Tà Quân Lăng Tiện Tỳ (Ngược Tỳ)

Chương 20: Bước ngoặc đầu tiên




Thông tấn xã vỉa hè.

Theo nguồn tin chưa được kiểm duyệt.

Mười ngày sau, Liêu Thần triển khai cuộc tổng thanh tra đánh giá năng lực nghiệp vụ trong toàn công ty. Nghe nói nếu bị đánh giá là không hợp cách sẽ bị giáng cấp hoặc giảm biên chế. Bầu không khí hoang mang một lần nữa len lỏi khắp nơi. Sau cuộc thanh tra, từng ngành từng ngành được thông qua, rốt cuộc cũng đến phiên tổ phân phối hậu cần. Lần này, đích thân Liêu Thần sẽ cùng đoàn thanh tra tới xem xét đánh giá, Quân Tư Vũ hiểu được, Liêu Thần là đang dùng cách này để “chỉnh” hắn đây.

Quả nhiên không sai. Hôm sau, Quân Tư Vũ thay bộ đồ lao động, đeo găng tay cao su, toàn bộ “võ trang” từ đầu đến chân, cùng các tổ viên đứng nghiêm chỉnh trong trụ sở công tác – chính là WC chuyên dụng trên tầng cao nhất. Một lúc, Liêu Thần tay chắp sau lưng, cùng một đoàn thanh tra chậm rãi “giá lâm”.

“Liêu tổng hảo.” Quân Tư Vũ máy móc chào hỏi.

“Chào buổi sáng, tổ trưởng Quân, hôm nay đến phiên tổ hậu cần đánh giá năng lực nghiệp vụ. Vì đặc thù công tác của tổ các anh có chút khác biệt, cho nên quá trình sát hạch cũng có điểm không giống với các phòng ban khác. Được rồi, giờ dẫn chúng tôi đi xem việc quét dọn WC của các anh đi.” Liêu Thần nâng gọng kính, xem ra y đúng là đang “bới lông tìm vết” mà.

“Lãnh đạo xin cứ yên tâm.” Quân Tư Vũ đẩy cửa phòng WC —– mở ra trước mắt là thành quả lao động cật lực cả ngày hôm qua của tổ hậu cần, toilet từ trong ra ngoài đều sạch bong, sáng bóng, không nhiễm một hạt bụi, thậm chí còn thoang thoảng mùi thơm của quýt.

Liêu Thần cùng một đám thanh tra bắt đầu chỉ trỏ. Y tiến đến mở nắp bồn cầu đầu tiên, nhìn vào, chỉ thấy toàn bộ sạch sẽ tinh tươm, gạch men sứ trắng sáng như mới, thậm chí còn tỏa ra ánh sáng chói lọi. Liêu Thần gật gật đầu, hướng Quân Tư Vũ nói: “Tổ trưởng Quân, nói cho tôi biết tiêu chí công tác của tổ các anh.”

Quân Tư Vũ bắt đầu dài mỏ báo cáo: “Là như vầy, tiêu chí làm việc của tổ chúng tôi, chính là đem nơi thần thánh tối quan trọng đối với nhân sinh này biến thành thánh địa đích thực, làm cho những người tới đây “giải sầu” đều cảm nhận được sự thư thái, thoải mái, xóa bỏ nỗi thống khổ đè nặng trong lòng để sau đó có thể nhẹ nhõm cất bước, tiếp tục cuộc hành trình đầy gian khổ, chông gai trong đường đời.”

Nghe hắn nói xong, mọi người triệt để không nói gì.

Liêu Thần lặng im, trân trân nhìn hắn, rốt cục gật đầu nói: “Được rồi, được rồi, Quân tổ trưởng, không cần thiết phải màu mè như vậy. Hiện tại tôi muốn anh làm một cuộc thí nghiệm.”

“Cái gì?” Quân Tư Vũ nhướn mày.

Khuôn mặt lạnh băng của Liêu Thần cuối cùng lộ ra một nụ cười hắc ám: “Công ty chúng ta có thể nói là đứng hàng đầu trong lĩnh vực kinh doanh thị trường, cho nên năng lực của nhân viên trong công ty nhất định đều thuộc hàng ưu tú. Về tổ của các anh, tổ trưởng Quân, không biết mọi người có nghe chuyện thủ tướng Nhật Bản đã từng làm nhân viên dọn toilet, để chứng minh toilet mình dọn là cực kỳ sạch sẽ, ông ta đã uống ngay một ly nước lấy từ trong bồn cầu. Như vậy, tổ trưởng Quân, không biết anh có tự tin cam đoan rằng mình dọn toilet sạch đến mức có thể …? —– đây sẽ là bước cuối cùng để đánh giá về việc tăng giảm tiền lương cho toàn bộ nhân viên trong tổ hậu cần.”

