Ta Nguyên Thần Có Thể Ký Thác Thiên Đạo

Chương 42: Đưa tiễn




Sở Khanh Hàm đã rời đi tám tiếng, Minh Tư lâu rồi không có trải qua cảm giác cô độc, lần đầu tiên cảm thấy căn nhà không lớn này có chút trống trải dọa người, cảm giác cô độc làm bạn mỗi ngày khi còn sống chung với Lãnh Lâm cũng không giống như lúc này đây, mang theo một loại nhớ nhung.

Mỉm cười thở dài, đóng kỹ toàn bộ cửa sổ, Minh Tư thay quần áo ngủ nằm trên giường, mở lên ngọn đèn bàn ấm áp, đảo qua mớ sách mới mua hôm nay, điện thoại di động bên cạnh chợt vang lên ong ong. Cầm lên điện thoại, nhìn tên hiện ra trên màn hình, Minh Tư liền mỉm cười dịu dàng, “Khanh Hàm.”

“Ừm.” Nam nhân đầu bên kia, thanh âm vẫn không phập phồng, nhưng Minh Tư có thể tưởng tượng được ánh mắt của hắn, ôn nhu như nắng ấm.

Minh Tư dựa vào đầu giường, trên mặt mang theo ý cười, “Em xem dự báo thời tiết, thấy nói nhiệt độ mấy ngày nay sẽ hạ thấp, anh mặc nhiều quần áo một chút.”

“Ừm.” Dừng lại mấy giây, thanh âm Sở Khanh Hàm lại vang lên lần nữa, so với lúc nãy càng thêm ôn nhu, “Minh Tư.”

Sở Khanh Hàm không có nhiều ngôn từ, cho nên không giống người yêu bình thường mà nói lời ngon tiếng ngọt, cho dù một câu ‘Anh yêu em’ cũng chưa từng nói qua, nhưng mỗi lần Sở Khanh Hàm dốc hết tâm tình mà gọi tên cậu, Minh Tư liền cảm thấy hạnh phúc hơn bất kỳ lời nói hoa mỹ nào, bởi vì điều quan trọng nhất không phải lời nói, mà là tình cảm trong lời nói.

Cho nên khi nghe Sở Khanh Hàm gọi tên mình, Minh Tư liền cảm thấy trong lòng tràn ngập ấm áp.

Minh Tư có lúc sẽ tự hỏi, tình yêu là gì, trước kia cậu không hiểu, cho rằng hi sinh là có thể đạt được tình yêu. Minh Tư nhắm hai mắt nằm trên giường, nghe thanh âm truyền qua điện thoại, trên mặt đều là ý cười, cậu đang đắm chìm trong hạnh phúc. Bởi vì cậu hiện tại đã hiểu được giá trị chân chính của hai chữ kia, đó là cảm xúc đơn sơ chân thành bao bọc bởi niềm hân hoan vui sướng, sửa ấm trái tim lẫn nhau.

Nói chuyện điện thoại xong, Minh Tư để điện thoại sang một bên, nụ cười trên khóe môi vẫn chưa tắt, lần nữa kéo chăn đắp lên người, đánh dấu sách, tắt đèn, mang theo nụ cười từ từ thiếp đi…

Trời tờ mờ sáng, Minh Tư đã thức dậy, cô đơn ở nhà một mình, bữa sáng cũng liền đơn giản. Không có chuyện gì làm, liền tản bộ xung quanh, đột nhiên cảm thấy không có Sở Khanh Hàm bên cạnh, so với lúc chia tay cùng Lãnh Lâm, còn trống vắng tịch mịch hơn rất nhiều.

Đang lúc ngẩn người, tiếng chuông điện thoại di động reo lên, Minh Tư cúi đầu lấy điện thoại ra kiểm tra, dãy số đã lâu không thấy đập vào mắt, là Lãnh Lâm, chần chờ một hồi, Minh Tư vẫn nhận cuộc gọi.

“Minh Tư, chúng ta đừng cãi nhau, đừng nói chia tay nữa, được không?” Thanh âm của Lãnh Lâm vốn ưu nhã dễ nghe, đặc biệt là sau khi tiến vào trạng thái cảm xúc, càng như rượu ngon nguyên chất, nhưng lại không cách nào tiến vào lòng Minh Tư.

