Ta Muốn Làm Ông Trùm Hồng Kông

Chương 9: Ngu, mạnh miệng. . .




Chờ ta vét được 1% EXP còn sót lại rồi ngươi hẵng đi a. Ngô Minh dọc theo phương hướng Hỗ Vân Thương ly khai đuổi tới.

Vòng qua giả sơn, đã thấy Hỗ Vân Thương đang ngồi yên ở dưới một cái bóng râm chỗ giả sơn.

Hắn đang cúi đầu đối với cây đao nâng trong tay, nhẹ giọng nói rằng: “Luôn hại ngươi bị thương, ta thật là xin lỗi.”

Nếu không phải là Ngô Minh có tiến hóa khung máy móc tai thính mắt tinh, vẫn đúng là không nghe được hắn nói mấy câu này.

Bởi vừa mới phân tâm, Hỗ Vân Thương mới chú ý tới thiếu nữ đang chậm rãi tiến đến, ngẩng đầu lên.

Trên mặt của hắn hiển lộ một loại đau thương mới vừa rồi không có.

“Muốn đào hố chôn cây đao này sao?” Ngô Minh trêu chọc nói: “Có thể sau này liền thành một cái điển cố, gọi là [ Vân Thương táng đao ].”

Không phải đối ứng với Hồng Lâu Mộng Đại Ngọc táng hoa sao, ách, phỏng chừng hắn cũng không biết cái điển cố này.

“…” Hỗ Vân Thương đứng lên, vẻ đau thương trên mặt được thu lại.

Ai nha, hay là loại mọt sách này không biết đùa giỡn. Ngô Minh trong lòng có chút hối hận.

Nhưng không ngờ Hỗ Vân Thương đứng ngốc nửa ngày, mới đột nhiên gật đầu nói: “… Lời này rất hay!”

A? Ngô Minh có chút sững sờ. Một câu nói đùa giỡn, hắn lại cho là thật a?

Chỉ thấy Hỗ Vân Thương vỗ về cây đao nứt gãy trong lòng, cứ lẩm bẩm nói: “Ta học nghệ không tinh, thật đúng là đối với ngươi không tốt. Ngươi theo ta một hồi, chưa vì ngươi khắc chữ đã lập tức bị tổn hại. Hiện tại đem ngươi an táng, kiếp sau đầu thai thành một hảo bảo đao, tìm một chủ nhân tốt đi.”

Sau đó hắn hướng xung quanh nhìn ngó, đi về phía gốc cây hoa anh đào cách giả sơn không xa, dưới tàng cây đánh ra một chưởng.

Một chưởng có chứa huyền khí cách không đánh lên trên mặt đất, làm bắn lên rất nhiều lá khô cùng bùn đất.

Hỗ Vân Thương cũng mặc kệ bụi bặm tung bay, tay trái ôm đao tay phải công kích, biến ảo nắm đấm không ngừng tung quyền, miễn cưỡng ở trên mặt đất đánh ra một hố sâu rộng bằng bắp chân, đem cây đao đã nứt gãy nhẹ nhàng thả vào.

Tiếp đó, hắn cũng mặc kệ bùn đất xung quanh bẩn hay không bẩn, liền như thế quỳ một chân trên đất, dùng hai tay đem bùn đất xen lẫn xác lá khô vương vãi khắp nơi lấp trở lại, đem đao chôn trong hố.

Hắn thật đúng là táng đao a? Ngô Minh trong lòng oán thầm vị đại thiếu gia này quá lãng phí. Con mọt sách quả nhiên vẫn chính là con mọt sách, bán sắt vụn cũng có thể thu về ít tiền đây.

Oán thầm thì oán thầm, đối với chuyện Hỗ Vân Thương hành động như vậy, Ngô Minh vẫn là rất bất ngờ.

Đúng rồi, Ngô Minh đột nhiên hồi tưởng lại. Cái tên này sau khi phát hiện ra đao bị hư tổn liền lập tức rời khỏi cuộc đấu, hơn nữa một đường ôm cây đao trong ngực mà không phải cầm theo, còn thật đúng là đối với đao rất có cảm tình.

