Tà Quân Lăng Tiện Tỳ (Ngược Tỳ)

Chương 19




Thông tấn xã vỉa hè.

Theo nguồn tin chưa được kiểm duyệt.

Bên dưới những dặm mây màu tím nơi Ma giới, hiển hiện trôi nổi trên đỉnh ma sơn chính là công huân điện – nơi ghi danh những anh hùng kiệt xuất của Ma tộc, chỉnh thể được dùng ám thạch anh dựng lên, kiến trúc đối xứng mà hùng vĩ bao trùm cả tòa núi non, bốn đạo thanh tuyền uốn lượn vờn quanh tứ phía, dưới ánh sáng chiếu rọi tạo nên Ma giới tuyệt thế kỳ cảnh.

Đại điện quanh năm ẩn khuất trong mây chính là nơi cử hành nghi thức trưởng thành cho dòng dõi Ma tộc. Hàng năm, các quý tộc đến tuổi trưởng thành sẽ ở tại nơi này trang trọng tuyên thệ, chính thức trở thành thành viên cao quý trong hàng ngũ quý tộc Ma giới.

Chứng kiến nghi lễ thần thánh này chính là bức tượng anh hùng rất lớn được đặt trước tiền điện —– toàn bộ bức tượng được điêu khắc từ khối băng lam kim cương trong suốt, đệ nhất kỵ sĩ trang nghiêm mà tao nhã, đứng đầu trong giới quý tộc, đã từng kề vai chiến đấu cùng với đệ nhất Ma hoàng, dùng sức một người mà đánh bại bảy vị Đại thiên sứ, sau khi sát thần thành công, vị thống soái vĩ đại của Ma tộc được xưng tụng là [Băng chi ma thần] hay [Sát thần chi ma], trở thành hình tượng vĩ đại trong Ma giới ——— Vũ Uyên – Băng Lam đại công tước. Hình ảnh thần thánh của hắn được truyền tụng đời đời, là trụ cột tinh thần bất hủ.

Được rồi, ở đây là đang muốn nói đến …

Cái vị đại quý tộc ấy mà, hiện giờ đang cheo leo ở tít mấy tầng lầu cao chót vót mà lau cửa kính kia kìa.

Không thể tưởng tượng nổi, hôm nay nhất định là ác ma đại nhân ra khỏi cửa bước nhầm chân rồi, thế nào lại đi lau cửa vào đúng lúc trời nổi gió to, kết quả làm cho dây thừng của cả ba người xoắn xít lại với nhau, ở giữa không trung mà mắc kẹt tới mấy giờ liền, cuối cùng phải gọi 119 đến cứu viện mới đưa được cả ba “hạ cánh an toàn”, đài báo truyền hình đều nhao đến đưa tin, ác ma đại nhân bị đùn đẩy lên làm “nạn nhân đại diện”, đứng trước toàn bộ phóng viên nói một câu.

“Cám ơn cảnh sát nhân dân 119!”

Sau vụ tai nạn treo lủng lẳng kia, vị tổ trưởng tổ vệ sinh bụng phệ rất nhanh bị kỷ luật, can tội trưng dụng nhân viên không chuyên, làm suýt nữa gây ra hậu quả nghiêm trọng, mà ác ma đại nhân cũng phải chịu phạt vì bản thân vốn không có kinh nghiệm lại dám tự tiện đi lau cửa kính ngoài trời.

Chính vì vậy mà ác ma đại nhân đành ngậm ngùi nhìn tiền lương thưởng tháng này bị khấu trừ thê thảm.

Kẻ duy nhất trong họa hưởng phúc chính là hai gã tổ viên kia, sau một hồi kẹt cứng giữa không chung, chịu không nổi về nhà liền phát sốt, vì vậy mà công ty đồng ý cho hai người nghỉ phép, còn được hưởng trợ cấp rất là “sộp” nha. Ác ma đại nhân bị khấu trừ tiền lương sau khi nghe được câu chuyện, liền lặng lẽ viết đơn xin nghỉ phép, gửi lên cấp trên.

Nhưng là vị lãnh đạo vẫn luôn phê duyệt giấy xin phép lại nói với hắn, hiện tại mọi đơn từ xin nghỉ phép đều phải được Liêu Thần phê chuẩn mới có hiệu lực, hơn nữa còn phải có con dấu của bệnh viện. Ác ma đại nhân nghĩ nghĩ, sau thẳng tăng một lèo lên thang máy, hướng tới người mà hiện tại nhân viên sợ y như sợ cọp – Liêu Thần, đệ đơn xin nghỉ phép.

Lần này hình như Liêu Thần đã cho cô nàng tiếp tân nghỉ việc, bên ngoài không còn người chuyển lời nhắn, Quân Tư Vũ trực tiếp gõ cửa: “Liêu tổng, tôi là Quân Tư Vũ của tổ phân phối hậu cần.”

“Vào đi!” Liêu Thần ngẩng đầu lên khỏi núi tài liệu, nhìn thấy Quân Tư Vũ tới, thần tình lãnh đạm hỏi: “Có chuyện gì? Nếu là về chuyện tiền lương bị khấu trừ thì anh khỏi cần nói, cảm thấy bất mãn thì cứ tự nhiên đưa đơn xin thôi việc.”