“Dù anh có nói bao nhiêu lần cũng vậy thôi, Lãnh Lâm, chúng ta thật sự đã chia tay.” Thở dài một hơi, “Chúng ta có thể coi nhau như bạn.”

“Minh Tư, anh sẽ không buông tay.” Sau đó điện thoại truyền ra thanh âm tút tút, đối phương đã cúp máy. Minh Tư nhìn điện thoại di động, bất đắc dĩ thở dài, có lúc cậu không thể hiểu rõ, năm đó cậu đối với Lãnh Lâm là thân tình ỷ lại hay là ái tình, nhưng dù sao cũng đã là chuyện cũ, có một số việc, một khi đứt chính là đứt, tiếp tục níu kéo, ngược lại trở thành khổ não vô tận.

Mà ở một nơi khác, Lãnh Lâm cúp máy ngồi trong xe, lôi ra tấm hình duy nhất hắn chụp cùng Minh Tư từ trong ví, nhìn hồi lâu, mới bước xuống xe mở cửa vào nhà. Đi lên phòng ngủ lầu hai, đập vào mắt chính là hình ảnh sàn nhà vốn không nhiễm một hạt bụi lại chất đống hàng loạt túi đồ hoa lệ, Lãnh Lâm cảm thấy cái nơi vốn là nhà này đã hoàn toàn mất đi dáng vẻ ban đầu, mùi vị vốn thuộc về Minh Tư cũng bị hương nước hoa nồng đậm thay thế.

Toàn bộ nhẫn nại tức giận cùng nóng nảy của Lãnh Lâm bạo phát, đem những thứ chướng mắt kia ném qua cửa sổ, ánh mắt tựa như hàn băng ngàn năm nhìn trừng trừng Thượng Quan Tuệ đang ngồi trang điểm trước gương, “Tôi đã nói qua, ở cái nhà này, không cho phép có mùi nước hoa.”

Thượng Quan Tuệ mặc áo ngủ, trên mặt là mặt nạ dưỡng da, sợ Lãnh Lâm tiếp tục mất hứng, liền kéo xuống mặt nạ, “Lâm, lần sau em sẽ không như vậy nữa, anh đừng tức giận.”

Thanh âm lấy lòng không chút giả bộ, Lãnh Lâm nhìn đến phần bụng có chút lớn dần của Thượng Quan Tuệ, đè xuống lửa giận, không muốn để cho cơn điên tiết trỗi dậy, Lãnh Lâm đập cửa lái xe ra ngoài.

Điện thoại di động bị ném trên ghế phó lái đột ngột reo lên, vốn không muốn để ý tới, nhưng điện thoại vẫn reo không ngừng, Lãnh Lâm lạnh mặt, cầm lấy điện thoại đặt lên tai, không biết đối phương nói cái gì, sắc mặt không tốt nãy giờ của Lãnh Lâm bỗng dưng lộ ra nụ cười…

Hẹn địa điểm với người trong điện thoại, Lãnh Lâm lái xe phóng nhanh, đến chỗ hẹn liền xuống xe, thấy người đàn ông đứng dưới gốc cây lớn, lưng gù, trên mặt mang theo nụ cười khiến người không thoải mái. Lãnh Lâm nhíu mày, nhưng tầm mắt lướt qua vật trong tay ông ta, nháy mắt lãnh ý trên mặt cũng dần dần nhạt đi.

“Lãnh tiên sinh, đây là đồ ngài muốn.” Người đàn ông kia chìa ra vật trong tay, nụ cười trên mặt càng lộ vẻ lấy lòng.

Lãnh Lâm rút ra chi phiếu đã chuẩn bị sẵn từ trong túi áo, một tay cầm lấy vật trong tay người đàn ông kia, mở ra túi công văn nhìn hai lần, môi Lãnh Lâm bất giác ẩn hiện nụ cười, đang muốn xoay người rời đi, lại bị người đàn ông kia gọi lại.

“Lãnh tiên sinh.” Từ trong túi cầm ra một mẩu giấy, “Tôi còn có một đầu mối, phỏng chừng ngài sẽ thích.”

