Ta Ở Cổ Đại Mở Y Quán

Chương 18




Tại Trung vẫn không cách nào bắt buộc mình phải thích Thái Viện. Vì thế cậu chia tay cô.

Thái Viện không khóc lóc, mà hôn nhẹ một cái lên mặt cậu, khẽ khàng như đang hôn một đứa trẻ.

Trong lòng Tại Trung cũng vô cùng bi ai.

Thì ra khi trong lòng một người đã có người khác, ngươi không cách nào dùng một người khác thay thế người đó. Đây là chỗ tàn nhẫn nhất của tình yêu. Tại Trung cảm thấy thật may mắn, bởi mình đã hiểu rõ được điều đó, trước khi trưởng thành.

Cuộc sống sau đó đơn giản hơn nhiều. Xuân đi thu đến, một mùa lại tiếp một mùa.

Bọn họ sẽ tốt nghiệp, nhanh thôi.

Mà lời đề nghị của Trịnh phu nhân vẫn luôn làm Tại Trung phải bận tâm suy nghĩ.

Trịnh gia muốn chen chân vào lĩnh vực nhà hàng khách sạn, đang định khai trương một nhà hàng xa hoa ở Pháp. Trịnh phu nhân cảm thấy Tại Trung có thiên phú, cho nên muốn cậu đến Pháp du học, sau đó có thể đến đó điều hành nhà hàng, trở về làm đầu bếp ở đó.

Tại Trung thương lượng với mẹ, mẹ cậu cũng đã đồng ý.

Tại Trung biết rõ, thành tích của mình không thể lên được đại học, mà cậu lại muốn thay đổi cuộc sống của mẹ, cho nên cậu mới ưng thuận đề nghị đó.

Tuấn Tú về Pháp trước, nghe nói thân thể bác cả không tốt lắm. Trước khi đi, y nói với Tại Trung, thật ra y không muốn  Tại Trung đến Pháp. Bởi đến đó năm năm thì thật sự cậu và Duẫn Hạo không còn hi vọng nào nữa.

Nhưng Tại Trung hoàn toàn bị những lời này đả động.

Cậu muốn rời đi, thoát khỏi chỗ này.

Vì thế Trịnh phu nhân bắt tay vào làm làm thủ tục xuất ngoại. Bà biết quan hệ giữa hai đứa hiện nay đang bế tắc, đối với bà mà nói, chuyện này cũng làm cho quan hệ giữa hai mẹ con bà cũng bị ngăn cách; cho nên bà muốn để Tại Trung rời đi một thời gian, sau này trở về sẽ không còn như vậy nữa.

Thủ tục tiến hành rất thuận lợi. Nhưng toàn bộ hành trình đều giữ bí mật với Duẫn Hạo.

***************************

Mù thi vào trường đại học lúc nào cũng rét lạnh. Tại Trung và Duẫn Hạo lại ngồi trong xe, chẳng qua bây giờ là Duẫn Hạo ngồi ghế phụ lái, còn Tại Trung và hai bà mẹ ngồi ở phía sau.

Tại Trung không hi vọng gì với kết quả thi vào trường đại học, nhưng Mỹ Thục vẫn tin rằng cậu có thể. Dù sao thì cũng là một năm cuối cùng nữa mà thôi, Tại Trung đành phải cố gắng.

Ngàn dặn vạn dò.

Hai đứa cùng vào trường thi, khi đi ra thì cuộc sống càng thêm khác biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.