Tà Quân Lăng Tiện Tỳ (Ngược Tỳ)

Chương 14




“Hải Minh!”

“Anh Giang em đã chuẩn bị tâm lý rồi không sao đâu. Nếu có kiếp sau em muốn

chúng ta vẫn là một đôi tình nhân hạnh phúc”



Chỉ còn khoảng một tiếng nữa là đến giờ hẹn với Thiên Dương tại cây cầu dài bắt qua con sông rộng. Anh hít sâu một hơi ôm chặt cậu vào lòng, đưa mắt nhìn lên trời xót xa nói “Nếu em quên anh, anh sẽ tìm mọi cách giúp em nhớđược anh. Còn nếu em biến mất anh cũng sẽ biến mất theo em”.

Nước mắt lăn dài trên má, cậu thút thít trả lời “Không được! Hoàng tử Long Phương cũng rất thích anh, nếu anh chết rồi cậu ấy sẽ làm sao? Anh! Đối với anh, Hoàng tửLong Phương trong lòng anh có không?”.

Giang đầu thối hơi bất ngờ về câu hỏi của Hải Minh, tâm anh chùn xuống, thật sự anh có cảm giác với Hoàng tử Long Phương không sao, có chứ nhưng anh muốn có trọn vẹn cả Hải Minh nữa. Có thể anh tham lam đó cũng là quá yêu mà thôi.

“Anh”

“Anh phải hứa với em chăm sóc Hoàng tử Long Phương cho thật tốt”, nhìn sâu vào đôi mắt của anh cậu chua xót nói.

“Được! Anh hứa”, lời nói buốt đắng con tim anh.

Tại một nơi nào đó.

“Phong Lâm! Anh phải.sắp đi rồi”

Ngồi vắt chân lên bàn cậu vừa lột vỏ bưởi vừa xem ti vi, không thèm liếc mắt đến con mèo nào đó, cậu trả lời “Vậyđi nhanh đi”.

Thiên Dương thất vọng, hai cái tai mèo cũng cụp xuống buồn thiu, “Người ta sắp đi rồi, em không còn lời gì nói với anh sao”.

Phun ra hột bưởi, cậu chép miệng “Tôi thì có lời gì nói với anh”.

Mặt của Thiên Dương càng trở nên thối quắc, cả cái đuôi mèo cũng không còn ngoe nguẩy nữa, “Em thật vô tâm mà.hức”.

Nhìn lên đồng hồ treo trước mặt khiến anh càng buồn hơn, Phong Lâm vì thế chính là không đành lòng, người ta nói khẩu xà tâm phật, Phong Lâm không muốn cảnh chia tay mà khóc sướt mướt đến nổi màn hình tivi còn tấm tấm mấy giọt nước mắt.

Ñaøi Hoa Cuùc 190



Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

“Nhanh lên! Hoàng tử Long Phương gì đó đang chờ anh kìa”

“A~~~~ Thật là! Phong Lâm, anh nói này. Nếu em không đi cùng với anh sau này em

đừng có hối hận đó”



Lại một hột bưởi khác được Phong Lâm phun ra chẳng may nó bay trúng cái phẹt vào giữa trán Thiên Dương. Đầu Thiên Dương nổi vài sợi hắc tuyến rồi, đưa lên ngón tay gỡ cái hột bưởi xuống, anh nói “Hoàng tử Long Phương mà anh thường nhắc đến chính là Hải Minh mà em quen đó”.

Lần này không phải là hột bưởi nữa mà có luôn cả nước ép bưởi và những thứ Phong Lâm đang nhai đều bay vào mặt Thiên Dương.

“Khụ.khụ.ưmThiên Dương..anh không sao chứ.”

Nếu bây giờ anh nói không sao chính là nói dối nha, nhưng vì đó là Phong Lâm nên Thiên Dương dù có bị một xô nước tiểu hay một chậu phân chó đổ lên đầu anh cũng sẽ nói “Không sao! Rất mát”.

Phong Lâm ngượng chín mặt vội lấy cái khăn lau cho Thiên Dương.

“Khụ.Phong Lâm.đây là giẻ lau nhà mà”

Nhìn lại cái khăn trên tay mình có hơi đen đó, cũng có hơi hướng rách rách tí ấy mà. Phong Lâm cười hề hềđánh trống lãng.

“Thế mình cùng đi nha..hahahatôi cũng muốn nói chuyện với Hải Minh

một chút”



Đến điểm hẹn cả Thiên Dương và Phong Lâm được chứng kiến một màn chia tay lâm li bi đát đẫm cả nước mắt, thật sự nếu có ông đạo diễn nào đi ngang qua đây bắt gặp hình ảnh trước mặt, khỏi phải nói không cần trải qua công đoạn chọn diễn viên hay kịch bản gì đó cứ thế mà quay lại khúc này thêm thắt vào tình tiết thành phim chiếu rạp chắc chắn thu được bộn tiền.

