Tà Quân Lăng Tiện Tỳ (Ngược Tỳ)

Chương 30-1




Thông tấn xã lá cải.

Theo nguồn tin đồn nhảm chưa qua kiểm chứng.

Chiều hôm đó, ác ma đại nhân gọi điện đến công ty chuyển nhà, nói dọn là dọn đi luôn. Tuy rằng buổi chiều có lất phất mưa đông, thế nhưng Quân Tư Vũ vẫn không ngại vất vả đem đồ đạc trong phòng gói ghém sạch sẽ, vác từ lầu sáu xuống lầu một, chất lên xe tải, thẳng tiến tới khu chung cư cao cấp của Liêu Thần.

Liêu Thần đang ở nhà cơm cho Xuyến Xuyến, chợt nghe thấy tiếng đập cửa. Liêu Xuyến Xuyến vừa mở cửa, lập tức hét rầm lên, Liêu Thần từ trong bếp nhanh chóng lao ra, còn không quên cầm theo con dao thái, chỉ thấy Quân Tư Vũ đang án ngữ trước cửa, tay trái đẩy xe lăn, trên xe chở theo cái TV đời cổ lỗ, tay phải ôm theo một bao giấy to đùng, mặc áo gió, vô cùng khốc soái đứng dựa vào khung cửa, cười tà mị với Liêu Thần, “Liêu tổng, cho tôi một phòng hảo hạng đi.”

Liêu Thần lúc này đang đeo tạp dề, tay cầm dao thái thịt, hai người ánh mắt vừa giao nhau, lập tức châm lên ngọn lửa cừu hận bốc cháy hừng hực.

“Tư Vũ đại ca! Để em dẫn anh đi xem phòng!” Liêu Xuyến Xuyến kéo lấy góc áo Quân Tư Vũ, kiên quyết kéo hắn vào, mà bên ngoài hành lang lúc này đã bị đống đồ của Quân Tư Vũ lấp kín, Liêu Thần giận đến mức thiếu chút nữa lao vào dùng dao xỉa cho thằng cha kia vài nhát.

Nơi Liêu Thần đang ở nằm trên tầng 49 của khu chung cư hạng sang, một căn hộ cao cấp đúng tiêu chuẩn với hai tầng lầu, tầng trên là phòng trống, chỉ dùng cửa giấy để ngăn ra, so với phòng trọ trước đây của Quân Tư Vũ cũng chẳng khác là bao. Liêu Xuyến Xuyến chỉ vào căn phòng đã được kê sẵn giường ngủ cùng đồ đạc trong nhà, nói, “Tư Vũ đại ca, căn phòng này vốn là định cho người khác thuê cùng, cho nên đồ đạc thiết yếu đều có cả, mấy thứ đồ dùng cũ kĩ kia của anh nếu không dùng đến nữa thì nên bán bớt đi.”

“Mấy cái đó anh dùng lâu rồi, có cảm giác gắn bó.” Ác ma đại nhân đúng là người hoài cổ nha.

“Hừ, đồ nhà quê.” Liêu Thần ở bên cửa hừ lạnh, “Vừa rồi tôi gọi điện cho công ty dọn nhà, bảo bọn họ lập tức đem đống rác rưởi dưới nhà dọn đi rồi, Quân Tư Vũ, mấy thứ rách nát đó đáng giá mấy đồng, cùng lắm tôi đền cho anh.”

“Trong ngăn tủ sofa còn có sổ tiết kiệm của tôi đó, Liêu tổng, ít nhất cũng phải năm sáu vạn.” Quân Tư Vũ lại mặt dày hét giá ngay tại chỗ.

“Cho anh tiền, đi mua lại mấy bộ đồ cũ mà dùng.” Liêu Thần mở ví, rút ra năm mươi … đồng, ném cho Quân Tư Vũ.

“Hai người thật là hạnh phúc nha!” Liêu Xuyến Xuyến thầm hỏi sau này nên tiến hành khóa huấn luyện tiểu công cho Quân Tư Vũ thế nào đây.

Bữa cơm hôm đó ở nhà Liêu Thần mang theo cảm giác uất nghẹn, bởi sự tồn tại vô cùng chướng mắt — Quân Tư Vũ.

Quân Tư Vũ cùng hai anh em nhà Liêu gia ngồi bên bàn ăn, đưa mắt nhìn đĩa trứng chiên, bánh mì và súp rau do Liêu Thần tự tay làm, cố nén tiếng thở dài. Liêu Thần chỉ biết làm vài món tây đơn giản, thành ra Liêu Xuyến Xuyến ngày nào cũng gọi cơm ngoài về ăn. Xem ra bữa tối hôm nay cũng không làm Liêu Xuyến Xuyến vừa lòng, con bé quyết định lát nữa sẽ gọi đồ ăn bên ngoài.

Quân Tư Vũ nhìn quét qua một vòng, không nói lời nào tiến về phía tủ lạnh, Liêu Thần bắt đầu xỏ xiên, “Vừa mới tới nhà người ta đã tự ý đụng loạn chỗ nọ chỗ kia, gia giáo thật là có vấn đề.”

