Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

Chương 52




“Tao nghĩ Duẫn Hạo cũng có ý này. Sau này hắn sẽ kết hôn, cho nên bây giờ muốn ổn định trước cũng tốt. Chỉ đáng thương cho hắn a… Ngay cả yêu đương gì gì đó cũng chưa trải qua bao giờ.”

Xương Mân ý nhị thâm trường nhìn chằm chằm Tại Trung, Tại Trung làm bộ không phát hiện, cúi đầu băm nát củ cải.

Đồng Lôi ôm laptop vội vội vàng vàng viết cái gì đó, lập tức hỏi, “Vừa rồi tôi còn chưa nghe rõ, cậu nói Duẫn Hạo và Lâm Hiền Trân quen nhau thế nào hử?”

“Duẫn Hạo đến Paris tìm Tại Trung sama làm hòa, Tại Trung sama cự tuyệt, sau đó Duẫn Hạo quyết định không cố gắng nữa; hôm về nước lại chỉ có Lâm Hiền Trân ra sân bay đón hắn. Con người ấy mà… đều phải lựa chọn thứ tốt nhất cho mình chứ, đúng không? Nhất là lúc hắn đang nản lòng thoái chí như thế, sự xuất hiện của Lâm Hiền Trân không phải như ngọn đèn rực rỡ chói lóa nhất sao…”

Mặt Tại Trung không chút thay đổi, nhưng ra sức băm băm bổ bổ củ cà rốt trên thớt.

Xương Mân nhìn mà trong lòng run sợ, vội vàng ngậm chặt miệng lại.

Đồng Lôi lén nhéo Xương Mân một cái, thấp giọng nói, “Cậu sớm muộn gì cũng chết vì cái miệng vô đạo đứa a!”

Xương Mân phản bác, “Cậu thì có chỗ nào tốt hơn tôi hả?!”

Tại Trung bỏ đống củ cải bị băm nát vụn vào bát, lại lấy đống cà rốt vừa mới cắt dươi lưỡi dao, thái đến bất diệc nhạc hồ (kinh khủng/nát vụn).

“Tại Trung a, không phải mày nói là mày không quan tâm sao?” Xương Mân liếc mắt hỏi.

“Ai nói tao để ý?! Mắt nào của mày thấy tao để ý?!” Tại Trung nổi giận gầm lên một tiếng, cầm con dao dài nhỏ vung vẩy về phía hai người, “Cút hết ra ngoài cho tao! Đây là nhà bếp, có rảnh rỗi thì đừng có đến đây!”

Mặt xám mày tro lui vào trong góc, Xương Mân vẫn chưa từ bỏ ý định, không dán đụng đến chỗ khó chịu trong lòng Tại Trung nữa, tiếp tục nói, “Tao sợ mày cắt không nổi, đến lúc đó đừng có tìm tao khóc lóc là được.”

Đồng Lôi soàn soạt thêm vài nét bút cuối cùng, đứng lên, “Không sao cả. Tại Trung, tôi khâm phục cậu. Không phải chỉ là một Lâm Hiền Trân thôi sao? Tôi giúp cậu thu phục.”

“Bà dám phá đám thì tôi là người đầu tiên đến giải quyết bà!” Tại Trung quấy thìa vang lanh canh, “Tôi nói rồi, tôi và hắn đã kết thúc rồi! Hắn có thể hạnh phúc là tốt nhất, chỉ có thể trách tôi phát hiện ra quá muộn thôi. Vẫn là câu nói kia, bây giờ tôi và Trịnh Duẫn Hạo là bạn bè, không cho ai nói này nói nọ!”

Đồng Lôi sợ tới mức nhanh như chớp chạy ra ngoài, nói sao cũng không dám mở miệng nữa. Xương Mân cảm thấy nếu còn nói nữa cũng chỉ gây hại cho mình thôi, thở dài một tiếng rồi cũng rời khỏi.

Tại Trung phối bơ, trong lòng không biết là tư vị gì.

Đến tận cùng vẫn là do mình đã chậm một bước, rốt cuộc cũng là do mình đã lãng phí rất nhiều cơ hội! Trịnh Duẫn Hạo có muốn yêu đương với người khác cũng là chuyện đương nhiên, chẳng lẽ hắn cứ phải chờ mình sao? Quên đi, ít nhất bây giờ mình cũng không có cảm giác tội lỗi.

Nhưng kỳ thật tự Tại Trung cũng biết, cái gì mà ‘chỉ là bạn bè’ chứ? Duẫn Hạo căn bản vẫn ôn hoà, hoàn toàn coi mình như người vô hình thôi.

Khiến Tại Trung cậu cũng không muốn đến biệt thự nữa.

Từ lúc trở về tới giờ đã một tuần, nhưng vẫn ngây ngốc như cũ, chỉ thỉnh thoảng đến nhà bếp làm một đống lớn đồ ăn. Trước kia cũng chỉ lăng xăng phụ việc lặt vặt, giờ đã một mình đảm đương tất cả. Tự Tại Trung cũng thấy rất vinh dự, nhất là khi cậu có thể nói lưu loát tiếng Pháp, những người xung quanh lại tâng bốc rằng cậu rất có tiền đồ, có thể ngồi cùng một chỗ mà ăn với Duẫn Hạo thiếu gia rồi.

Ở Trịnh gia, ngoại trừ tin tức Duẫn Hạo có quen bạn gái thì cũng không còn tin tứ gì nữa cả. Duẫn Hạo cũng rất ít khi về nhà, bình thường là đêm khuya mười một giờ mới thấy xe hắn chạy về, chắc là tiễn Hiền Trân về nhà.

Tại Trung dần dần bắt đầu cảm thấy mình ngu xuẩn biết bao. Đi lòng vòng một hồi, chính mình lại từ bỏ công việc lương cao, trở về đây mà tìm châm biếm.

Mình điên rồi mình điên rồi mình điên rồi!!!!!!!

Cạch!! Lại một củ cà rốt bị cắt rời.

Hôm nay cơm chiều là canh củ cải cà rốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.