Ta Muốn Làm Ông Trùm Hồng Kông

Chương 2: Anh, người đàn ông thúi. . .




Ngô Minh lúc này cũng phản ứng lại. Ồ, đúng rồi, thật là đã quên điểm ấy. Thư tịch thời cổ là đóng sách ngược. Văn tự trong quyển đao phổ này vẫn là chữ vuông, chỉ bất quá cùng chữ Hán thế giới cũ vẫn có khác biệt rất lớn.

Đối với chuyện Hỗ Vân Kiều chê cười, Ngô Minh cũng không để ý lắm, quay lại hỏi Nha Đầu: “Ngươi nhận ra không?”

“Có lẽ là nhận thức không được đầy đủ.” Nha Đầu có chút lo lắng nói.

“Không có sao cả, giúp ta đọc một chút.” Ngô Minh cầm đao phổ đưa tới.

Nha Đầu nhìn Tiêu Con Gái một chút, cũng chính là Ngô Minh, tuy rằng cũng có chút không hiểu vì sao nàng có can đảm ở ngay tại nơi này học nhận thức chữ, nhưng chỉ là do dự một chút liền nhận lấy sách, từ mặt khác mở ra, bắt đầu thì thầm: “Thiên, thiên hạ vũ khí hơn trăm, không có món nào gọi là vương giả. Đao quang triển thế vô cực, kỹ pháp đương kiến thử thiên…”

Ngô Minh đứng ở bên cạnh, nhìn chữ viết như thiên thư trong tay Nha Đầu, không có nửa điểm dáng vẻ tiêu hao tâm lực.

Lúc này, tiếng máy móc kim loại ở trong đầu nhắc nhở: ( đang trong quá trình học tập văn tự, 3%… 5%… 7%… 11%…)

Cầm sách đúng, trong đầu khung máy móc nhắc nhở tốc độ học tập nhất thời nhanh hơn rất nhiều.

Hơn nữa có Nha Đầu cầm đọc, tiến độ phân tích học tập tiến một bước nhanh hơn.

Hỗ Vân Kiều tò mò nhìn Ngô Minh, thấy nàng tựa hồ thực sự vừa đọc vừa học chữ, nhưng trông bộ dáng lại không phí tâm lực gì mấy, nhất thời cảm thấy vô cùng kinh ngạc, từ từ tiến lại bắt đầu cùng nhau xem.

“Nhưng mạch… Đao vu nội.” Nha Đầu đọc một chút dừng một chút, thần sắc có điểm không chắc chắn, miễn cưỡng đọc xuống.

“Cái chữ này đọc là [ loan ], loan đao.” Hỗ Vân Kiều đột nhiên nghe được Nha Đầu niệm sai một chữ, lập tức mở miệng sửa lại.

“Nhưng loan, loan đao vu nội, đãng chi hoàn ngoại…” Nha Đầu đỏ mặt lên, vội vã sửa lại cho đúng, một lần nữa niệm câu này, mới tiếp tục đọc tiếp.

Lại qua vài câu, Hỗ Vân Kiều lại bảo: “[ phong ]! Đọc là [ phong ], [ phong ] bích khỏa quang, nhận hộ khửu tay ngoại.”

Nha Đầu nhất thời có chút khốn quẫn, thanh âm bắt đầu có chút run lên.

Ngô Minh lại cười nói: “Không có việc gì, Nha Đầu, dù ngươi có niệm sai rồi cũng không cần lo lắng, chỉ cần để ý đọc tiếp.”

Trong đầu tiến độ học tập đã đạt đến 88%, Nha Đầu đọc sai chữ đã được năng lực học tập của khung máy móc tự động sửa lại, căn bản không tồn tại tình huống lão sư dạy sai chữ làm đệ tử ngộ nhận.

Hỗ Vân Kiều nghe xong Ngô Minh lời này, sắc mặt lại trở nên có điểm khó coi.