Thiên Dương quay sang nhìn Phong Lâm, “Mình cũng như thếđi”.

Một cú đấm tọa lạc vào một bên mắt của Thiên Dương, cậu xoay người đi về phía giữa cầu. Bầu trời ban đêm thật quang đãng, vì bây giờ là gần mười hai giờ cho nên người đi đường cũng không còn nhiều, ngẫu nhiên cũng có vài chiếc xe tải chạy trên cầu.

“Hải Minh à!”

“Anh Giang!”

Ñaøi Hoa Cuùc 191



Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

“Hải Minh!”

“.”

“.”

Phong Lâm thật sự rất muốn lại nói chuyện với Hải Minh một vài câu nha, dù gì Hải Minh cũng từng là người mà cậu yêu thương nhất trước khi Thiên Dương xuất hiện chiếm trọn trái tim của cậu. Thiên Dương thấy Phong Lâm đứng cứ chần chừ không chịu bước đến, liền vỗ vai cậu an ủi.

“Người ta đang thắm thiết mà! Cậu đừng phá hạnh phúc nhỏ nhoi còn lại của bọn họ”

Đấm vào ngực anh một cái, cậu liếc mắt quay lại cũng ôm chặt lấy Thiên Dương “Anh cũng bảo trọng”.

Haiz! Cuối cùng cũng ôm được người yêu vào lòng rồi nha, Thiên Dương có chút

thỏa mãn, bàn tay cũng không an phận trượt lên trượt xuống giữa mông Phong Lâm.



“Oạc”

Lại một cú đấm khác tọa lạc vào bên mắt còn lại của mèo nhỏ Thiên Dương rồi, Phong Lâm từ trong ngực Thiên Dương cảnh cáo “Anh còn bày trò nữa thì đừng trách.tưmưm”.

Được rồi chỉ một nụ hôn nữa thôi, Phong Lâm yếu lòng chiều theo Thiên Dương, hai người hôn nhau đến nỗi có người khác xuất hiện kế bên mà cũng không hay.

“Phong Lâm.anh.”, Hải Minh hốt hoảng gương mặt cũng hiện vẻ khó tin nhìn Phong Lâm và Thiên Dương đang thân thiết với nhau.

Phong Lâm một trận chấn động, liền cật lực đẩy Thiên Dương ra mặt cũng đỏ hơn cảtrái gất, Phong Lâm ấp úng nói “Hải Minh.thật rachúng tôi.”.

“Thật ra chúng tôi đã XXX với nhau rồi”

Bốp! Bốp! Bốp!

Thiên Dương bị Phong Lâm hết đánh rồi lại đạp, trong lòng Phong Lâm tức giận quát “Bà nội cha anh mà! Câu gì không nói anh lại đi nói cái câu thẹn đến thế hả! Tối nay tôi sẽ cho anh khỏi về quá khứ gì đó luôn! Hừ! Hừ!”.

Hải Minh chính là ngơ ngác lắm, còn Giang đầu thối thì ôm bụng cười đến chảy cảnước mắt. Cuộc chia tay giữa bốn người bọn họ sao lại trở nên vui vẻ và thanh bình thế này.

Ñaøi Hoa Cuùc 192



Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

(Lời của Thiên Dương: “Thanh bình cái con khỉ! Không thấy tôi bịđánh sao?”

Lời của Tác giả: “Tại anh mà”)

Tiếp câu chuyện. Sau khi Phong Lâm đánh hả hê đến lúc nhìn lại thì Thiên Dương đã bất tỉnh.

Giang đầu thối nói “Phong Lâm cậu ra tay thật độc ác”.

Hải Minh nói “Phong Lâm, dù gì anh và anh ta cũng quan hệ với nhau rồi có cần đánh anh ta đến bất tỉnh không?”.

Phong Lâm bị nói có chút áy náy, lại nhìn con mèo nào đó nằm dưới đất cũng một trận hối hận ngồi xuống đỡ Thiên Dương để lên đùi mình, sau lại ngắt một cái rõ mạnh vào hông Thiên Dương.

“Anh đừng có mà giả bộ chết với tôi! Anh còn không mau dậy tôi ném anh xuống

sông thật đó”



Tức thì hai mắt Thiên Dương mở ra miệng cũng giương ra nụ cười lấy lòng “Anh sao có thể dễ chết như vậy chứ”.

