Tà Quân Lăng Tiện Tỳ (Ngược Tỳ)

Chương 24




Thông tấn xã vỉa hè.

Theo nguồn tin chưa qua kiểm duyệt.

Hôm sau vừa lúc ác ma đại nhân được nghỉ làm, vì thế hắn cắn răng, đem tiền lương vừa lĩnh được, chạy tới siêu thị mua một hộp thức uống dinh dưỡng hiện đang được quảng cáo rầm rộ nhất, thêm hai cân trứng chim và một rổ hoa quả, đem tất cả chất đống lên yên xe, bon bon chở tới bệnh viện.

Nhưng là ác ma đại nhân tới chậm, chỉ thấy trong phòng bệnh của Liêu Thần đầy ắp những giỏ hoa cùng quà tặng, còn có rất nhiều các cán bộ nhân viên trong công ty đang vây quanh giường y nằm, chật chội chen chúc đến nỗi ác ma đại nhân muốn thò một chân vào còn khó.

Thật vất vả chờ cho những người đó ra về hết, Quân Tư Vũ mới có thể bước vào phòng bệnh, giờ phút này, Liêu Thần bị đám người kia ép cho mắt hoa đầu choáng, thầm nghĩ muốn nghỉ ngơi. Y suy yếu liếc nhìn Quân Tư Vũ, dùng chút khí lực còn sót lại, nói: “Biên độ tiền lương tháng này đã là lớn nhất rồi, sẽ không tăng nữa.”

“Đồ keo kiệt!” Ác ma đại nhân trong lòng lạnh lùng rú lên.

Ngó thấy trời sắp tối, Liêu Thần vẫn nằm ngay đơ trên giường bệnh truyền dịch, ác ma đại nhân định ra ngoài mua hai suất đồ ăn nhanh, cho Liêu Thần một suất, không ngờ khi vác đồ ăn trở về, đã lại thấy một đám nhân viên vây quanh Liêu Thần, cơm bưng nước rót tới nơi tới chốn, còn có người cầm giấy vệ sinh đứng một bên chờ hầu hạ. Ai ya, thật giống như ông hoàng nha!

Liêu Thần bị phiền nhiễu, tức giận đem cả đám người đuổi đi. Ác ma đại nhân ngồi một đống trước cửa, nhẩn nha chén hết cả hai phần cơm gà vừa mua.

“Quân Tư Vũ, sao anh còn chưa đi?” Liêu Thần sắp hết kiên nhẫn rồi, ngồi thù lù trước cửa như vậy, ai chịu nổi!

“Tôi ngồi đây nghỉ một chút, không được sao?” Quân Tư Vũ tiện tay ném túi giấy đựng cơm vào thùng rác, sau đó nhàn nhã lôi tạp chí ra đọc, tiếp tục án ngữ trước cửa. Liêu Thần triệt để trầm mặc, lúc sau nói: “Nâng giúp tôi chai dịch truyền, tôi muốn đi toilet.”

Quân Tư Vũ nhướng mày, hỏi: “Còn muốn tôi giúp mấy chuyện “đó đó” nữa không?”

“Không cần! Trong WC có móc treo rồi!” Liêu Thần cố sức bước xuống giường, Quân Tư Vũ vội tới đỡ lấy y, tay nâng cao bình truyền, giúp y vào toilet. Thấy Liêu Thần ngồi trên bồn cầu, hắn không khỏi thắc mắc: “Tay còn cắm kim truyền như vậy, lát nữa “xong việc”, lấy tay nào mà lau?”

Liêu Thần xấu hổ gào lên, đuổi cho Quân Tư Vũ chạy tóe khói.

Liêu Xuyến Xuyến nằm ở khoa nhi đối diện, thỉnh thoảng buồn chán lại lấy điện thoại nhắn tin cùng anh hai. Liêu Thần không nói cho con bé biết chuyện Quân Tư Vũ tới thăm, nếu không chỉ sợ nó đã ba chân bốn cẳng mà chạy tới góp vui rồi.

