Ta Nhất Định Phải Làm Hắc Nguyệt Quang Của Tên Hôn Quân Này

Chương 7: Bất Ngờ




Trước đây rất lâu tôi đi vào một ngôi chùa, lúc ấy chẳng qua là cảm thấy phiền lòng, muốn tìm sư thầy nói chuyện phiếm.

Tôi không nói gì, chỉ nói cho sư thầy biết cuộc sống của tôi là một mớ hỗn độn, tôi không dám bước chân khỏi cuộc sống bình thường này, cũng không thể sống cuộc đời bình thường được.

Sư thầy nói, tất cả duyên phận đều do số mệnh, mà số mệnh kỳ thật chính là những điều chính mình gieo.

Ngài bảo tôi hãy nhìn vào hiện tại, dù hôm nay vẫn không tốt, nhưng tương lai sẽ tốt.

Câu nói ấy tôi nhớ rất nhiều năm, nhưng tôi đến nay vẫn không làm được như ngài nói.

Năm ấy, tôi dọa chạy nam sinh ngành lịch sử, từ đó về sau ở trong trường học gặp được, hắn vừa nhìn thấy tôi liền lập tức chạy đi.

Tôi lúc ấy cảm thấy thống khoái, cái loại cảm giác chọc vỡ bong bóng tình yêu của người khác này cảm giác thật sự là quá tốt.

Tôi không biết rằng, đó là chính số mệnh tôi gieo xuống.

Tôi cùng Phương Bạch Lâm vẫn luôn như vậy không minh bạch mà “Kết giao”, thẳng đến khi tôi sắp tốt nghiệp đại học, hắn đột nhiên hỏi tôi sau này có tính toán gì không.

Chúng tôi khi ở cùng nhau cơ hồ sẽ không nói về chủ đề như vậy. Lúc ấy ở trên giường, tôi nằm úp xuống giường chơi di động, hắn một tay hút thuốc, một tay xoa mông tôi.

Tôi nói chuẩn bị học lên nghiên cứu sinh, dù sao cũng chưa nghĩ đến công việc. Đương nhiên, tiền đề là tôi phải thi được đã.

Hắn liền cười, nói tôi thông minh, nhất định có thể thi đậu.

Kỳ thật tôi căn bản không có chắc chắn, chỉ là muốn thử vận may.

Hắn liền nói với tôi: “Đến lúc đó nếu không thi đậu, có suy xét gì khác không?”

“Khả năng sẽ đi thành phố khác xem sao.” Tôi đáp, “Ở nơi này sống cũng đủ rồi, nghe nói Thành Đô không tồi, Trùng Khánh cũng được, anh hiểu mà.”

Hắn đại khái là đã hiểu, dùng sức áp tôi một phen, dụi bỏ tàn thuốc, đè nặng tôi lại làm một lần.

Ngày đó làm xong, hắn đưa tôi về trường học, trước khi đi thì nói với tôi: “Cậu chỗ nào cũng không được đi, ở lại Bắc Kinh cho tôi.”

Tôi cười nhạo một tiếng, không để ý đến hắn.

Tôi khi đó cảm thấy Phương Bạch Lâm chính là thuận miệng cùng tôi đùa giỡn, tôi không tin hắn thật lòng muốn tôi ở lại bên mình.

Nhưng tôi phải thừa nhận, tôi nguyện ý cùng hắn ở bên nhau. Mặc kệ việc tôi mỗi ngày luôn miệng nói không chờ mong tình yêu, nói tình yêu chính là thứ chó má, nhưng “lâu ngày sinh tình” không phải đùa giỡn.

Đúng, chúng tôi ân ái hai năm, tôi yêu hắn.

Loại cảm giác này kỳ thật cũng không tốt, biết rõ đối phương chỉ muốn thao mình, nhưng lại động tâm, có ngu hay không? Không ngu mới là lạ.

Đoạn thời gian kia tâm tình của tôi đều không tốt, sở dĩ định rời khỏi Bắc Kinh cũng là vì muốn tránh hắn. Cảm thấy không nhìn thấy mặt hắn, không liên hệ với hắn thì loại cảm giác này liền chậm rãi phai nhạt đi, tôi rồi sẽ ổn.

Nhưng không nghĩ đến, sau đó tôi thật sự không thể né tránh hắn.

Một buổi tối trước khi thi lên thạc sĩ tôi còn bị Phương Bạch Lâm đè ra làm hai lần, ngay tại ký túc xá.

Lúc ấy bạn cùng phòng tôi đều dọn ra ngoài, bọn họ đều đi tìm nơi thực tập rồi ở gần công ty thuê phòng ở. Chỉ có tôi nói muốn thi lên thạc sĩ, còn ăn vạ ký túc xá không chịu đi.

Hai chúng tôi trên giường đơn chật hẹp dùng sức làm, vài lần tôi còn cho rằng giường sắp hỏng rồi, còn hỏi hắn có mang tiền không, đến lúc đó hắn nhớ bồi thường tiền cho trường học.

Hai chúng tôi làm từ giường trên làm xuống giường dưới, sau đó lại làm cả trên bệ cửa sổ.

Đèn tắt, tôi cũng không biết cách vách có người hay không, dù sao chúng tôi làm rất càn rỡ.

Được hắn làm cũng thật thoải mái.

Ngày hôm sau tôi dĩ nhiên không thi tốt, càng về sau càng buồn ngủ.

Thi xong ngày đó Phương Bạch Lâm tới bên ngoài trường thi đón tôi, mang tôi đi ăn một bữa sang trọng, sau đó nói: “Tôi cảm thấy cậu cũng khó thi được tới nghiên cứu sinh. Hay để tôi giới thiệu cho cậu một công việc tốt, cậu cũng không cần phải lại lăn lộn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.