Mặc kệ tên nào đó, Phong Lâm đứng lên phủi tay ngượng ngùng nói “Hải Minh

không ngờ cậu lại là Hoàng tử Long phương”



Hải Minh xấu hổ rụt mặt nhìn xuống đất “Thật ra em cũng mới biết đây thôi! Mà anh và Thiên Dương từ khi nào”.

“Ainói ra cũng dài dòng lắm”, Phong Lâm nhanh nhảu đổi chủđề nếu không sẽchui xuống lỗ mất, “Thiên Dương vì đến đây tìm cậu cho nên hai tháng nay anh ấy

sống ở nhà tôi và”



“Và hai người đã XXX”

Phong Lâm đen mặt, cái chủđề không trong sáng này sao cứ mãi quanh quẩn vậy chứ, “Khụờừmmà tại sao Thiên Dương nói rằng cậu không thể nhập lại một

thể với Hoàng tử Long Phương anh ấy cũng có giải thích cho tôi biết rồi”



Hải Minh thoáng buồn. Phong Lâm thấy vậy liền xoa đầu cậu an ủi “Mọi chuyện sẽ

ổn thôi!”



“Ừm! Em cám ơn anh”

Bên này.

Ñaøi Hoa Cuùc 193

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Thiên Dương khoác vai Giang đầu thối hai người ngồi chồm hổm cùng nhìn xuống mặt sông phẳng lặng, Thiên Dương nháy mắt một cái nói nhỏ “Xà Vương lát nữa mày nhớ bảo vệ tao nghe chưa?”.

Giang đầu thối có chút khó hiểu, bèn hỏi lại “Tại sao?”

“Ai! Thì lát nữa mày sẽ biết mà nhớđó dù có xảy ra chuyện gì mày nhất định phải

bảo vệ tao”



Anh đưa mắt nhìn lên trời sau lại nhìn thằng bạn bên cạnh hết sức năn nỉ mình trong lòng có chút tính toán.

“Đừng nói với tao là việc Hải Minh và Hoàng tử Long Phương nhập lại thành một là

nói dối nha”



Thiên Dương méo miệng, vò đầu cười hê hê “”Mày cứ nghĩ vậy không! Anh em với nhau sao tao lại gạt mày chứ. Nói đi mấy ngày nay mày với Hoàng tử Long Phương

có xảy ra chuyện gì không?”



Giang đầu thối có chút bối rối hai tay cũng không biết diễn tả như thế nào chỉ dùng một chữđáp lại lời của Thiên Dương, “Tuyệt!”.

Thiên Dương thức thời hiểu được thằng bạn đang nói về cái gì, anh cũng bật ngón cái ra nói “Tao cũng rất tuyệt”.

Hai người ôn lại chuyện mấy ngày nay vui vẻ với người yêu như thế nào, hạnh phúc ra làm sao. Cuối cùng Thiên Dương nói một câu khiến Giang đầu thối nghệch mặt “Thật ra Hoàng tử Long Phương và Hải Minh đã nhập lại làm một lâu rồi”.

Giang đầu thối lắp bắp kinh hãi, chân tay cũng rụng rời. Ở bên cạnh Hải Minh mấy ngày nay ban đêm anh cũng không thấy Hoàng tử Long Phương xuất hiện nữa, đầu Giang đầu thối chính là một trận thắc mắc nha.

“Sao tao không hề hay biết”

Thiên Dương xì mũi, “Mày làm sao biết được, vui vẻ quá sao còn tâm mà để ý”

“Mày cứ vậy, trêu tao hoài. Nói! Có phải mày gạt tao việc Hải Minh sẽ biến mất và

Hoàng tử Long Phương sẽ mất trí nhớ không?”



Thiên Dương ngồi chồm hổm tay khoác qua vai Giang đầu thối chụm đầu nói nhỏ”Thật ra mày phải cám ơn tao mới đúng”.

“Cái gì?”

Ñaøi Hoa Cuùc 194

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

“Mày yên lặng nghe tao nói! Thật ra tao biết mày nhịn lâu rồi nếu không giải phóng sẽ bị nghẹn chết, vả lại hôm tao gọi điện cho mày định nói là phương pháp để Hoàng

tử Long Phương và Hải Minh nhập lại thành một thể phải có tác nhân”



“Tác nhân?”, Giang đầu thối có chút khó hiểu nhìn thằng bạn có phần gian xảo hơn mình.

“Đúng vậy! Kê lỗ tai lại đây ..”

