Ta Muốn Ngủ Cùng Ngươi

Chương 2




Si Ảnh đi như bay. Vừa ra tới cửa cung, đã gặp Tễ Linh Nhạc một mình cưỡi ngựa tới, còn chưa kịp dừng lại để thở đã bị Vương gia ôm lên ngựa, giữ chặt lấy hắn trong lòng.

“Ngươi thật to gan, cư nhiên có dũng khí tới hoàng cung mà giương oai!” Tễ Linh Nhạc ngồi phía sau nói đầy uy hiếp, nhưng có lẽ là Si Ảnh gặp ảo giác, vì hắn cảm nhận được đôi tay đang ôm chặt mình cư nhiên lại hơi run lên nhè nhẹ.

“Sao? Tinh thần khôi phục rồi à?” Đúng như Si Ảnh sở liệu, chỉ cần hắn làm như vậy, Tễ Linh Nhạc nhất định sẽ đến.

Tễ Linh Nhạc ngạc nhiên, rồi nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, “Ngươi đây là cố ý?!”

“Nhìn bộ dáng của ngươi hẳn là đã gặp Kỳ rồi… Đã nói gì với hắn?” Tễ Linh Nhạc nắm dây cương, đi vào một con đường khác.

“Không có gì.” Chuyện kia nói ra với ai cũng không có lợi, Si Ảnh chỉ có thể lựa chọn giấu diếm, “Bây giờ đi đâu đây? Chúng ta không quay về sao?”

Tễ Linh Nhạc nhìn bốn phía một chút, xác nhận trên đường không có ai, mới thả chậm cước bộ để ngựa đi thong dong… “Không quay về, đưa ngươi tới nơi này!”

Si Ảnh thấy rất kỳ quái, nhưng cũng không cự tuyệt, nhìn bốn phía càng ngày càng hoang vu, hắn cũng đã rõ ràng — Tễ Linh Nhạc rốt cuộc muốn dẫn hắn đi vào trong đó?

“Kỳ kém ta sáu tuổi, cho nên từ khi còn bé, ta vốn luôn bị mẫu hậu bồi dưỡng để trở thành người kế thừa ngôi vị…” Tễ Linh Nhạc cư nhiên vô duyên vô cớ kể cho Si Ảnh nghe về quá khứ của mình, mà Si Ảnh cũng cẩn thận lắng nghe, không hề có chút ý định nào muốn cắt đứt câu chuyện ấy.

“Mẫu hậu trời sinh tính tình gian xảo, lại kiêu ngạo ngang ngược, mặc dù thân phận là công chúa nước láng giềng, nhưng trừ thân phận đặc biệt ấy ra, bà một chút cũng không chiếm được tâm của phụ hoàng! Bởi vậy hậu cung của phụ hoàng mỹ nữ nhiều vô số…” Tễ Linh Nhạc trong mắt đầy ý vị giễu cợt, “Nhưng châm chọc chính là, nhiều phi tần như vậy, cũng chỉ có mẫu hậu có bản lĩnh sinh hạ long thai, ước mơ có hài tử đối với những phi tử còn lại, căn bản vốn là hy vọng xa vời!”

“A? Tại sao?!” Si Ảnh cũng từng vì việc hoàng tộc có quá ít con nối dõi mà nghi hoặc, hôm nay nghe được chuyện này, hắn càng cảm thấy kỳ quái.

Tễ Linh Nhạc hừ lạnh một tiếng: “Bởi vì hài tử của các phi tử còn lại, các đệ đệ muội muội của ta, đều bị mẫu hậu hạ sát từ khi còn trong nôi hoặc thậm chí là trong bụng!”

Si Ảnh ngẩn người ra, hai tay không khỏi ôm chặt chính mình, “Ân oán của những người phụ nữ nơi hậu cung… thật sự là đáng sợ… Mẫu hậu ngươi yêu phụ hoàng ngươi đến vậy sao?”

“Không, mẫu hậu ta không thương phụ hoàng… Bà chính miệng nói cho ta biết…” Ngữ khí Tễ Linh Nhạc nghe càng thêm sầu thảm, “Bà ở đất nước mình có yêu một nam nhân, nhưng phụ hoàng vì ngôi vị hoàng đế của mình đã phá hủy tất cả tình yêu và cuộc sống của bà, cho nên bà muốn người phải vì bà mà trả giá đại giới!”

“Đại giới kia chính là…”

“Phụ hoàng có thể có được người phụ nữ mà người yêu nhất, nhưng người sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể có hài tử của nữ nhân ấy, mẫu hậu muốn con của chính mình kế thừa ngôi vị hoàng đế này!” Nói đến đây, Si Ảnh đại khái cũng đã hiểu sự tình.