Quân Tư Vũ ngồi bó gối trên sofa dành cho người nhà trong phòng bệnh, chăm chú xem TV, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, quay sang hỏi: “Liêu tổng, sao tôi lại không thấy người nhà của ngài tới thăm?”

“Thân nhân của tôi chỉ có mỗi Xuyễn Xuyến.” Liêu Thần trả lời, giọng lạnh băng, nhưng trong ánh mắt lại toát lên vẻ cô độc và phẫn uất. Quân Tư Vũ biết mình hỏi đúng chỗ đau của y, liền ngậm miệng.

Không ngờ Liêu Thần hỏi lại: “Còn người nhà của anh thì sao? Tôi chưa từng nghe thấy anh nhắc tới.”

“Tôi không có thân nhân, chỉ ở một mình.” Quân Tư Vũ nói.

“Ở một mình không thấy tịch mịch sao? Sao anh không nghĩ tới việc lập gia đình?” Khẩu khí của Liêu Thần có vẻ mềm mỏng hơn trước.

“Không có, tôi thấy sống một mình cũng không có vấn đề gì.”

“Anh không có bạn gái sao? …… Đừng nói là chưa từng yêu đương gì đi?” Liêu Thần bỗng nhiên hỏi lại.

“Không có.” Từ trước đến giờ, Quân Tư Vũ đối với mỹ nhân của Ma giới chỉ có lãnh đạm cùng lạnh nhạt, tình yêu giống như một khái niệm mơ hồ chưa từng xuất hiện trong đời hắn, có lẽ là vì hắn quá mạnh mẽ, vậy nên thứ cảm xúc ủy mị đó, hắn chưa từng trải nghiệm.

“Hừ, gạt người. Người như anh mà lại nói không biết tình yêu là gì ……” Liêu Thần hừ lạnh một tiếng, đột nhiên phát hiện ngữ khí của mình lại mang “mùi giấm chua”, vội vàng im miệng.

Bầu không khí khó xử chùng xuống, Liêu Thần cũng cảm thấy mệt mỏi, dứt khoát nằm xuống, nhắm mắt dưỡng thần, lát sau liền nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ.

******************************************************

Ngồi một lúc thấy trời đã khuya, Liêu Thần cũng ngủ say rồi, Quân Tư Vũ rón rén đóng cửa lại, chuẩn bị ra về.

Mười một giờ đêm, trên đường không một bóng xe cộ qua lại, Quân Tư Vũ hít một hơi dài cảm nhận bầu không khí se lạnh, chỉnh lại khăn quàng cổ, bước tới chỗ để xe.

Thế nhưng, ác ma đại nhân tìm hoài tìm hoài, rốt cục kết luận, sao lại không thấy cái xe đạp điện của mình đâu cả?!!

Chắc chắn là trong lúc hắn đi thăm bệnh, có kẻ cuỗm mất rồi!!

Ác ma đại nhân mặt dài thộn ra, xe của hắn a, đã gắn bó hơn năm năm, làm chỗ đặt mông cho hắn, cùng hắn rong ruổi qua bao chặng đường, thật là thoải mái biết bao nhiêu! Điều trọng yếu chính là, nhờ có chiếc xe đạp điện đó, hắn mới có thể “thăn thiến” hai trăm đồng tiền trợ cấp đi lại của công ty cấp cho.

Hiện tại, một cái xe đạp điện ít nhất cũng phải hơn một ngàn đồng, tiền lương của hắn bị Liêu Thần khấu trừ nhiều như vậy, trả tiền nhà không thôi đã là cố hết sức rồi, lấy đâu ra tiền mà mua xe nữa đây? Tiền a, tiền a, có cách nào kiếm ra tiền không a? Ác ma đại nhân thẫn thờ bước đi, thấy máy ATM bên đường vẫn sáng đèn, thật muốn dùng phép trộm ít tiền xài đỡ.