Đồ độc tài. Quân Tư Vũ trong lòng thầm mắng một câu, đưa đơn xin nghỉ phép trình lên: “Liêu tổng, hôm nay tôi muốn xin nghỉ phép.”

“Anh cũng xin nghỉ phép? Tiểu Trương và Tiểu Lý là do hoảng sợ quá độ, phát sốt nên nhập viện, còn anh không phải là vẫn bình thường sao? Hay là anh cũng muốn nhận tiền trợ cấp?” Liêu Thần liếc hắn.

“Tôi cũng phát sốt.” Quân Tư Vũ trơ mặt mo ra, nghiêm trang nói.

Liêu Thần ngay lập tức mở ngăn kéo, đưa cho hắn một cái nhiệt kế. “Kẹp vào nách, ba phút sau đưa cho tôi xem.”

“Liêu tổng trang bị quá mức đầy đủ rồi đó.” Quân Tư Vũ lắc lắc đầu, nói.

“Quá khen quá khen, thời buổi bây giờ, cẩn thận một chút vẫn hơn.” Liêu Thần tiếp tục vùi đầu vào đống công văn.

Quân Tư Vũ đem nhiệt kế kẹp dưới nách, đối với quý tộc cấp cao của Ma giới như hắn mà nói, mấy cái trò đem thân nhiệt nâng lên chỉ là chút tiểu xảo vặt vãnh, hai phút sau, Quân Tư Vũ đem nhiệt kế đưa lại cho Liêu Thần.

Liêu Thần cầm nhiệt kế đưa ra chỗ sáng, soi một lúc, ghê chưa, dễ chừng phải đến bốn mươi độ!

Liêu Thần quay đầu nhìn Quân Tư Vũ, nhíu mày hỏi: “Anh thật sự phát sốt?”

“Vâng.” Quân Tư Vũ gật như bổ củi.

“Lại đây tôi xem!” Liêu Thần ngoắc ngoắc Quân Tư Vũ tới gần, tự mình đưa tay áp lên trán hắn kiểm tra, quả nhiên là nóng đến dọa người.

“Được rồi, coi như anh nghỉ ốm thật, nhưng là anh cách ngày mới phát sốt, xin nghỉ phép trong lúc này thì tiền lương bị khấu trừ sẽ tính vào viện phí, còn nữa, anh đi chiếu chụp kiểm tra lại, tôi muốn có giấy xác nhận về tình hình sức khỏe của anh.” Liêu Thần từng chữ từng chữ nói ra thật rõ ràng.

Quân Tư Vũ trộm gà không được còn mất luôn nắm gạo, thản nhiên thở dài, chỉnh lại cà-vạt, cái gì cũng không nói liền rời khỏi văn phòng của Liêu Thần.

********************************************************

Quân Tư Vũ được nghỉ ốm, lừ lừ cưỡi xe đạp điện tới phòng khám của bệnh viện, vác về một bộ dây cùng chai dịch truyền.

Sáng sớm ngày hôm sau, ác ma đại nhân an vị trong WC dành riêng cho lãnh đạo ở trên tầng cao nhất, tự cắm ống truyền. Trên mu bàn tay hắn loằng ngoằng dây cùng kim truyền (thực ra cũng chỉ là lấy băng dính dán vào thôi, không hề cắm vào da, chốt kim truyền cũng không hề mở nữa kìa), chai dịch truyền thì treo tạm lên chỗ móc dùng để treo khăn lau.

Tổ viên vừa dọn dẹp trong WC xong quay ra thấy hắn bộ dáng như vậy, quan tâm hỏi: “Tổ trưởng, cảm thấy người không khỏe thì không cần đến làm a.”

Liêu Thần vừa từ văn phòng vào WC, bắt gặp hắn như vậy, nhịn không được nhíu mi nói: “Quân Tư Vũ, là anh cố ý làm như vậy?”

“Đâu có, hôm nay bệnh viện đông bệnh nhân quá trời, tôi không muốn lãng phí phòng bệnh, cho nên ở chỗ này tự mình truyền nước, truyền xong lại tự mình thu dọn, như vậy không cần khấu trừ tiền lương của tôi vào tiền viện phí rồi.” Ác ma đại nhân thản nhiên nói.

“Anh cho rằng lợi dụng giờ làm việc để ngồi truyền nước sẽ không bị khấu trừ tiền lương sao?” Liêu Thần rốt cuộc âm điệu cũng bắt đầu cao lên, xem ra là bị ác ma đại nhân chọc giận rồi.

“Được rồi, tôi không có ngồi không, tôi đi quét dọn là được chứ gì? Tiểu Mã, nâng cái chai truyền giúp tôi.” Ác ma đại nhân chống tay đứng dậy, vớ lấy cái chổi. Liêu Thần một bên sắc mặt trắng nhợt, thực sự là bị hắn chọc cho phát giận rồi, ngay cả liếc mắt cũng không nhìn hắn lấy một cái, bước thẳng vào WC.

Mấy cậu tổ viên đứng một bên toát mồ hôi lạnh, ai ya, tổ trưởng lợi hại thật nha, cứ như vậy mà dễ dàng đem Liêu đại ác ma chọc đến phát khùng! Giải hận! Giải hận!

MY tổ trưởng!! MY HERO!!

Hết chương 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.