Nàng bắt đầu nghĩ cái nữ hài nhanh mồm nhanh miệng này căn bản là đang trêu mình, các nàng chính là đang diễn trò.

Lùi một trăm bước lại nói*, cứ coi như cô bé này thật sự thông minh tuyệt đỉnh, có năng lực vừa nghe đọc vừa học chữ. Nhưng ai có thể nghe đọc sai mà vẫn có thể nhận thức đúng chữ? (*nguyên gốc là 退一百步讲 ý nói một chuyện gì đó không thể xảy ra)

Ngay khi Hỗ Vân Kiều chuẩn bị tức giận đánh gãy cái trò khôi hài này của các nàng, Ngô Minh lại vỗ vỗ Nha Đầu, để cho nàng ngừng lại: “Cảm tạ, ta đã học được gần đủ rồi.”

Hỗ Vân Kiều trợn tròn mắt. A? Ngươi làm cái gì a? Đao phổ mới lật tới trang thứ mười tám, mới chỉ đọc có hơn một ngàn chữ.

Người chung quanh cũng rất là kinh ngạc.

Ngô Minh cười cười.

Trong đầu nêu lên nhắc nhở học tập văn tự hoàn tất, loại siêu cấp tiến hóa khung máy móc này cư nhiên dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi mà nắm giữ kết cấu bút pháp văn tự.

Tiến hóa khung máy móc như siêu cấp máy vi tính vậy, dùng cách thức học một hiểu mười khiến cho người ta khó có thể tin được, không, nên nói là phá giải cấu tạo logic của những văn tự này.

Ngô Minh từ trong tay Nha Đầu đem đao phổ nhận lấy, đọc tiếp từ chỗ Nha Đầu ngừng đứt quãng hồi nãy: “Thức thứ mười ba này, gắng đạt tới kình lực chạy đến sống lưng, trong bụng ngưng tụ một ngụm huyền khí không được tiết…”

Hỗ Vân Kiều cùng chúng nữ đều kinh ngạc hơi há mồm ra.

Nàng đang đọc đao phổ? Nàng biết đọc chữ?

Xem cái tiểu nha đầu từng nói Tiêu Nữ không biết chữ bên cạnh kia một mặt hồn nhiên, tuyệt không giống như người nói dối. Lúc này nàng cũng không khỏi kinh ngạc, hiển nhiên vừa rồi cũng không có nói bậy.

Hơn nữa cái Tiêu Con Gái này mới vừa rồi còn cầm ngược sách, thế nào lại là người biết chữ?

Có thể nghe người ta đọc sách một lần là có thể học được chữ sao?

Nào có loại đạo lý này a… Hỗ Vân Kiều suýt nữa liền tức giận hô to các ngươi giở trò quỷ gì!

Địch lão nhị và Trần lão tam ở bên cạnh, mắt đều nhìn thẳng.

Bọn họ nhưng là rõ ràng nhất, cái đứa nhỏ này là được mẹ nó lấy mười lượng bạc nửa bán nửa tặng ra ngoài. Trong nhà có muội muội bị bệnh nặng, căn bản không có dư thừa ngân lượng để cho nàng đến lớp học. Hơn nữa cái Nha Đầu kia tâm tư đơn thuần, tuyệt nhiên sẽ không nói dối, cái Tiêu Con Gái này trước đó thực sự không biết chữ!

Ở trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Ngô Minh lại làm chuyện càng khiến cho người ta kinh ngạc hơn.

Hắn không có lại tiếp tục đọc tiếp, mà là đem sách giơ cao ở trong tay, cầm lấy một bên, ào ào ào nhanh chóng để trang sách lướt qua.

Không sai, điều không phải lật trang sách, mà là uốn cong cuốn sách dựa vào sự dẻo dai của nó, rất nhanh buông tay thả trang.

Một trang viết đầy văn tự chi chít, nhanh chóng ở trước mắt Ngô Minh vụt qua.