Đang lúc hắn còn ngây ngẩn, phía sau đột nhiên vang lên tiếng xe máy lao vun vút, ác ma đại nhân thầm nghĩ, có lẽ lại là đám thanh niên “bão đêm”, không ngờ ngay lúc chiếc xe vọt qua, tên cầm lái bất chợt vươn tay giật lấy túi xách của hắn, phóng mất hút —– Thì ra là bọn chuyên đi cướp giật trên đường phố!!!

Ác ma đại nhân rốt cục bạo phát!! Trong túi xách là cả gia tài cùng giấy tờ tùy thân a! Còn có năm trăm đồng vừa rồi Liêu Thần cho hắn để cảm ơn nữa kìa!!

Vì thế Quân Tư Vũ hướng theo chiếc xe đã ở xa tít mù, cật lực đuổi a đuổi!

Chuyện kể rằng, tên cướp sau khi đoạt được “chiến lợi phẩm”, nghênh ngang phóng như bay trên đường, đột nhiên thấy trong gương chiếu hậu xuất hiện bóng một người! Đúng vậy! Hắn nhớ rõ ràng, người kia chạy đuổi theo hắn. Là chạy đó! Cho dù hắn đã nhấn ga tăng tốc, người kia xem chừng tốc độ còn nhanh hơn! Không những thế, trong tay còn cầm theo cái gì nữa ta?

Tên cướp ngã nhào xuống đất, chiếc xe máy đập văng ra xa, trước khi hôn mê còn mơ hồ ý thức được, vừa rồi bị cả viên gạch chọi vào đầu.

Đêm khuya, trên đường không một bóng người, ác ma đại nhân rốt cục đã lấy lại được túi xách. Nhìn thấy tên cướp còn nằm bất tỉnh trên đường, bèn bấm số gọi 110.

Ác ma đại nhân vs kẻ cướp, tỉ số 1 – 0.

Hôm sau, chân dung của ác ma đại nhân vẻ vẻ vang vang xuất hiện trong mục [Người tốt việc tốt], báo chí hăng hái đưa tin, nói hắn giữa đêm khuya đã dũng cảm đối đầu với kẻ gian, đem tên tội phạm chuyên cướp giật tài sản của công dân giao nộp cho đồn cảnh sát, vì thế được ngài trưởng đồn cảnh sát khen thưởng, tặng cho một ngàn đồng.

Quân Tư Vũ rốt cuộc cũng có tiền mua xe, sau lễ khen thưởng liền hớn hở chạy tới siêu thị, ngắm nghía chiếc xe đạp điện mà hắn đã ao ước từ lâu. Chiếc xe trước của hắn có thể xếp vào hàng “đồ cổ”, vậy nên lần này quyết định mua loại phân khối lớn hơn, thoạt nhìn trông rất giống xe máy, còn có thể chở được hai người đi lại thoải mái. Quân Tư Vũ mê mẩn đem xe chạy thử một vòng, vừa đặt mông lên, còn ngồi chưa ấm chỗ đã bị năm, sáu thằng thanh niên vây quanh.

“Thằng này là đứa đã tống Tiểu Ngũ vào đồn đây hả? Nhìn không ra cái loại mặt trắng này lại dám dùng gạch đánh gục Tiểu Ngũ.” Một tên dáng vẻ côn đồ, mồm ngậm thuốc, cố ý để lộ ra hình xăm trên cổ, hướng Quân Tư Vũ trừng mắt.

“Anh cả, mình “chỉnh” nó như thế nào đây?” Một thằng khác lên tiếng.

“Lôi ra phía sau nhà xe, tẩm quất cho nó một trận! Cho nó biết chúng ta là ai! Lần sau thấy mặt bọn tao thì biết đường mà tránh đi!” Tên cầm đầu ra lệnh một tiếng, Quân Tư Vũ cùng chiếc xe mới mua lập tức bị cả đám xềnh xệch kéo đi.

Hết chương 9

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.