Lãnh Lâm nhìn một cái, là địa chỉ nơi ở hiện tại của Minh Tư, trên mặt lóe lên một nụ cười chói mắt, hài lòng lấy ra mấy tờ tiền lớn thả vào tay người đàn ông kia, tiếp theo liền lên xe rời đi.

Trong một cái sân không coi là quá lớn, Minh Tư ngồi dưới tàng cây đọc sách, dường như bị ánh mặt trời ấm áp làm cho có chút mơ màng buồn ngủ, không chú ý tới xung quanh, cũng không chú ý tới Lãnh Lâm bước xuống xe chậm rãi đi đến bên người cậu.

Lãnh Lâm mỉm cười, trong sát-na ấy cảm giác như thời gian trở ngược trở về những năm đầu tiên, hắn tỏ tình với Minh Tư sau giờ ngọ, nhiệt độ của nắng cũng ấm áp như lúc này đây, khác biệt duy nhất chính là địa điểm.

Lãnh Lâm ngồi xổm người xuống, ngón tay nâng lên sợi tóc của Minh Tư, tất cả không vui trước đó với Thượng Quan Tuệ nháy mắt liền tiêu tán. Nghiêng người hôn lên Minh Tư đang ngủ, hài lòng nhìn người tâm niệm động đậy, nhưng ngay sau khi Minh Tư thốt ra một cái tên, hơi thở trên người Lãnh Lâm liền trở lại giá rét khủng bố, ‘Khanh Hàm’? Không cần nghĩ nhiều Lãnh Lâm cũng biết Minh Tư đang gọi người yêu mới kia.

Lòng Lãnh Lâm giống như tuôn đổ ngũ vị, chua cay mặn đắng ngọt đan xen. Dĩ vãng trong lòng Minh Tư chỉ có hắn, không có bất kỳ khe hở nào để người khác có thể tiến vào. Nhưng từ ba tháng trước, sau khi Minh Tư biến mất trước mặt hắn, Lãnh Lâm phát hiện cậu đã thay đổi. Là hắn khiến cho cậu thay đổi, hay là rời đi hắn, khiến cho cậu thay đổi. Vô luận câu trả lời là gì, Lãnh Lâm cũng không muốn tìm hiểu.

Đang lúc hắn trầm tư, Minh Tư dần tỉnh lại, mở ra đôi mắt có chút mê ly, lấy lại bình tĩnh, mới nhìn rõ Lãnh Lâm trước mặt, đáy mắt Minh Tư thoáng qua kinh dị, đứng dậy lui về phía sau hai bước, “Anh làm sao tới đây?” Minh Tư càng ngày càng không đoán được thái độ lúc nóng lúc lạnh của Lãnh Lâm, sự xuất hiện đột ngột ngày hôm nay của hắn, khiến cho tâm tình Minh Tư chất đầy nặng nề.

“Đây chính là chỗ ở mới của em?” Lãnh Lâm khôi phục khuôn mặt lãnh đạm cũng đứng dậy, nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng đưa ánh mắt trở về trên người Minh Tư, “Một nơi không tới ba tháng?”

“Đúng, đây là nhà mới của tôi.”

“Địa phương không tệ.” Lãnh Lâm nhẹ nhàng cười một tiếng, nụ cười làm cho người khác toàn thân phát lạnh, “Minh Tư, em nói xem nếu có người không tìm được nhà, vậy người đó phải bị trừng phạt như thế nào mới được đây?”

Minh Tư không tự chủ lùi về sau, biểu tình, thái độ của Lãnh Lâm, khiến cậu có dự cảm xấu, “Lãnh Lâm, chúng ta đã chia tay.”

“Anh biết.” Nhìn Minh Tư lui về phía sau, Lãnh Lâm cũng không tức giận, chẳng qua từng bước từng bước đi tới trước mặt Minh Tư, “Nhưng anh nhớ em từng nói qua, chúng ta có thể coi nhau như bạn, chẳng lẽ bạn bè không thể đến tìm em, không thể trò chuyện với em?” Ôm lấy Minh Tư chuẩn bị né tránh, “Thậm chí là hôn môi.”