Nghe xong cái phương pháp đó Giang đầu thối câm nín không nói nên lời được luôn, nếu để Hải Minh biết được mọi việc không diễn ra như cậu tưởng có phải anh mang trọng tội lừa gạt không. Haiz! Cũng tại con mèo này hết không chịu nói sớm ra hại anh không biết giải thích thế nào với Hải Minh đây.

“Mày thấy sao? Cám ơn tao đi”

Anh liếc mắt nhích người ngồi bệch xuống đất, mặt nhăn nhó nói “Cám ơn cái con

khỉ! Mày hại tao thì có”



Thiên Dương cảm thấy vui vẻ vì thằng bạn dài thòn lòn đang ở thế bí.

“Thì mày nói là chúng ta XXX nên mới có thể giúp Hoàng tử Long Phương và cậu

nhập lại thành một. Vậy thôi”



Ném viên đá xuống sông, Giang đầu thối hậm hực “Mày nói nghe hay lắm. Có

điều”



Đột ngột một tiếng nói phía sau vang lên “Có điều làm sao?”.

Thôi chết rồi! Cả hai người một là Xà Vương một là Miêu Vương lại vì giọng nói của hai người khác ở phía sau mà mồ hôi chảy ròng ròng. Phong Lâm bẻ tay kêu răng rắc tiến lên một bước. Hải Minh tay cầm con dao mới được tác giảđưa cho cũng tiến lên một bước.

“Hai người hay nhỉ? Bày mưu tính kế thật là kỹ lưỡng mà, hại hai người chúng tôi còn tin là thật”, Phong Lâm lại tiến thêm một bước.

“Giang đầu thối! Anh nói gì tôi sẽ biến mất hả còn có dụ dỗ tôi..dụ dỗ tôi.”

“Không! Là dụ dỗ chúng tôi phải ..”, Phong Lâm nói thêm.

Xà Vương liếc mắt về phía Miêu Vương sau đó câu cổ anh nói “Hải Minh! Em phải tin anh! Mọi chuyện đều do con mèo này gây ra, anh cũng là người vô tội”.

Ñaøi Hoa Cuùc 195

Aùn Maïng Coù Theå Cheát Ngöôøi Ñoù

Thiên Dương thật sự muốn đánh chết cái thằng phản bạn cầu nhân tình mà. Thật là hối hận vì đã giúp Giang đầu thối còn mình thì phải chịu trách nhiệm này nữa. Thiên Dương hai tay xua xua trước mặt chối biến “Phong Lâm, em bình tĩnh nghe anh giải thích”.

Mặt Phong Lâm chính là không có từ nào để diễn tả chính xác cảm xúc bây giờ”Anh đừng có ởđó mà ngụy biện nữa. Tối nay tôi không đánh chết anh tôi không thể bỏ qua được cơn giận này”.

Tình thế thật là ngàn cân treo sợi tóc, Giang đầu thối và Thiên Dương cứ thế nhận mọi cáo buộc từ hai người yêu, đúng có, sai cũng có, phóng đại sự việc cũng có, chính là hai anh không được cãi lại.

“Anh nhận! Anh nhận tất cả là anh sai”, Thiên Dương tơi tả sau khi bị Phong Lâm xửđẹp.

“Hải Minh! Anh bị o.a.à không.là anh sai.”, Giang đầu thối đầu lây lất bịHải Minh bóp cổ lắc qua lắc lại đến sắp gãy rồi.

Cả hai người đàn ông không hẹn mà gặp, Thiên Dương bị Phong Lâm đánh một cái vào má trong khi miệng thì xệch, lưỡi cũng le ra, nước bọt cũng bắn vài giọt cũng không quên nháy mắt với Giang đầu thối một cái. Còn Giang đầu thối trong lúc Hải Minh ra sức lắc, đầu anh ngoẹo sang một bên, lưỡi cùng lè ra ngoài liền đáp lại Thiên Dương cũng nháy mắt một cái.

Sau khi Phong Lâm và Hải Minh đánh đến mỏi tay vừa mới nới lỏng ra tức thì Giang đầu thối và Thiên Dương bật dậy lấy sức lực cuối cùng chạy thật nhanh. Nếu trong tình cảnh này bạn còn ởđây chịu đòn chắc chắn bạn bị ngu đến đầu thủng lổ rồi. Chính vì thế Hải Minh và Phong Lâm xách dép đuổi theo một con mèo và một con xà chạy marathon trong đêm trăng sáng vành vạnh.

“Giang đầu thối!!!!!!!! Anh đứng lại cho tôi!”

“Dương đầu ngốc!!!!!!! Anh còn chạy nữa tôi sẽ giết chết anh .a”

Hai người phía trước đồng thanh “Án mạng có thể chết người đó”

HOÀN.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.