Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

Chương 9




“Cám ơn ngươi.” Tại Trung vui mừng cười cười, sau đó chủ động dang tay ra ôm lấy Duẫn Hạo.

Cậu nghe được thanh âm tim Duẫn Hạo đập dồn dập, chân thật đến cảm động.

Cảm thấy cánh tay to lớn hữu lực của Duẫn Hạo cũng ôm lại mình, đôi mắt Tại Trung hoe đỏ.

“Thực xin lỗi.”

Thân thể Duẫn Hạo cứng ngắc.

Hắn muốn buông Tại Trung ra, lại bị cậu dùng sức ôm chặt, khắc khoải như vậy, nước mắt Tại Trung cũng rớt xuống.

“Duẫn Hạo, ngươi hãy nghe ta nói… Hãy nghe ta nói.”

Gió lạnh thấu xương tê buốt quét qua mặt Tại Trung, ngay cả tâm cũng đau đớn.

“Ta rất cảm ơn ngươi… Thật sự, ta thực hạnh phúc.”

“Vậy vì sao,” Thanh âm Duẫn Hạo nặng nề, “Ta nghĩ ngươi cũng thích ta.”

“Chúng ta đều đã lớn, có nhiều chuyện sẽ phải thay đổi; ta lại không muốn làm người hủy hoại tất cả của ngươi, ngươi hiểu không?”

Bả vai Duẫn Hạo run lên. Tại Trung dùng chính cằm mình để chống đỡ, nước mắt cũng thấm ướt vai hắn.

“Là ta không có thể bảo vệ ngươi.”

Tại Trung cười, nước mắt trong mắt lệ quang lòe lòe, “Không phải là ngươi sai, chúng ta cũng không sai… Duẫn Hạo, cuộc sống mà ngươi mang đến cho ta có vô số kinh hỉ và vui vẻ, cho nên ta thực hạnh phúc.”

“Ta sẽ cho ngươi càng hạnh phúc hơn!” Duẫn Hạo mạnh mẽ rời khỏi Tại Trung, lại phát hiện mặt cậu đã đẫm nước mắt.

Tại Trung nhanh chóng lau mặt, xấu hổ cười, “Vậy là đủ rồi, ta không muốn mình tham lam như vậy. Duẫn Hạo, ngươi biết rõ hơn ta, giữa chúng ta có quá nhiều thứ ngăn trở, chúng ta cách nhau quá xa…”

“Không xa chút nào! Tại Trung, ngươi đừng nói như vậy được không?” Lần đầu tiên Duẫn Hạo lộ ra biểu tình cầu xin.

Tại Trung nghẹn ngào, “Không phải bởi vì chuyện vừa rồi. Ta chỉ là thấy rõ khoảng cách giữa chúng ta mà thôi, ngươi có thể thích ta, ta rất vui. Dù trước kia ngươi luôn hung dữ… nhưng ta đều có thể cảm nhận được.”

“Tại Trung, đừng làm ta đau lòng như vậy.” Đôi mắt Duẫn Hạo phiếm hồng, từng làn hơi trắng thở ra che kín mặt hắn, làm Tại Trung thấy không rõ.

Tại Trung nức nở, liều mạng lắc đầu đầu, “Duẫn Hạo… Con đường của chúng ta không giống nhau, tương lai sau này sẽ càng khác nhau, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu sao? Chúng ta đều là con trai! Lại là thiếu gia và người làm… Khi chúng ta được sinh ra đã được định sẵn là hữu duyên vô phận!”

“Biến hết cái gì là ‘thiếu gia và người làm’ đi!” Duẫn Hạo hoàn toàn bạo phát, “Cái gì là ‘hữu duyên vô phận’?! Chỉ cần ta nghĩ thì không thể không chiếm được!!”

Tiếng gầm gừ đột ngột vang lên trong đêm đông vắng lặng.

Tại Trung hít sâu một hơi, dần dần buông bàn tay đang nắm chặt tay Duẫn Hạo ra, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của hắn.

Gương mặt đẹp trai như vậy, chỉ cần để ta mỗi ngày đều có thể nhìn thấy, thế là đủ rồi.

“Ngươi có thể có thứ ngươi muốn, nhưng xin đừng lấy trên sự thống khổ của người khác.” Tại Trung chậm rãi nói, “Cho tới nay, ta đều là đưa trẻ không tốt, ngươi vẫn luôn hiểu chuyện hơn ta; lần này lại là thanh tỉnh trước… Thừa dịp chúng ta còn chưa lún quá sâu, nên chấm dứt thôi!”

Duẫn Hạo nhìn Tại Trung chăm chú, khó khăn hỏi, “Nói cho ta biết… Thế nào mới được coi là lún quá sâu? Nếu đã lún sâu vào rồi thì có phải cũng không cần buông tay nữa không?”

Tại Trung cúi đầu, nhẹ nhàng lắc đầu, “Thực xin lỗi, ta chưa lún quá sâu.”

Trong nháy mắt, không khí như đóng băng, kể cả đôi tay vốn ấm áp của Duẫn Hạo cũng cứng nhắc.

Tại Trung khó có thể thừa nhận loại áp lực này. Cậu chỉ cảm thấy trái tim như như bị dao nhọn hung ác đâm thủng, bị chính mình đâm thủng. Cậu xoay người chạy về phòng.

“Tại Trung!” Phía sau truyền đến thanh âm có chút bi thương của Duẫn Hạo, “Đây là lần đầu tiên ta thích một người, là lần đầu tiên ta thổ lộ!… Hi vọng sau này ta sẽ không thảm hại như thế này nữa! Còn nữa… Ta vẫn luôn biết ta muốn cái gì, chờ ngươi cũng biết thứ ngươi cần, ta vẫn ở chỗ này chờ ngươi!!!”

Nước mắt Tại Trung vỡ òa, không thể ngừng lại.

Cách đó không xa, Tuấn Tú si ngốc nhìn hai người, không biết vì sao, hốc mắt đã ẩm ướt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.