Ý tứ của Liêu Thần đã quá rõ ràng, nếu Quân Tư Vũ có thể uống nước “đó đó” múc từ trong “đó đó”, như vậy y sẽ ra quyết định tăng lương cho tổ hậu cần. Nhưng nếu hắn không dám uống, tiền lương của tổ hậu cần sẽ bị giảm đi một bậc.

Khóe miệng Quân Tư Vũ có chút run rẩy —– cái gì mà ác ma, so với tên này thì không biết ai mới chân chính là ác ma đây. Hắn hiện tại cảm thấy kế hoạch tiêu diệt nhân loại, kiến tạo thế giới mới của Ma hoàng năm đó có bao nhiêu chính xác a!

“Tôi sẽ không uống, Liêu tổng.” Ác ma đại nhân rốt cục nhượng bộ.

“Tốt lắm, như vậy đã đủ chứng minh trình độ của các anh so với một công nhân ưu tú chênh lệch tới mức nào. Cho nên tôi thấy mức lương hiện tại của các anh kỳ thực có điểm bất hợp lý.” Liêu Thần vừa lòng nhìn Quân Tư Vũ cúi đầu không nói, vẻ mặt đắc ý không cần che giấu.

“Chờ một chút, Liêu tổng, trách nhiệm lần này hoàn toàn thuộc về tôi, các thành viên trong tổ đều rất nỗ lực công tác, vậy nên ngài có thể chỉ trừ lương của một mình tôi được không?” Ác ma đại nhân vẫn như vậy cố gắng vì các thành viên trong tổ, tranh thủ thêm một chút.

“Nga? Ý của anh là, anh muốn một mình gánh vác toàn bộ phần tiền lương bị khấu trừ của cả tổ? Tổ trưởng Quân, anh hẳn là hiểu rõ rồi chứ, nếu làm như vậy, tiền lương tháng tới của anh … “ Liêu Thần ác ý nói.

“Không sao, bọn họ còn phải nuôi sống gia đình, tôi chỉ có một mình, chi tiêu cũng không nhiều.” Quân Tư Vũ “vì nghĩa diệt thân”, kì kèo xin xỏ khiến cho người ta không khỏi cảm động.

“Được rồi! Đây là do chính anh nói ra!” Liêu Thần cắn chặt răng, thấp giọng nói.

Chính vì vậy, đồng lương còm cõi của ác ma đại nhân so với người khác còn thê thảm hơn gấp mấy lần.

***************************************

“Niichan! Niichan! Cái anh công nhân dọn WC ngoài kia thật là đẹp trai quá đi!” Cô bé con với đôi mắt to tròn lấp lánh, thân thiết quấn lấy tay Liêu Thần. Trong phòng tổng giám đốc luôn luôn nghiêm túc, vang lên tiếng cười nói huyên náo.

Liêu Thần khổ sở nhu nhu huyệt Thái Dương, nhìn con bé lúc nào cũng nhí nhảnh cười nói này chính là em gái mình – Liêu Xuyến Xuyến, tuy mới mười ba tuổi thôi, thế nhưng tiểu quỷ này thật biết cách bày trò tai quái, lúc nào cũng hi hi ha ha, tính cách hoàn toàn khác với ông anh lạnh lùng trầm tĩnh.

“Đừng gọi [niichan] này nọ! Gọi là [anh hai] được rồi!” Liêu Thần tuy rằng mặt mũi lúc nào cũng lạnh băng, gặp chuyện không biến sắc, thế nhưng trước mặt cô em mà y cưng chiều nhất lại hoàn toàn bó tay.

“Trong phim hoạt hình Bleach, Rukia Kukichi vẫn hay gọi anh trai như vậy mà! Em cũng muốn gọi!” Liêu Xuyến Xuyến đích thực là một otaku nha.

“Toàn mấy thứ hình vẽ biết động đậy, nội dung vô bổ đi lừa đám trẻ con!” Liêu Thần chẳng thèm ngó tới.

