Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo

Chương 47: Thoát đi




Chàng trai có một đôi mày cứng rắn đen tuyền, ánh mắt nghi hoặc

: Hả? cô thần thần bí bí đem bài thi của mình chuyển tới, ánh mắt chân thành tha thiết, tràn ngập thành ý. Ầy, cho ngươi sao.

Tề Chiếu sững sờ. Lần đầu gặp người chủ động cầu bị tịch thu. Ánh mắt đảo qua bài thi thi của cô gái. chữ viết thanh tú, sạch sẽ .

người khác đều còn tại vùi đầu làm bài, cô lại nhưng đã toàn bộ viết xong. Tề Chiếu nhíu mày, cô gái nhỏ đôi mắt trong veo như nước đang nhìn hắn chằm chằm, phảng phất hiếu kì hắn vì cái gì còn không hành động. Một lát. Bản nháp giấy đưa qua ——

"Dò xét đòi tiền sao?"

Chữ của thiếu niên là tiêu chuẩn chữ Khải. Cùng học sinh kém hoàn toàn khác biệt ưu mỹ thư pháp.Giống dáng vẻ hắn cười lên. Ôn Hoan gương mặt ửng đỏ, quét ngang vạch một cái trên giấy viết xuống đáp lại:

"Không cần tiền, miễn phí."

Ôn Hoan trái tim đập mạnh. Không vì cái gì khác, sợ bị người phát hiện làm – việc xấu. cô cho tới bây giờ không nghĩ tới, nguyên lai mình làm lên chuyện như vậy, xe nhẹ đường quen, nước chảy mây trôi.

Đến thời gian nộp bài thi, Ôn Hoan cuối cùng bỏ xuống tảng đá trong lòng. Lần sau cũng không tiếp tục làm như vậy. Bài thi đã từ bạn cuối bàn thu lên. Ôn Hoan cầm lấy một xấp bài thi, cung kính giao cho thầy giáo Triệu . Trở lại chỗ ngồi, Tề Chiếu đã không ở đấy.

sách giáo khoa vật lý đặt ở trên bàn. Trong sách kẹp đồ . Mở ra xem.

Mười đồng tiền. Bên cạnh còn có một tờ giấy ghi chú nhắn lại, viết một hàng chữ:

—— Tiểu gia ta không thích miễn phí.

Ôn Hoan yên lặng. Khuôn mặt đỏ như táo. Mí mắt đều nóng lên.

Ban đêm, Đậu Lục Bạch lấy xe thể thao mới mua tự mình đưa Ôn Hoan về biệt thự bên bờ biển.

Từ lúc tan học về đến nhà lại dẫn người đi bốn phía vui chơi giải trí, thuận tiện làm spa. Cô gái nhỏ trượt từ phòng khách đi vòng qua chạy lên lầu.

Đậu Lục Bạch hiếu kì mắt nhìn, mũi giày đạp đạp trên ghế sa lon nằm Tề Chiếu.

"Hoan Hoan giống như vừa nhìn thấy con liền tránh?"

Thiếu niên đổi tử thế nằm, bình tĩnh nói:

"Hỏi con làm gì, con làm sao biết."

Đậu Lục Bạch không tin, liếc mắt nhìn hỏi:

"con có phải là ở trường học khi dễ con bé?"

Tề Chiếu giơ hai tay:

"con cũng không dám khi dễ con gái nuôi bảo bối của mẹ?

Đậu Lục Bạch tát chụp hắn:

"Đắc ý! Về sau ở trường học nhìn con bé một chút, đừng để nó bị người khi dễ."

Là hiển coi trọng, âm điệu đề cao:

"Mẹ cho ngươi tiền tiêu vặt."

Tề Chiếu khép sách lại, đứng thẳng người hăng hái. Hắn nghĩ nghĩ, lại lần nữa nằm xuống lại, hững hờ hỏi:

"em ấy rốt cuộc muốn ở nơi này bao lâu."

Đậu Lục Bạch:

·

·

không có trước khi đến, vốn là nghĩ trực tiếp cho con bé xử lý thủ tục, người sau khi đến, quá làm người khác ưa thích, mẹ muốn lưu con bé ở một tháng, về sau sẽ giúp nó chuyển tới ký túc xá đi."

Một tháng.

Tề Chiếu không nói chuyện. Đậu Lục Bạch nhìn Tề Chiếu trong tay hắn nắm vuốt quyển sách, vừa rồi nằm nghiêng trên ghế sa lon lại là đang đọc sách. Ngoại quốc kinh điển, « mạng che mặt ».

Phát giác được Đậu Lục Bạch ánh mắt bất khả tư nghị, thiếu niên ngũ quan xinh xắn thần sắc vi diệu. Hắn tiện tay đem sách hướng trên bàn trà quăng ra, mặt mày buông xuống, ra vẻ dễ dàng:

"Nhặt được, tùy tiện lật qua. Người nói tiếp sự tình cà lăm, cho con nghe."

"Đừng gọi người ta cà lăm."

Đậu Lục Bạch lực chú ý một lần nữa chuyển dời đến Ôn Hoannhẹ bóp một cánh tay Tề Chiếu:

"con bé một mình đến Hoài Thị đọc sách, chưa quen cuộc sống nơi đây, về sau con không có việc gì liền mang con bé đi ra ngoài chơi một chút, nhưng đầu tiên nói trước, không cho phép con mang đến những cái kia hồ bằng cẩu hữu, lại càng không được mang con bé đi uống rượu đua xe."

Tề Chiếu kéo dài âm cuối:

"Ồ —— "

Tề Chiếu ánh mắt hướng trên mặt túi Đậu Lục Bạch một vòng, chậm rãi nói:

"Tiểu thúc thúc nói chuyện xe, người biết không?"

"Biết."

"Con trai bảo bối của người bị người hung hăng nhục nhã, thật sự không quan hệ sao?"

Đậu Lục Bạch ghét bỏ mặt:

"Uổng cho con có ý tốt nói, ta còn không có tìm con tính sổ sách đâu, ai bảo con nhân xe cha con tặng?"

Tề Chiếu cười một tiếng, âm thanh du côn vô lại:

"Ly hôn là việc hai người, không thể trở thành lý do con cự tuyệt hưởng thụ tình thương của cha."

Đậu Lục Bạch:

"Phi."

Tề Chiếu:

" xe kia của con —— "

"Chờ con trưởng thành, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, hiện tại không bàn nữa."

Tề Chiếu ấm ức nằm xuống lại. Thời gian không còn sớm, Đậu Lục Bạch chuẩn bị đi đánh bài đêm khuya.

Tề Chiếu mang giày bước đến cạnh cửa, chợt nhớ tới cái gì, hỏi:

"Mẹ, ly hôn xong người vui vẻ sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.