“Phụ hoàng cũng từng thử làm cho phi tử khác mang thai, nhưng các nàng cũng không một ai may mắn thoái khỏi…” Tễ Linh Nhạc tựa khuôn mặt mỏi mệt vào vai Si Ảnh, giống như muốn tìm kiếm sự an ủi.

Si Ảnh để yên cho y dựa vào, người cũng hơi ngả ra sau, hai thân thể dựa sát vào nhau như vậy thật sự vô cùng ấm áp…

“Bọn họ như vậy thật sự rất quá đáng, nhưng bọn đệ đệ của ngươi vốn là…” Tiên hoàng không thích tiên hậu, vậy sao lại nguyện ý lần nữa cùng bà kết hợp chứ?

“Nguyên nhân rất nực cười, khi ta được sáu tuổi, các đại thần lấy lý do ‘hậu cung con nối dõi không đủ’, liền liên hợp thượng tấu. Cuối cùng phụ hoàng không thể không bước vào tẩm cung của mẫu hậu một lần nữa…” Tễ Linh Nhạc càng nói càng nhỏ giọng, cuối cùng cơ hồ không còn chút âm thanh nào.

Một lúc sau, hai người vẫn bảo trì trầm mặc, Si Ảnh căn bản vô cùng khó xử, không biết phải an ủi y thế nào, hài tử này cũng đã bị cha mẹ thương tổn quá sâu…

Nhưng qua một lúc, Tễ Linh Nhạc điều chỉnh tâm tình của mình, lại tiếp tục mở miệng, “Kỳ sinh ra, không thể nghi ngờ gì đã khiến cuộc sống của ta hoàn toàn thay đổi, mẫu hậu chỉ luôn tâm tâm niệm niệm người thừa kế vương vị tương lai sẽ là ta nên căn bản mặc kệ đứa con dư thừa như hắn. Vì vậy từ khi còn bé, người bầu bạn với hắn duy nhất chính là ta… Ta cứ ở bên nhìn đệ đệ lớn lên, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác thế nào là thân tình… Sau đó Húc cũng được sinh ra…”

Nhớ tới sự tình mình từng vô tình phát hiện được, lúc này có lẽ mới là khi cơn ác mộng chính thức bắt đầu… Si Ảnh nhíu chặt mày, đôi môi cũng mím chặt lại.

“Ba người hoàng tử… Phụ hoàng cảm thấy như vậy đã đủ rồi, vì vậy không hề bước chân vào tẩm cung của mẫu hậu dù chỉ nửa bước… Nhưng hết thảy chuyện tồi tệ lại phát sinh vào năm Húc vừa tròn hai tuổi…”

Năm ấy, tiên hoàng từ quan ngoại trở về mang theo một nam hài. Sự xuất hiện của nam hài này làm cho tiên hậu bất an, hậu cung cũng bắt đầu dậy sóng. Mặc dù tiên hoàng an trí hắn ở Vu Thiên điện, mặc dù người chưa từng cùng hắn qua đêm, nhưng trực giác của phụ nữ rốt cuộc cũng phát hiện ra có chỗ nào đó không thích hợp…

Cuối cùng vào lúc tiên hoàng bị trúng độc, tiên hậu phát hiện ra quan hệ mờ ám giữa hai người. Nam hài kia vì cứu tiên hoàng một mạng, đã xông vào Thủy tinh dục lâm, sau đó đã hoài thai hài tử…

“… Sau đó thì sao?” Si Ảnh hỏi.

“Sau đó… không biết phụ hoàng dùng phương pháp gì, mẫu hậu rốt cuộc không tìm được nam hài kia… Nhưng mẫu hậu cảm nhận được sự uy hiếp, vạn nhất người nọ sinh được một nam hài nữa, địa vị của con bà có thể sẽ không giữ được… Cho nên, bà đã nghĩ ra một biện pháp kinh thế hãi tục!”

Là biện pháp gì, mà có thể khiến cho một thiếu niên mười tuổi không thể không chính tay giết chết mẹ mình?! Si Ảnh kiên nhẫn chờ đợi đáp án từ Tễ Linh Nhạc.

“Si Ảnh à… Ngươi nói xem, nếu như một người trượng phu vì kẻ khác mà bỏ bê thê nhi, làm cho ấu tử chết yểu… hắn sẽ thế nào?” Tễ Linh Nhạc hỏi ngược lại.