Cũng liền nửa phút, Ngô Minh đã đem quyển sách này từng trang từng trang lật hết.

“Nàng, nàng đây là đang đọc sách sao?” Trần lão tam ngây ngẩn ở bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

“Thật giống là… Đang đọc sách.” Địch lão nhị cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ bằng cảm giác lên tiếng.

Nhưng việc Ngô Minh làm kế tiếp, khiến cho câu trả lời của Địch lão nhị hoàn toàn biến thành dư thừa!

“Quyển sách này học thuộc lòng xong rồi.” Ngô Minh tiện tay đem thư ném đi, ném cho Hỗ Vân Kiều.

Nàng lại là học thuộc lòng sách! Vừa mới nói nàng đang đọc sách Địch lão nhị suýt nữa ngã quỵ trên mặt đất.

“…” Hồ Vân Kiều một thoáng nghẹn ách không lên tiếng, nhưng rất nhanh tức giận nói: “Ngươi chơi ta!”

“Đùa giỡn ngươi? Có cần phải vậy sao? Ngươi thi hay không thi để ta còn biết.” Ngô Minh ha hả cười, đưa tay ra sau lưng, làm ra một bộ dáng giống như một lão giả cao thâm vậy.

Bộ trù trang thiếu nữ màu hồng nhạt này càng khiến động tác của nàng tăng thêm vài phần xinh đẹp cảm giác, thậm chí có một loại ý tứ ngạo nghễ hàm xúc không hiểu mà sinh, chỉ là cùng vẻ mặt trẻ con non nớt của nàng có chút không ăn khớp.

“Đùa gì thế!” Hỗ Vân Kiều cả giận nói: “Ngươi nghĩ rằng ta là kẻ ngu sao?! Tùy tiện lật vài lần, ngay đến thời gian uống cạn nửa chung trà cũng chưa tới, một tên gia hỏa không biết chữ như ngươi liền có thể học xong?!”

Ngay đến [ gia hỏa ] loại từ ngữ thô thiển này đều nói ra, có thể thấy được tiểu thư Hỗ Vân Kiều đã thất thố.

Ngô Minh cũng không cãi lại, chỉ là mở miệng liền đọc lưu loát: “Thiên hạ vũ khí bách hiện, mạc luận vương giả hà kiện. Đao quang triển thế vô cực, kỹ pháp đương kiến thử thiên. Công dĩ thiện sự đối khí, khí dĩ duệ lợi báo quân. Đao xuất sao không kỷ thứ, quang thắng nhật diệu xích vựng…”

Hỗ Vân Kiều đan hồng cái miệng nhỏ, theo tiếng đọc thuộc lòng sang sảng của Ngô Minh dần dần há lớn lên, cuối cùng một đôi mắt đẹp cũng trợn tròn.

Nàng chỉ thấy vị thiếu nữ này chắp hai tay sau lưng, chậm rãi mà tụng, tựa như có một quyển sách ở trước mắt, chỉ đơn giản là nhìn vào đó mà đọc vậy.

Nhưng quyển sách nàng đang đọc, lúc này lại ở trong tay mình ngay cả một trang cũng không có hé mở ra a!

Đã gặp qua là không quên được?!

Hỗ Vân Kiều nhớ tới tiên sinh dạy học đã từng nói, trên đời có một số người tài, có thể đọc sách nhanh chóng như cơn gió. Càng có số ít thiên tài, có thể đọc sách qua hai, ba lần liền học thuộc.

Thế nhưng, vừa nghe đọc vừa học chữ, vừa có thể học thuộc lòng sách, thậm chí sau đó lại học thuộc lòng với tốc độ bẻ cong trang sách cho nó chạy lướt qua trước mắt, còn có thể đọc thuộc làu làu, nên như thế nào hình dung?

Chỉ có thể nói…

Thiên tài tuyệt thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.