Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

Chương 43




Bốn người lo lo lắng lắng đi xem cuộc thi, lại hoan hoan hỉ hỉ về nhà.

Không ngờ trong nhà còn có một kinh hỉ cực lớn nữa.

“…”

“…”

“…”

“…”

Duẫn Hạo bình tĩnh nhìn bốn người ở cửa, ánh mắt nhìn chằm chằm Tại Trung như không muốn buông. Tại Trung ngây ngốc đứng ở đó, âm thầm nhéo nhéo tay mình, sau đó hít một ngụm khí lạnh.

Một cơn gió nhỏ vụt qua người Tại Trung, chỉ thấy Tuấn Tú vọt tới trước mặt Duẫn Hạo, phải một đấm trái một nắm, ném thằng anh trai mình xuống sofa, bắt đầu chà đạp, vừa đánh vừa mắng, “Anh tới cũng không nói tiếng nào! Anh là ai hả? Cái này gọi là kinh hỉ sao?! Còn dám đỡ? Không được đỡ…”

Bác trai bác gái đã lâu không thấy thằng cháu mình, sao lại nhẫn tâm nhìn nó bị đánh được, vì thế liền chạy lại ngăn  Tuấn Tú, kéo y từ trên người Duẫn Hạo xuống. Duẫn Hạo sửa sang lại đầu tóc quần áo của mình, cười khổ một tiếng, sủng nịch đá Tuấn Tú một cái.

“Còn dám đánh lại?!” Tuấn Tú kêu gào; vừa muốn nhào lên thì bác gái đã ôm vội lấy Duẫn Hạo.

“Được rồi được rồi, đừng náo loạn nữa…” Bác trai cười hỏi, “Duẫn Hạo a, sao cháu không nói trước một tiếng?”

Duẫn Hạo mỉm cười, “Cháu có cuộc họp, ngày mai phải đi rồi.”

“Ngày mai?!!” Tuấn Tú kinh ngạc nói, “Anh là tổng thống Mĩ chắc?! Gấp cái gì?!!”

Duẫn Hạo bất đắc dĩ nói, “Anh thật sự có việc mà.”

“Tuấn Tú a, tốt với anh con chút đi!” Bác gái gõ đầu Tuấn Tú, như nhớ tới cái gì đó mà kêu to “Ôi chao nha! Đúng rồi, Tại Trung đâu?!”

Ánh mắt mọi người chuyển đến Tại Trung vẫn đứng ở cửa như cũ.

“Tại Trung a, sao cháu lại không qua đây? Cháu cũng lâu không gặp Duẫn hạo rồi mà, không phải sao?” Bác gái đứng dậy kéo Tại Trung qua, ngồi đối diện Duẫn Hạo.

Tại Trung có chút mất tự nhiên, ngây ngốc ngồi đó.

Duẫn Hạo gật gật đầu.

Hai người nhìn đối phương, như có thiên ngôn vạ ngữ mà lại không biết phải nói gì.

Tại Trung không thể nói rõ tâm trạng của mình, chỉ càm thấy tất cả không giống thực, trong đầu lộn xộn như có một đống len rối, không biết bắt đầu từ đâu, gấp đến độ phát khóc.

Nhưng tất cả cảm xúc tâm trạng của cậu đã bị vẻ đờ đẫn của cậu che lấp.

Tuấn Tú nhìn ra manh mối, lập tức kéo hai người chạy lên lầu.

Kỳ quái là khí lực của Duẫn Hạo lớn như vậy mà Tuấn Tú kéo một cái là có thể lôi được hắn đi ngay.

Hai người lớn phía sau còn chưa hiểu gì cả, Tuấn Tú đã một đá đạp hai người vào một căn phòng – phòng của Tại Trung. Sau đó cười trộm xuống lầu ứng phó với hai người đang ngồi đơ ở đó.

******************

“Ha ha… hôm nay Tuấn Tú… bạo lực quá.” Tại Trung nhức đầu, xấu hổ cười. Nhưng cũng không dám nhìn Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo lại thản nhiên, nói, “Ngươi đứng đầu sao… Chúc mừng ngươi.”

Chúc mừng…

Thật xa lạ.

Kích động của Tại Trung bị từ này áp chế, thanh tỉnh rất nhiều.

“… Cám ơn.”

Duẫn Hạo đi lên trước hai bước, nhìn như đang tùy ý quan sát cách bài trí trong phòng. Tại Trung đứng ở cửa, vẫn vẫn duy trì tư thế đứng mất tự nhiên như cũ. Bây giờ mới phát hiện, thì ra có những thứ đã trôi qua rồi thì không thể nắm lại được nữa.

Không thể quay lại…

“Đã lâu không gặp.” Tại Trung ngây ngô cười nói.

Duẫn Hạo cũng trầm mặc.

Xong rồi, lại là cái không khí này, áp lực như không thở nổi.

Dù sao cũng phải nói chút gì đó, không thể cứ im lặng thế này được… Tại Trung khóc không ra nước mắt, “Ách… Công việc rất nhiều đúng không? Ngày mai đã phải đi rồi.”

Con bà nó… Vì sao suy nghĩ lâu như vậy chỉ nói ra được có một câu không thích hợp thế này chứ?!!! Cảm giác như đây là khẩu khí của oán phụ với trượng phu ấy!!!

Duẫn Hạo “Ừ” một tiếng, thanh âm rất nhẹ, sau đó lại lơ đãng nghịch nghịch đồ trang trí.

“Vậy tối nay… Ta làm đồ ăn cho ngươi. Cũng được lắm đó.”

“Được.” Trả lời vẫn là một chữ.

Duẫn Hạo có phải không muốn để ý đến mình nữa? Tại Trung nhĩ đến khả năng này, lại thấy nhụt chí, cúi đầu không mở miệng nữa.

Thật sự tất cả đều đã thay đổi rồi, ngay cả việc ở chung với Duẫn Hạo cũng là bất đắc dĩ.

Thậm chí cảm thấy mình đối Duẫn Hạo mà nói là dư thừa… Không, mình còn có thể làm đồ ăn ngon cho hắn nữa chứ.

Sau đó… Chẳng còn gì cả.

Còn tưởng rằng thắng cuộc thi đó là có thể thu ngắn lại khoảng cách với hắn, không ngờ mình thật đáng thương. Đã mất đi rồi, thật sự, thật sự không thể nào có lại được nữa.

Thật sự.

“Sau này ngươi muốn làm đầu bếp à?” Duẫn Hạo hỏi.

Tại Trung mấp máy môi, gật đầu, “Ừ. Sáng mai sẽ kí hợp đồng.”

Duẫn Hạo nhíu mày, “Buổi sáng?”

“… Ừ.” Một tiếng này của Tại Trung còn nhỏ hơn cả của Duẫn Hạo vừa rồi.

Mặc dù Tại Trung cũng rất muốn ra sân bay tiễn Duẫn Hạo… Thật sự rất muốn… Nhưng chỉ cần nhìn hắn thế này thôi, Tại Trung đã cảm thấy công sức che giấu tình cảm với hắn bao năm qua như kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.