Quân Tư Vũ không để ý tới lời châm chọc của y, khoắng sạch đồ trong tủ lạnh, được một mớ chân giò hun khói, trứng, cà chua và bông cải xanh. Đem đồ ăn vừa tìm được tới bên bồn rửa, rửa rửa cọ cọ lại thái thái chặt chặt, sau đó bật bếp xào xào nấu nấu, rất nhanh đã nấu xong một bàn thức ăn nóng hổi — Thịt xào bông cải, trứng chiên, canh trứng cà chua, còn thêm nồi cơm gạo trắng muốt dậy lên mùi hương cùng màu sắc cho bữa tối hoàn hảo.

Liêu Xuyến Xuyến tròn mắt nhìn ác ma đại nhân bưng đồ ăn lên, không để ý tới Liêu Thần vẫn đang ngạc nhiên tới há hốc mồm, cầm đũa gắp thử một miếng, ăn xong liền vui vẻ quay sang Quân Tư Vũ khen ngợi không ngớt, tay nghề nấu nướng của ác ma đại nhân cũng không tầm thường a.

“Liêu tổng, mời dùng bữa, yên tâm tôi không có hạ độc.” Ác ma đại nhân ngồi vào bàn, xới cơm cho Liêu Thần, cố ý cười nói.

“Tôi thấy hương vị cũng bình thường.” Liêu Thần vừa ăn vừa nói. Chỉ chốc lát sau, cả bàn đồ ăn đều được anh em nhà Liêu gia giải quyết sạch sẽ.

Quân Tư Vũ chăm chú nhìn đến khi anh em nhà Liêu Thần xơi sạch miếng trứng chiên cuối cùng, bát đĩa trên bàn đều vét đến trống trơn, liền vắt chân lên ngồi, hỏi, “Liêu tổng, bữa cơm này nên tính toán thế nào đây?”

“Anh hai, hay là bây giờ mỗi tháng anh đưa tiền cho Tư Vũ đại ca, để anh ấy nấu cơm cho chúng ta đi.” Liêu Xuyến Xuyến xoa bụng, hả hê nói.

“Không được, đồ anh ta nấu đều lấy trong tủ lạnh, còn tiền gas, tiền nước … dựa vào cái gì mà phải đưa tiền cho anh ta, hơn nữa từ đầu đến cuối, không ai yêu cầu, đều là anh ta tự ý làm cơm.” Liêu Thần vẫn như trước keo kiệt tới cực điểm.

“Dv a ~~~ video clip a ~~~ ” Ác ma đại nhân tỉnh bơ ho khan một tiếng.

Liêu Thần cắn răng, đành phải móc ví, “Bao nhiêu?”

“Cứ đưa 50 đồng trước đây.” Ác ma đại nhân cười tà.

Ế ế ế? Hai người nhắc tới cái gì mà dv với video clip vậy nè? Hơn nữa sao anh hai tự dưng lại thay đổi thái độ dữ vậy?

Chạm tới phương diện nhạy cảm, radar hủ nữ của Liêu Xuyến Xuyến lập tức dò sóng, hai mắt âm thầm lóe sáng.

***************************************************

Ăn xong cơm tối, ác ma đại nhân đẩy đống chén đĩa về phía Liêu Thần, ý bảo Liêu Thần đi rửa bát, còn mình thì thản nhiên thơ thẩn xem xét khắp nhà, Liêu Xuyến Xuyến sắm vai hướng dẫn viên du lịch, dẫn hắn đi xem phòng.

Phòng riêng của Liêu Xuyến Xuyến bài trí như căn phòng của công chúa, giá sách bên tường chất đầy tiểu thuyết đam mỹ cùng truyện tranh, con bé rút bừa một cuốn đưa cho Quân Tư Vũ, nói, “Tư Vũ đại ca, cho anh mượn xem đó, chỗ em nhiều sách hay lắm nha.” Nói xong còn cười ám muội.

Sau đó, Xuyến Xuyến lại kéo Quân Tư Vũ qua dòm ngó phòng của Liêu Thần. Đáng thương cho Liêu Thần vẫn hí hoáy rửa bát, không hề biết em gái quý hóa đang đem phòng riêng của y phơi bày ra ánh sáng.

Phòng của Liêu Thần cũng giống như con người y, gọn gàng và ngăn nắp, xem ra đồ đạc trang trí cũng không nhiều. Liêu Xuyến Xuyến tỏ vẻ úp úp mở mở, “Tư Vũ đại ca, chúng là làm một cuộc giao dịch nho nhỏ đi.”

“Giao dịch cái gì?” Quân Tư Vũ khoanh tay đứng tựa bên cửa.

“Em đem thông tin về anh hai bán cho anh, nhưng em không cần tiền, chỉ cần anh đến làm người mẫu cho nhóm otaku tụi em là được rồi.” Liêu Xuyến Xuyến giảo hoạt nói.

“Không cần, mấy cái tư liệu đó anh tới phòng nhân sự một hồi là tra ra hết à.” Quân Tư Vũ nói.