Ạch… Nghe nói có hội chứng ái vật, cái tên này có phải là bị luyến đao rồi hay không?

Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Hỗ Vân Thương lại đẩy tới càng nhiều bùn đất cùng lá rụng, đắp lên một cái táng đao mộ tương tự như với mộ phần vậy.

Cái tên này chơi thật a… Ngô Minh quả thực không còn lời nào để nói.

Chỉ thấy Hỗ Vân Thương vừa đứng lên, dùng huyền khí lực từ trên cây đào lấy xuống một đoạn cành to, lại lấy tay nhặt bỏ lá.

Cùng lúc đó lấy ra một thanh đao nhỏ tùy thân, chặt hai nhát ở giữa, chớp mắt đã làm ra một đoạn mộc bia.

Người dùng đao đều là thợ mộc giỏi sao? Ngô Minh thẹn thùng. Có điều người dùng đao đều giỏi về chặt bổ cũng là dễ hiểu.

Hỗ Vân Thương đem mộc bia dựng ở trên cái táng đao mộ này xong, quỳ một chân trên đất, trong tay cầm đao nhỏ quay về mộc bia ngây ngẩn một lát, tựa hồ đang muốn khắc lên gì đó.

“Nên đoạn tắc sẽ đoạn, so với lúc lành lặn có gì khác nhau, lợi khí nơi tay, ai mà chẳng mắc sai lầm.” Ngô Minh đột nhiên mở miệng nói: “Đoạn này thế nào?”

Đây là đoạn chữ Kỷ Hiểu Lam khắc trên dao, tuy rằng nó không được viết cho đao, nhưng cũng thâm ý sâu sắc. Ngô Minh với thiên phú văn học cao siêu đem đoạn văn này khéo léo phiên dịch thành ngôn ngữ của thế giới này, ý nghĩa nguyên văn cũng hầu như không bị tổn hại.

“Đương đoạn tắc đoạn, dĩ tề bất tề, lợi khí tại thủ, thục đắc nhi tham soa” Hỗ Vân Thương nghe xong niệm ở trong miệng hai lần, hít sâu một hơi: “Câu nói này có chút thâm ảo, ta từng trải cho tới bây giờ chỉ sợ là còn không hiểu.”

Nói rồi hắn đứng lên, đối với Ngô Minh chắp tay nói: “Tại hạ tuy rằng nghe không hiểu, nhưng lời văn thật tốt, cảm tạ cô nương đã đọc tặng.”

Tiếp theo hắn liền nửa ngồi nửa quỳ trên đất, đem đoạn minh văn* này khắc lên trên mộc bia. (*minh văn là mấy dòng chữ được khắc vào đồ vật nào đó)

Ngô Minh ở lúc hắn đứng dậy chắp tay, có chú ý tới các đầu ngón tay của hắn đều là bùn đất.

Nhưng khi hắn khắc xong mộc bia, Ngô Minh kinh ngạc rồi.

Bởi vì hắn lại cắn đầu ngón tay, dùng máu đem minh văn khắc xuống nhuộm đỏ mộc bia.

Lúc sau hắn lại đứng dậy, nhìn xung quanh, đem vụn cành đào bị tước ra hồi nãy dọn đi.

“…” Ngô Minh nhìn thấy cảnh tượng này cũng đoán ra được, cái tên Hỗ Vân Thương này đúng là một cái si nhân.

Thời điểm đọc sách là cái tên mọt sách, lúc dùng đao là cái tên đao si. Chờ sau này nói đến chuyện yêu đương, nhất định sẽ trở thành cái tình si a…

“Ngươi nhanh rửa tay cho sạch đi, tỷ như dùng nước đun sôi để nguội hay gì đó, cẩn thận tẩy rửa sạch sẽ.” Ngô Minh đối với tên ngu ngốc không biết đến vấn đề vệ sinh này cảm thấy khó có thể nhịn được nữa.

