toàn bộ thị xã Đông Giang hầu như biến thành một nơi mà tất cả mọi người đều trở nên lặng lẽ trầm mặc.

Không có người nào dám khinh suất đứng lên chân chính phản kích những phần tử hủ bại. Hàng năm thị xã Đông Giang đều xử lí một vài phần tử hủ bại, nhưng những thành phần hủ bại bị xử lí đó nếu điều tra ra được những người ra tay thì họ đều bị trả thù.

Liễu Kình Vũ nhìn tư liệu trước mắt, hắn biểu hiện giống như là bình tĩnh, nhưng trên thực tế nội tâm cũng đã bắt đầu sôi lên như thùng thuốc nổ. Mà chính mình dường như đang ngồi trên thùng thuốc nổ đã được châm ngòi, tùy theo lúc nào cũng có thể phát nổ.

Nhưng cùng với thời điểm này, Liễu Kình Vũ đã dường như thấy được toàn bộ người dân ở thị xã Đông Giang đang ngồi trên thùng thuốc nổ cực lớn, bản thân lúc này tuyệt đối không thể lùi bước, bởi vì nếu như bản thân lùi bước thì không ai có thể đem cái thùng thuốc súng này dập tắt.

Chính mình phải dập tắt lửa.

Giờ phút này, đầu chân mày của Liễu Kình Vũ lại vẫn gắt gao nhíu chặt, bởi vì hắn hiện tại vẫn chưa tìm ra được thời điểm tốt để bắt tay vào việc điều tra thị trấn Hắc Môi.

Tuy là Liễu Kình Vũ biết rằng vấn đề của thị trấn Hắc Môi là nghiêm trọng, nhưng cứ như thế đi điều tra sự tình ở thị trấn Hắc Môi, cũng phải có trí tuệ chính trị siêu phàm.

Một vụ án Diêu Thúy Hoa tuy rằng ảnh hưởng lớn, nhưng do bản thân mình đề cập tới chủ yếu là án oan sai, cho nên cũng không phải là thời cơ tốt nhất để bắt tay vào việc điều tra thị trấn Hắc Môi và những vụ việc có liên quan đến than đá.

Nhưng mà, vừa lúc đó, Nghiêm Vệ Đông với vẻ mặt nghiêm túc và tức giận gõ cửa phòng đi vào.

Nhìn thấy Liễu Kình Vũ đang suy nghĩ vấn đề, Nghiêm Vệ Đông trực tiếp cắt đứt Liễu Kình Vũ, lớn tiếng nói:

- Chủ nhiệm Liễu, việc lớn không hay rồi.

Liễu Kình Vũ sửng sốt, nhìn biểu tình nghiêm túc tràn đầy tức giận của Nghiêm Vệ Đông kia, Liễu Kình Vũ nhướn mày. Bởi vì hắn phát hiện Nghiêm Vệ Đông, mặc dù trên mặt viết đầy sự phẫn nộ và nghiêm túc, nhưng trên thực tế, trên trán y mơ hồ dấu diếm một chút hưng phấn và vui sướng khi người khác gặp họa.

- Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?

Liễu Kình Vũ sắc mặt không thay đổi, thanh âm bình tĩnh hỏi.

Nghiêm Vệ Đông trầm giọng nói:

- Chủ nhiệm Liễu, hiện tại bên ngoài có mười mấy người dân đến từ thị trấn Hắc Môi, trong tay của bọn họ giơ cao biểu ngữ, nói là muốn tố cáo hành vi trái pháp luật của anh. Tôi không dám tự tiện làm chủ, trước liền đến báo với anh. Chủ nhiệm Liễu, theo tôi được biết, các phóng viên truyền thông đã đến hiện trường, đang tiến hành phỏng vấn những người dân đó. Có điều, có một điểm anh cứ yên tâm, đến bây giờ mà nói, những thôn dân kia chưa nói gì với các nhà báo. Bọn họ nói không gặp được anh thì tuyệt đối không cùng các nhà báo nói chuyện. Bọn họ muốn đứng trước mặt các phóng viên truyền thông chất vấn anh, tại sao lại đi làm những việc có lỗi với người dân thị trấn Hắc Môi?

Chủ nhiệm Liễu, tôi đã gọi điện cho Phòng công an thị xã, bảo họ phái người đến để giải quyết sự việc. Anh xem muốn hay không để người ở Phòng công an trực tiếp đến bắt những người dân này lại, nhốt vào trung tâm giáo dưỡng?

Trong lúc nói, sâu trong đáy mắt Nghiêm Vệ Đông lướt qua một tia âm hiểm.

Mỗi một câu y nói ra đều ẩn chứa cạm bẫy, chỉ cần Liễu Kình Vũ có một chút ý làm theo ý kiến của mình, Liễu Kình Vũ sẽ bị rơi vào tình huống khó mà cứu được bản thân.

Song, khiến Nghiêm Vệ Đông vô cùng thất vọng chính là sau khi Liễu Kình Vũ nghe xong lời y nói, nhẹ nhàng khoát tay:

- Không cần, đều không cần. Nếu như những người dân này muốn tố cáo tôi, còn muốn ngay trước mặt truyền thông tố cáo tôi, trốn tránh khẳng định là không được rồi, sử dụng biện pháp cứng rắn để trấn áp càng không được. Dân chúng không giống như những tên côn đồ và bọn xã hội đen, bọn họ là những người thật thà chất phác nhất. Nếu như không phải lợi ích của bọn họ bị xâm hại nghiêm trọng thì bọn họ tuyệt đối sẽ không đi theo con đường này.