“Ây, mấy cái đó đâu có viết tới sở thích hay ưu nhược điểm của anh hai a. Không lẽ anh không muốn tìm hiểu thêm về anh hai em sao?” Liêu Xuyến Xuyến giận dữ nói.

Ác ma đại nhân nghĩ thấy cũng đúng, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, liền nói, “Mấy cái hoạt động đội nhóm gì đó của đám nhóc con, anh không hứng, nhưng nếu muốn thì anh mời em ăn KFC.”

“Em không cần ăn KFC, ây, thật ra là ……” Liêu Xuyến Xuyến hai tay bắt phía sau lưng, tỏ vẻ do dự bất an, rốt cục nói, “Nếu em đem anh hai dâng cho anh, liệu anh có giống như trong Kuroshitsuji, trở thành quản gia ác ma ở nhà em không?”

“Gì?” Ác ma đại nhân ngu ngơ thộn mặt ra.

“Hừ, em biết thân phận thật sự của anh rồi! Hôm trước Lục Y và Ngải Địch đã nói hết cho em! Hơn nữa lúc xảy ra vụ tai nạn trên núi, anh không hề bị hư tổn đến một cọng tóc, chẳng phải là rất kì lạ sao! Nếu là bình thường sẽ có chút không tưởng tượng nổi ……… nhưng mà em vẫn mong xảy ra kỳ tích a!” Liêu Xuyến Xuyến kích động đến mức hai tay nắm chặt, “Nếu anh đúng là quý tộc ác ma, hãy thực hiện nguyện vọng của em được không! Giống như Sebastian vậy đó ……”

“Tin lời hai thằng nhóc kia sao?” Ác ma đại nhân không thể tưởng nổi thời đại bây giờ vẫn còn người tin vào sự tồn tại của ma quỷ, “Mà Kuroshitsuji là cái gì?”

“Là truyện về một đại ác ma cực kỳ đẹp trai a!” Liêu Xuyến Xuyến hai mắt sáng lên như đèn pha, chạy một mạch về phòng, bê một chồng truyện tranh sang đưa cho hắn, “Anh xem sẽ biết! Em rất muốn trong nhà cũng có một ác ma như vậy nha! Như Sebastian trong này nè ……”

“Ra là nhân vật trong truyện.” Ác ma đại nhân không có hứng thú, nói, “Ai, anh là người lớn, không rảnh chơi đùa cùng đám nhóc con.”

“Eh? Không phải mấy anh ác ma đẹp trai tà ác thường tỏ ra có hứng thú với người biết thân phận thật sự của mình sao!” Liêu Xuyến Xuyến ngây ra.

“Muốn nghe lời khuyên chân chính từ một ác ma chân chính hả?” Ác ma đại nhân hỏi.

“Thỉnh ngài nói đi!” Liêu Xuyến Xuyến ôm ngực, nhiệt huyết sôi trào, “Cho dù có phải dâng hiến linh hồn cho ác ma, ta cũng sẵn sàng đi theo ngài! Vì ngài, ta tình nguyện rời bỏ chính nghĩa theo gian tà! Hãy ban cho ta ma lực! Biến ta thành một tiểu ma nữ tận tụy phục vụ ngài!”

[Ba]

Ác ma đại nhân nắm lấy hai vai Liêu Xuyến Xuyến.

“Học tập chăm chỉ, mỗi ngày đều phải cố gắng.” Ác ma đại nhân nói xong còn không biết xấu hổ ôm đống truyện rời đi.

Nhìn theo bóng lưng hắn, Liêu Xuyến Xuyến ôm một bụng hoài nghi, đây thật là ác ma đại quý tộc, nhân vật truyền thuyết trong cuộc chiến Thiên – Ma đó sao?

**********************************************************

Liêu Thần ngồi trong phòng khách, ngẩng đầu nhìn Quân Tư Vũ đang từ trên cầu thang bước xuống, hỏi dồn, “Anh cùng Xuyến Xuyền làm cái quỷ gì vậy? Tôi nghe thấy con bé hô to gọi nhỏ loạn xị cả lên?”

“Không có gì, tôi chỉ khuyên em gái ngài chăm chỉ học tập mà thôi.” Ác ma đại nhân xuống nhà khuân hết đồ đạc lỉnh kỉnh về phòng. Ở nhà Liêu Thần có thể thoải mái mà tắm nước nóng, có điều buổi tối có muốn xem TV hay lên mạng đều không được —– bởi vì máy tính và TV đều bị anh em Liêu Thần chiếm giữ hết rồi, chẳng còn chuyện gì làm, ác ma đại nhân đành nằm dài trên giường, ngốn hết đống truyện tranh của Xuyến Xuyến.

Liêu Xuyến Xuyến vừa nãy đưa cho hắn một đống đam mỹ tiểu thuyết cùng truyện tranh, bộ nào cũng có nội dung liên quan đến ác ma quỷ quái, Quân Tư Vũ xem đến hai mắt sáng ngời.

Hết chương 15

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.