Âm tiết sau cùng của Lãnh Lâm, chìm ngập trong nụ hôn, Minh Tư giãy giụa, muốn thoát khỏi hơi thở nồng đậm nóng bỏng kia, nhưng phí công, cuối cùng buông tha giãy giụa mặc cho Lãnh Lâm hôn, cho đến khi Lãnh Lâm rời đi đôi môi đỏ tươi, Minh Tư mới dùng sức đẩy ra một khoảng cách, từng ngụm từng ngụm hít lấy không khí.

Nụ cười của Lãnh Lâm càng thêm khó dò, sống lưng Minh Tư giống như có gió lạnh thổi qua, xoay người muốn thoát khỏi cái ôm khiến cậu không thoải mái này, lại bị Lãnh Lâm nhìn thấu, thủ đoạn giữ lấy càng thêm dùng sức.

Cánh tay có chút đau, Minh Tư ngẩng đầu nhìn Lãnh Lâm, khuôn mặt người kia từ đầu đến cuối luôn mỉm cười, giống như dịu dàng, giống như nhu tình, tựa như sự thô bạo lúc này đây, là người khác, không phải hắn.

“Các người đang làm gì?!”

Chất giọng lạnh như băng, khiến cho hai người đang ngưng đọng trong không khí cứng ngắc hồi thần.

Hai hàng lông mày của Lãnh Lâm không lộ ra bất kỳ thần sắc kinh hoảng nào, ngược lại phần lớn là tức giận, “Đường tổng tài, thật là đúng lúc nhỉ, tới chỗ nào cũng gặp được ngài.” Bàn tay ôm lấy Minh Tư không tiết chế mà dùng lực ấn chặt, một tay hộ ở ngang eo Minh Tư, nhìn như tình nhân mập mờ thân mật, thật ra chỉ có bản thân Minh Tư và Lãnh Lâm tay nổi gân xanh, mới biết Minh Tư thừa nhận bao nhiêu áp lực.

“Quả thật rất đúng lúc.” Ánh mắt Đường Tư Phong nhìn về phía Minh Tư cùng Lãnh Lâm, trong mắt dày đặc khinh thường, nhưng đáy mắt lại ngưng tụ băng giá, “Tôi vẫn giữ câu nói kia, Lãnh tiên sinh là nhân vật công chúng, hy vọng cậu có thể quý trọng tiền đồ hiện tại.”

“Đa tạ Đường tiên sinh nhắc nhở.” Không phải bởi vì lời nói của Đường Tư Phong mới buông ra Minh Tư, mà vì Lãnh Lâm biết, hắn càng cứng rắn, sẽ chỉ càng khiến Minh Tư cách xa hắn hơn. Nhưng nhìn đến Minh Tư nhanh chóng lùi xa giữ khoảng cách ngay thời khắc hắn buông ra kia, tim Lãnh Lâm xuất hiện từng tia đau đớn. Nhưng trên môi vẫn mang theo nụ cười, nhìn Minh Tư, “Anh sẽ còn tới.” Dứt lời liền xoay người rời đi.

Minh Tư nhìn cổ tay bầm tím, trong lòng than nhẹ, quen biết Lãnh Lâm mười năm, coi như không còn là tình nhân, cũng hy vọng có thể trở thành bạn, nhưng mà… Giương mắt nhìn về phía chiếc xe phóng đi bỏ lại bụi đất, Minh Tư biết, loại suy nghĩ này vĩnh viễn sẽ không thành hiện thực.

“Lãnh Lâm cũng đã đi rồi, còn quyến luyến không thôi vậy sao?”

Thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía Đường Tư Phong, đập vào mắt lại là giễu cợt cùng nồng đậm khinh thường của đối phương, Minh Tư không khỏi cười khổ, quả thực cậu không biết đã đắc tội người này lúc nào, “Đường tiên sinh, giữa chúng ta có phải có hiểu lầm gì hay không?”

“Hiểu lầm thì không có, nhưng tôi có một câu thành thật khuyên cậu.” Thanh âm vô cùng lãnh đạm, nhưng vô hình trung mang theo một loại khí thế.

Minh Tư mỉm cười, “Đường tiên sinh, mời nói.”

“Nếu cậu đã sống chung với Khanh Hàm, thì đừng đi trêu chọc những kẻ khác.”