Như vậy đi, đồng chí Nghiêm Vệ Đông, đồng chí đích thân liên hệ với Phòng công an bên kia một chút, bọn họ có thể đến hiện trường duy trì trật tự, nhưng mà tuyệt đối không thể dùng vũ lực đối với người dân. Nếu ai dám động đến một đầu ngón tay của người dân thì lãnh đạo phụ trách duy trì trật tự lần này sẽ phải chịu trách nhiệm. Mà ông cũng phải vì việc này mà chịu trách nhiệm, hy vọng ông không làm tôi thất vọng.

Nghe thấy Liễu Kình Vũ nói như vậy, trong lòng Nghiêm Vệ Đông có chút buồn bực. Y vốn tính toán là chỉ cần Liễu Kình Vũ đồng ý để người của Phòng Công an thị xã đến, y liền âm thầm làm cho đối phương đến hiện trường sau đó không ngừng gia tăng áp lực cho người dân, tạo nên mâu thuẫn xung đột hai bên ngày càng sâu sắc. Tốt nhất là trước mặt nhiều phóng viên truyền thông bùng lên xung đột ở một mức độ nhất định, khiến cho một vài người dân bị thương. Điều này mà xảy ra, mặc kệ Liễu Kình Vũ rốt cuộc có hạ lệnh động thủ với người dân hay không, trách nhiệm và tiếng xấu lần này đều sẽ rơi trên đầu Liễu Kình Vũ.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì những người dân này là vì tố cáo Liễu Kình Vũ mới đến đây gây rối, hiện tại bọn họ bị đánh, ngoài Liễu Kình Vũ Chủ nhiệm ủy ban kỉ luật có đủ khả năng liên quan ra, còn có ai có thể liên quan? Còn có ai sẽ nguyện ý không có việc gì lại tìm việc để làm? Thêm vào đó, hiện trường có rất nhiều phóng viên truyền thông trợ giúp, Liễu Kình Vũ sẽ bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió. Lúc này, chỉ cần có một vài lãnh đạo các cấp thành phố Liêu Nguyên bên kia có chút động tĩnh, Liễu Kình Vũ có thể bị tóm gọn.

Lần tính toán này của Nghiêm Vệ Đông tương đối thấu đáo, chẳng qua Liễu Kình Vũ sớm đã nhìn ra những tính toán nhỏ nhặt của y, căn bản không bị mắc mưu. Tuy nhiên Nghiêm Vệ Đông thấy một kế này không thành, lại nghĩ ra một kế mới, mặt y đầy nghiêm túc nhìn Liễu Kình Vũ nói:

- Chủ nhiệm Liễu, những phóng viên truyền thông ở hiện trường thì làm thế nào? Có cần để Ủy ban kỉ luật chúng ta phái người đi quan hệ một chút không, đưa cho mỗi phóng viên một chút tiền, để cho bọn họ trực tiếp trở về, không cần phải đưa tin về việc này.

Liễu Kình Vũ lại một lần nữa khoát tay nói:

- Tôi thấy đều không cần thiết. Như vậy đi, ông ra nói với những người dân và phóng viên truyền thông ở hiện trường, nửa tiếng sau tôi sẽ đến. Tôi sẽ đứng trước cửa Uỷ ban kỷ luật thị xã nói chuyện với người dân trước mặt tất cả phóng viên truyền thông. Tôi thật muốn nhìn xem Liễu Kình Vũ tôi làm việc sai với họ ở chỗ nào? Tôi tin rằng, Liễu Kình Vũ tôi làm việc chính trực, đứng đắn, không có bất kì vấn đề gì.

Nghe được Liễu Kình Vũ nói như vậy, trong lòng Nghiêm Vệ Đông lập tức liền âm thầm cao hứng trở lại. Y thật không ngờ, Liễu Kình Vũ tuy rằng tránh được âm mưu trước mắt của mình, nhưng lại không tránh được cạm bẫy phía sau của mình. Liễu Kình Vũ nào biết đâu rằng, những phóng viên ở hiện trường đại đa số đều là tự mình sau khi biết được có người đến tố cáo Liễu Kình Vũ gọi điện mời đến. Chính là mượn cơ hội này giúp Liễu Kình Vũ bôi nhọ uy danh một chút.

Y càng không nghĩ đến chính là, bình thường Liễu Kình Vũ này thông minh như thế, nhưng lần này thật sự liên quan đến danh dự của hắn, hắn lại kích động như vậy, nói muốn đứng trước mặt dân chúng nói chuyện. Hắn nào biết rằng, mặc kệ giữa hắn và dân chúng nói những gì, mặc kệ hắn đưa ra những chứng cứ gì để chứng minh bản thân là vô tội, chứng minh bản thân là trong sạch, nhưng người viết tin lại không phải là Liễu Kình Vũ, mà là những phóng viên có quan hệ rất tốt với mình. Những tên phóng viên này chỉ cần lúc viết trên báo, ám chỉ một chút như vậy, liền có thể khiến cho Liễu Kình Vũ mang vết nhơ, chẳng phải phân vẫn là phân sao.

Nghĩ đến đây, sau khi Nghiêm Vệ Đông đáp ứng chỉ thị của Liễu Kình Vũ, trong lòng lập tức hưng phấn đi ra ngoài. Y tin rằng, lần này, bản thân tuyệt đối có thể khiến cho Liễu Kình Vũ chịu không nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.