“Hừ, dù sao nói chuyện này với anh cũng không thấy vui chút nào. Anh hai, cái anh công nhân dọn WC ngoài kia đúng là đẹp trai quá a. Sao anh không cho anh ấy làm nhân viên quét dọn cho riêng văn phòng này, ai ai, như vậy lúc nào cũng được ngắm anh đẹp trai!” Liêu Xuyến Xuyến chống cằm mơ màng, “Anh ấy giống như ma vương Lucifer vậy, tao nhã cao quý lại tản ra vẻ đẹp đầy ma tính …”

“Trật tự! Đừng có dùng cái giọng như trong phim hoạt hình mà nói chuyện với anh! Em đã bao nhiêu tuổi rồi! Chú tâm học hành đi, đừng có mê mẩn vào mấy thứ không lành mạnh như vậy nữa!” Liêu Thần cuối cùng bạo phát.

Lúc này, Quân Tư Vũ đang nhẩn nha ngồi cạnh bồn hoa ngoài hành lang nhâm nhi trà sữa, vừa rồi không hiểu sao có cô bé con cứ chỉa di động về phía hắn mà chụp hình. Nhìn con bé bước vào văn phòng của Liêu Thần, hắn thầm nghĩ có lẽ là người thân của y. Ý nghĩ xấu xa trong đầu ác ma đại nhân bắt đầu vận chuyển sau nhiều năm không nhúc nhích.

Muốn cải thiện quan hệ với cấp trên, cách nhanh nhất và tốt nhất là nịnh bợ người thân của sếp.

Quân Tư Vũ lạnh lùng cười, nhưng sau đó lại bi ai đứng lên.

Suốt bao năm qua ở Ma giới, hắn trước mặt Ma hoàng chưa bao giờ khom lưng cúi mình lấy một lần, cũng chỉ cần trừng mắt liền có thể khiến cho tả hữu tướng quân run sợ hết hồn, hiện tại lại vì một tên nhân loại xấu tính mà đi lấy lòng một cô bé con?!

Ầy, quên đi, cái này là do dòng đời xô đẩy, tôi luyện mà thành a! Quân Tư Vũ phục hồi phong độ, đứng tựa vào dàn hoa, chậm rãi “thả mồi”, chờ cho cô bé con kia mắc câu.

“Anh hai, anh hai, cho em mượn anh đẹp trai kia một chút được không?” Liêu Xuyến Xuyến kéo tay Liêu Thần, làm nũng cầu xin, “Bọn em sắp tới có tham gia lễ hội hóa trang, dự định sẽ dàn dựng một vở kịch tên [Ác ma chi thương], hiện tại còn chưa có người đóng vai ma vương, anh hai cho em mượn anh đẹp trai kia làm diễn viên được không? Anh là cấp trên, nói một câu còn sợ anh ấy không nghe sao?”

“Như vậy sao được!” Liêu Thần sắp bị cô em gái chọc cho tức chết rồi.

“Anh hai quá đáng! Ô ô ô! Anh quên mất lời mẹ dặn trước khi mất rồi sao!” Liêu Xuyến Xuyến òa khóc nức nở, tiếp diễn một màn [em gái nhõng nhẽo vs anh trai cứng rắn].

Năm tiếng sau, Quân Tư Vũ đã xử lý xong đống đồ ăn nhanh, nhàn nhã mở tạp chí ra đọc.

Trong lúc đó, Liêu Thần sức cùng lực kiệt giơ tay đầu hàng, rốt cuộc ấn nút điện thoại, dùng loa phóng thanh lắp ngoài hành lang, thông báo: “Quân Tư Vũ, đến văn phòng gặp tôi!”

Hai mắt Liêu Xuyến Xuyến sáng rực lên: “Thì ra tên ảnh là Quân Tư Vũ, nghe cũng oai phong như người vậy nha! Cho anh ấy diễn vai [phúc hắc đế vương công] là chuẩn luôn a …..”

Liêu Thần liếc mắt nhìn con bé một cái, tuy rằng y không hiểu cái gì mà [đế vương công] này nọ, nhưng chắn chắn không phải là thứ tốt đẹp đi! Chết tiệt, bảo y mở miệng nói với Quân Tư Vũ thế nào đây!!!

Thật là cô em gái khiến người ta lúc nào cũng lo lắng!!!

Hết chương 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.