“…” Hỗ Vân Thương tùy ý phủi phủi tay, căn bản không coi nó là chuyện gì to tát.

Ân, được rồi, tuỳ theo hắn đi thôi. Ngay đến trư cũng đều không bị tuyệt chủng, hẳn là hắn không chết được.

Ngô Minh nhún vai một cái, bắt đầu nói vào đề tài chính: “Hỗ công tử, nếu như có thể, ta hy vọng lại được nhìn ngươi dùng đao pháp một lần.”

Ngô Minh thêm cái biện pháp an tâm, không có nói thẳng là muốn nhìn đao pháp Hỗ Đao môn của hắn. Bởi vì lo lắng hắn sẽ mẫn cảm cảnh giác chính mình đang muốn học trộm.

Kỳ thực đây là nàng buồn lo vô cớ, người bình thường đều sẽ không nghĩ tới, sẽ có loại phương pháp học tập võ kỹ chỉ cần xem qua một chút liền có thể phân tích suy luận ra phần còn lại.

“Dùng đao pháp một lần?” Hỗ Vân Thương khẽ cau mày, không rõ ý tứ của Ngô Minh cho lắm.

Ngô Minh trong lòng lại có tính toán, liền thay đổi một cái phương thức khác đến nói chuyện: “Ý của ta muốn nói, vừa nãy ta nhìn các ngươi giao đấu, trong lòng có chút tâm đắc, muốn cùng ngươi câu thông* một chút.” (muốn từ chỗ đối phương hiểu ra vấn đề nào đó)

“Ngươi biết đao pháp?” Hỗ Vân Thương ánh mắt sáng ngời.

“Hiểu sơ.” Ngô Minh dùng phương thức trả lời tràn ngập khí chất Khổng Minh.

“Há, hiểu sơ, vậy thì không có ý nghĩa.” Hỗ Vân Thương xoay người liền chậm rãi rời đi.

Ta ngất, tên ngu ngốc này vẫn đúng là mắt toét.

“Này này, Hỗ Vân Thương, ngươi dám cùng ta thử đao sao?” Ngô Minh tâm niệm vừa động, lập tức kêu lên.

“Đương nhiên dám!” Hỗ Vân Thương vừa nghe liền quay lại, nhưng rất nhanh cảm thấy khó hiểu: “Ngươi chỉ là một cái nha đầu ngay đến huyền khí cũng đều không có, thử đao cái gì.”

“Ai nói thử đao nhất định phải dùng huyền khí? Thứ ngươi muốn thử nghiệm cũng là đao pháp chứ không phải huyền khí.” Ngô Minh chống nạnh khiển trách: “Nếu như ngươi dám không dùng huyền khí đánh cùng ta một trận, còn chưa chắc ai sẽ thắng đây.”

“…” Hỗ Vân Thương nhìn thiếu nữ có vẻ như tức giận, thẫn thờ mà lắc lắc đầu, xoay người tiếp tục chậm rãi đi.

Ngô Minh chạy đến nơi hắn vót cành đào làm bia mộ vừa nãy, nhặt lên hai mảnh cành đào hình dáng uốn lượn như đao dài gần một thước, đuổi theo.

“Hỗ Vân Thương, tiếp chiêu.” Ngô Minh quát một tiếng, đem một cái cành đào ném qua, tiện đà thân hình vọt tới trước, tay phải cầm một đoạn cành khác huơ lên vòng qua một vòng: “Xem đao!”

Hỗ Vân Thương nghe vậy xoay người, theo bản năng mà tiếp được một cành, đồng thời nhìn thấy thiếu nữ bổ tới cành tiếp theo.

Trong tầm mắt sắc bén, nhát chém của cái vị thiếu nữ kia mang theo một quỹ tích đường vòng cung, nửa cánh tay phải nhô ra cùng thân hình dường như tạo thành hình cánh cung, khiến cho Hỗ Vân Thương ồ lên một tiếng, kinh ngạc nói: “Hồ môn đao pháp?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.