“Sao cơ?” Si Ảnh trừng mắt quay đầu lại, “Chẳng lẽ…”

Tễ Linh Nhạc cười đầy sầu thảm, “Trượng phu đương nhiên là sẽ vô cùng áy náy… Thậm chí dùng thứ trọng yếu nhất để đền bù lỗi lầm của mình…” Y nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Si Ảnh liền nói bổ sung giúp: “Mẫu hậu ngươi vì muốn ngươi được kế thừa ngôi vị, nên định giết chết Húc sao?”

Y không thừa nhận, nhưng Si Ảnh biết mình đã đoán đúng rồi, Tễ Linh Nhạc bỏ qua chuyện này nói tiếp, “Kỳ lúc ấy bốn tuổi cũng tận mắt thấy ta đánh ngã mẫu hậu, gáy bà đập xuống đất, cứ thế lìa đời… Khi phụ hoàng tới thì mọi chuyện đã kết thúc!”

“Lúc ấy hẳn mọi người đều vô cùng đâu khổ!” Si Ảnh nắm lấy bàn tay đang cầm cương của y.

“Phải… Nhưng phụ hoàng và Kỳ không hề trách cứ ta chút nào… Phụ hoàng là có tư tâm, còn Kỳ thì từ đầu tới cuối đều đứng ở phía ta…” Đúng vậy, cho nên hắn mới có thể đối với đệ đệ ruột thịt của mình ôm ấp một tình cảm khác thường.

“Nhưng đệ đệ ngươi bây giờ không còn đứng ở bên ngươi nữa, cho nên ngươi cảm thấy rất bấp bênh đúng không?” Si Ảnh rốt cuộc đã tìm được điểm mấu chốt.

“Chúng ta tới rồi!” Không hề trả lời câu hỏi của hắn, Tễ Linh Nhạc liền nhảy xuống ngựa trước.

“Nơi này là…” Si Ảnh nhìn quanh bốn phía, có chút mơ hồ, hắn đã bị mang tới một ngọn núi nhỏ vô danh, “Chúng ta tới đây làm gì?”

Tễ Linh Nhạc giúp hắn xuống ngựa, chỉ chỉ ánh dương đã sắp lặn xuống phía chân trời, “Ta đưa ngươi tới để xem cái này!”

“Chỉ là trời chiều mà thôi…” Nói vậy nhưng Si Ảnh bất giác đã nhìn ngắm tới mức thất thần.

Ráng chiều đỏ rực lấp lánh những ánh ngũ sắc, vầng dương sắp tắt phía chân trời nhưng vẫn không mất đi sắc đỏ tươi ấm áp, đó là màu đỏ của sinh mệnh, màu đỏ của khát khao, ngẫu nhiên có một vài chú chim bay ngang qua, vươn mình lướt đi theo gió, quang cảnh xinh đẹp tới vô cùng…

“Nơi này… vốn trong một lần du ngoạn ta cùng Kỳ phát hiện được…” Tễ Linh Nhạc từ phía sau ôm lấy hắn nói, “Nhưng hôm nay Kỳ đã quên nơi này rồi!”

Si Ảnh vốn đã hoàn toàn mê say với mỹ cảnh thế gian, hoàn toàn không nghe được bất cứ lời nào y nói. Nhìn vầng dương phía xa xa, hắn thốt ra lời tán thưởng từ đáy lòng, “Thật xinh đẹp…”

Nghe những lời nói đơn thuần ấy, nhìn bộ dáng say mê kia, Tễ Linh Nhạc lúc đầu vốn hơi sửng sốt, nhưng chợt lộ ra vẻ tươi cười, “Rất đẹp đúng không?”

Si Ảnh quay đầu lại nhìn y, mỉm cười ngọt ngào mà gật đầu, “Đúng vậy… Mà mới vừa rồi ngươi đã nói gì?”

“Không có gì…” Tay Tễ Linh Nhạc đỡ lấy gáy Si Ảnh, kéo hắn tới trước mặt mình, “Ta còn gặp qua thứ so với cái này còn đẹp hơn nhiều.”

“Đẹp hơn ư? Là cái gì?” Lòng hiếu kỳ của Si Ảnh lập tức bị gợi lên.

“Bí mật!” Vừa nói, y vừa cúi xuống đặt một nụ hôn lên đôi môi xinh đẹp mê người.

Kỳ vốn là đệ đệ của ta, một ngày nào đó nhất định sẽ rời xa ta, ta vốn luôn rõ ràng điều ấy. Kỳ thật ta vẫn một mực tìm kiếm, tìm kiếm một người có thể vĩnh viễn bên cạnh mình. Ta nghĩ, ta đã tìm được rồi, cái người thả hồn phiêu du theo cảnh trời chiều nơi này, nhưng so với cảnh đẹp nơi đầy còn mỹ lệ hơn gấp bội…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.