Ta Nguyện Làm Thê Tử Của Chàng

Chương 9




Nếu trước kia có một điều ước, tôi ước tôi có một trăm điều ước

Còn bây giờ, nếu có trăm điều ước tôi chỉ ước tôi có thể bắt nạt Trần Gia Kỳ dù phải chấp nhận bất cứ giá nào. Quả nhiên, điều ước đã thành hiện thực nhưng cái giá mà tôi phải trả là lấy thân báo đáp, làm vợ Trần Gia Kỳ

Mấy tuần trước, tôi có ghé qua nhà chị Tiểu Mai, tôi than vãn với chị thì bị chị lừ mắt bảo rằng “Thế mà hồi trước có đứa nào mỗi lần tới sinh nhật lại lẩm nhẩm là chỉ cần lấy được Gia Kỳ, em chấp nhận bất cứ giá nào mà, bây giờ than vãn gì nữa”

Đâu có, tôi ước thế bao giờ “Chắc chị nhầm rồi, em nói thế hồi nào?”

“Hừ, óc heo nhà em, quả là Gia Kỳ rất thương em, đến cả em nói câu gì nó cũng nhớ như in, chẳng bù cho em..đến bây giờ chị vẫn thắc mắc, tại sao người như Gia Kỳ lại đồng ý chịu lấy em..?”

Biết trước chị nói câu này, tôi không nên nhắc tới Gia Kỳ trước mặt chị cho xong

Dạo này, tôi rảnh tới mức không có chuyện gì làm, ông xã nhà tôi còn rảnh tới mức không có chuyện gì làm nên nói rằng hai vợ chồng ôn lại chuyện xưa. Hừ, không nhắc thì không sao, nhắc là bực cả mình! Tôi quắc mắt nhìn anh “Anh còn dám nhắc, hồi trước anh bắt nạt em suốt, thế mà có bữa em nhờ anh nấu cơm, anh lại kêu bận, như thế mà bảo là cho em bắt nạt anh đấy hử? Ông xã, anh nói xem?

Anh thản nhiên trả lời “Ôi bà xã ơi, em có thấy ai như em không? Chồng em thì làm việc vất vả cả ngày lẫn đêm, em lại ác độc bắt nạt anh?”

Bắt nạt? Ôi trời ạ, nghĩ xem,khi anh cầu hôn tôi trước bao nhiêu con người, anh còn bảo rằng

“Yên tâm, chỉ cần cậu đồng ý làm vợ tôi, tôi sẽ cho cậu bắt nạt cả đời..”

Thế mà khi cưới xong, có kẻ nào đó lại lật lọng, đổi trắng thay đen, không những không để tôi bắt nạt mà còn lôi mama đại nhân nhà tôi ra làm bình phong. Mẹ tôi biết chuyện liền nhiệt tình đến nhà thăm hỏi con gái yêu, nhân tiện nhắc nhở một chút

“Gia Kỳ là người đàn ông tốt, không biết nắm giữ thì mất chồng như chơi đấy con”

“…” Tôi ấm ức không nói lên lời

Đúng lúc chồng tôi về, anh tỏ vẻ rất đáng thương “Đấy, mẹ vợ xem, vợ con cứ bắt nạt con thế này có khổ cái thân con không? Mẹ vợ, người phải làm chủ cho con, bằng không con sẽ dẫn Trang Ngọc bỏ nhà ra đi cho xem”

Anh dám tạo phản? Tôi lừ mắt nhìn anh

Mama đại nhân sau khi nghe một loạt ấm ức giả tạo của chồng tôi, trước khi ra về còn cảnh cáo

“Cô liệu cái thần hồn, mai mốt dám bắt nạt Gia Kỳ thì biết tay ta. Gia Kỳ, sau này Tiểu Khuê dám bắt nạt con, con cứ bảo ta, ta sẽ làm bảo hộ cho con”

“…”tôi

Tôi tức khí đập bàn đánh rầm một cái, căm phẫn thét lên “Li hôn đi, ông xã”

Mặt chồng tôi bắt đầu nhăn lại, anh hậm hực tiến về phía tôi, bàn tay không ngoan ngoãn tóm chặt lấy eo, không khách khí cắn một phát vào má tôi “Bà xã, em lớn gan thật, em dám li hôn chắc?”

Hừ, không cần thách thức nhau, có tin li hôn luôn không? Tôi vênh lên thách thức

Vẻ mặt chồng tôi có vẻ dịu đi,tôi cảm nhận được hơi thở nóng ran của anh đang phả vào cổ tôi. Anh ôm tôi thật chặt, nũng nịu “Bà xã, em đừng tỏ thái độ như vậy, Trang Ngọc nghe được nó sẽ sợ, ngoan, từ nay anh sẽ để cho em bắt nạt là được chứ gì..hì hì..bà xã..nóng giận ảnh hưởng tới thai nhi”

Híc..chỉ biết dùng chiêu này, bái bái phục

Nhưng suy xét cho cùng, nếu không phải yêu tôi, anh cũng không bao giờ lấy một đứa chẳng ra gì như tôi về làm vợ, lại còn chịu thiệt thòi để tôi bắt nạt. Mẹ tôi bảo rằng vợ chồng tôi như phường hề, kể cũng đúng. Vài ba bữa là lại có chuyện nhưng chí ít khi đối mặt với những sóng gió lớn lao trong cuộc sống, anh không bao giờ bỏ tôi, không bao giờ buông tay tôi, chỉ cần như vậy là đủ.

Tình yêu của anh lớn đến thế mà tôi lại luôn hẹp hòi bắt nạt anh, có lần,tôi cũng ái ngại hỏi

“Ông xã, em bắt nạt anh như vậy,có khi nào anh ngoại tình không?”

Anh chỉ vuốt má tôi một cái, bảo rằng “Câu đó anh phải hỏi em mới đúng, em mà dám ngoại tình, anh cho em biết thế nào là bà ăn chả, ông ăn nem”

Tôi cười “Vậy hả? Biết thế em yêu anh sớm hơn một chút thì có phải là được bắt nạt anh không? Tội nghiệp cho em từ nhỏ đến lớn toàn bị anh bắt nạt.Chẳng hiểu lúc đấy ngu ngu kiểu gì mà cứ nghe lời anh răm rắp, ngay khi nghe điện thoại của anh, tim em cũng nhảy vọt lên vì sợ..”

“Em thì tội nghiệp cái gì, anh mới là người thảm thương đây!Trần Gia Kỳ anh đây đẹp trai ngời ngời, bo đỳ cực chuẩn lại thông minh, học giỏi, ngày nào cũng có một đống thư tình gửi đến, thế mà anh lại say nắng phải em”

Tôi tò mò hỏi “Vậy, anh say nắng em từ bao giờ”

Anh ôm cằm suy tư “Uhm…chắc là khi bắt đầu lên cấp ba thì phải, chẳng phải hồi đó anh gọi điện bảo em đến nhà anh dọn dẹp sao? Bữa đó nhìn em ngủ ở ghế trông ngu chết mất, chính lúc đấy anh bị sét đánh tèm nhem luôn..”

Gọi điện???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.