Mặc dù lời này không chút thân thiện, nhưng Minh Tư cũng không có không vui, bởi vì cậu biết, người trước mắt này thật sự rất quan tâm Sở Khanh Hàm, Minh Tư cũng không tiếp lời, vẫn như cũ mỉm cười đạm mạc, “Ngày đã trễ thế này, ở lại ăn cơm tối đi.” Dứt lời, liền xoay người mở cửa vào nhà.

Dự liệu hết thảy phản ứng của Thẩm Minh Tư, duy nhất không đoán được cậu sẽ phản ứng thế này, lông mày Đường Tư Phong hơi nhíu, dừng lại mấy giây, cuối cùng vẫn theo đuôi đi vào nhà.

Trầm mặc nấu cơm, trầm mặc ăn cơm, không một câu trò chuyện, sau khi ăn xong Minh Tư trở về phòng bếp rửa chén, mà Đường Tư Phong đã đứng dậy rời đi…

Ngày hôm sau trời vừa hửng sáng, Đường Tư Phong đã lần nữa xuất hiện trước cửa Sở gia. Minh Tư còn đang mơ màng đứng dậy, chỉ mặc một bộ đồ ngủ đi ra mở cửa, “Đường tiên sinh.” Gió lạnh đột ngột khiến Minh Tư không tự chủ kéo lấy đồ ngủ trên người, tránh đường để cho Đường Tư Phong tiến vào.

Đóng cửa lại, Minh Tư cũng không mở miệng hỏi hang, thậm chí là nguyên nhân khiến hắn bái phỏng người hắn cực ghét sớm như vậy, bởi vì câu trả lời đã rất rõ ràng, Đường Tư Phong đang lo lắng, Lãnh Lâm sẽ tới quấy rầy lần nữa.

Khoảnh khắc Minh Tư đóng cửa, Đường Tư Phong liền quan sát Minh Tư, một thân quần áo ngủ màu ngà khiến cho da thịt Minh Tư càng lộ vẻ trắng nõn, tóc tai bình thường luôn chỉnh tề bởi vì vừa ngủ dậy mà có chút lộn xổn vểnh lên, cùng với ánh mắt đạm mạc bình thường có chút bất đồng.

Nụ cười tà mị biến mất đã lâu của Đường Tư Phong lại xuất hiện trên gương mặt, thật giống như có thêm chút gì đó, nhất là khi gương mặt tuấn dật của hắn chỉ cách một bàn tay thì dừng lại trước mặt Minh Tư, nụ cười lịch sự của Minh Tư vẫn không chút biến hóa, bởi vì cậu thấy được trong mắt Đường Tư Phong không có ý cười, ngược lại tràn đầy khinh thường, cho nên loại hành động tương tự trêu đùa này, chẳng qua là một loại uy hiếp biến hình mà thôi.

“Thì ra thật sự là một mỹ nhân.” Đưa tay vén tóc trên trán Minh Tư, động tác chưa đạt tới ôn nhu, nhưng cũng không tính là thô lỗ, trên mặt không có chút ý hài hước nào, “Khó trách nhiều người thích cậu như vậy.”

“Bữa sáng ăn món Trung được không?”

Uy hiếp trong lời nói bị Minh Tư nhẹ nhàng chuyển trở về bữa ăn sáng, Đường Tư Phong thu hồi hết thảy cảm xúc lộ ra ngoài, buông xuống bàn tay đặt trên tóc Minh Tư, nhìn Minh Tư một cái thật sâu, liền xoay người ngồi vào ghế sô pha, cầm lên quyển sách trên bàn, cúi đầu lật xem, tựa như cái gì cũng không phát sinh, tựa như trước giờ vẫn luôn an tĩnh như vậy.

Khoảnh khắc Đường Tư Phong xoay người, Minh Tư thấy được hắn lơ đãng toát ra thần sắc tức giận, môi Minh Tư dần dần cong lên, trở về phòng thay đổi đồ mặc ở nhà, sửa sang lại phòng ngủ, trong nhà vẫn như cũ giống như chỉ có một mình cậu, nhưng trên thực tế, người đang trong trạng thái tương tự ‘hộ vệ’ kia, vẫn không có đổi tư tế ngồi trên sô pha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.